Ca khúc , có thể coi là tinh hoa trong cảm xúc của Oh Soo-hwa, đã được hai người tái hiện lại bằng cảm xúc của riêng mình.
–Dưới ánh nắng chói chang, em hong khô tấm canvas
Xóa đi những vệt lệ rồi sẽ tan biến không dấu vết
Mối tình đầu của em, sẽ mãi là một bức tranh dang dở
Dưới sự dẫn dắt của Kwon Eun-tae, hai người tinh tế xây dựng từng lớp từng lớp hòa âm.
Từ lúc nào đó, tiếng đàn guitar của Seo Ji-won đã ngừng hẳn. Nhưng không một ai dưới hàng ghế khán giả thấy điều đó kỳ lạ. Sân khấu lúc này chỉ được lấp đầy bằng giọng hát của hai người.
Và như thế là quá đủ.
–Ánh nắng trong veo vẽ nên bóng hình người
Lời thề hẹn trăm năm của đôi ta cũng nhạt nhòa
Mối tình đầu đã úa màu của tôi
Mối tình đầu đã khô héo của tôi
Mối tình đầu chỉ mình tôi vẽ nên
Ánh đèn sân khấu, vốn lấp lánh như những vì sao trên trời đêm, dần tắt ngấm.
Một kết thúc lặng lẽ như lúc bắt đầu.
Đó là một sân khấu không có kỹ thuật hoa mỹ, cũng chẳng có những nốt cao bùng nổ.
Vậy mà nó lại khiến người xem cảm thấy một nỗi nghẹn ngào khó tả.
Bị dư âm cuốn lấy, phải một nhịp sau, tiếng reo hò từ hàng ghế khán giả mới vỡ òa.
Tiếng hò hét vang lên như sấm. Xen lẫn đâu đó là những lời yêu cầu hát lại.
Hai người đứng trên sân khấu, lặng lẽ nhìn ngắm cảnh tượng đó.
Những khuôn mặt thấm đẫm cảm xúc.
Nhưng thời gian dành cho họ không nhiều.
Họ đành phải tuân theo chỉ thị mau chóng xuống sân khấu của anh trợ lý đạo diễn.
"Xin cảm ơn."
"Cảm ơn mọi người ạ!"
Hai người đứng dậy khỏi ghế, cúi gập người chào.
Đáp lại là những tràng pháo tay không ngớt.
Seo Ji-won, người không thể kìm nén được cảm xúc, cuối cùng đã bật khóc.
Camera không bỏ lỡ khoảnh khắc đó, lia thẳng một cú cận cảnh.
"Huhu, điên thật rồi. Đúng là đồ mít ướt mà."
Seo Ji-won nhăn mặt, lấy tay che đi khuôn mặt đang cố nén khóc của mình.
Kwon Eun-tae bật cười trước những lời lẩm bẩm vớ vẩn đó.
Cậu xoa rối mái tóc của Seo Ji-won rồi cầm lấy cây đàn guitar giúp.
Dáng vẻ một tay cầm đàn trông cũng ra gì phết.
Hình ảnh hai người bước xuống sân khấu cứ như một cảnh trong phim thanh xuân.
Để lại một sự "thao túng ký ức" bất ngờ, sân khấu của đội chìm hoàn toàn vào bóng tối.
___________________
[ĐM ĐM ĐM ĐM ĐM ĐM]
…Sân khấu kết thúc tốt đẹp rồi mà cái tên “huyền thoại giới idol” Han Mu-yeong còn làm sao nữa vậy?
Tôi có hỏi thì đáp lại cũng chỉ là dòng chữ "ĐM" đỏ lòm, in đậm.
Đến sức để cãi lại cũng không có.
Tôi lờ đi khung chat đang bị spam toàn "ĐM", quay sang nói với Seo Ji-won.
"Vất vả rồi."
"Anh đúng là…, đúng là…"
Gì, sao nữa.
Seo Ji-won không nói hết câu, lại bắt đầu mếu máo.
Cậu ta kêu chân mềm nhũn rồi ngồi phịch xuống sàn hành lang trên đường về phòng chờ.
Sân khấu làm tốt rồi mà? Cái thằng bé này cũng lại bị sao nữa đây?
Lúc nãy còn kêu căng thẳng muốn chết, tôi phải dỗ mãi mới chịu cùng lên sân khấu.
Ấy thế mà ánh đèn vừa thay đổi, Seo Ji-won như một người khác, chìm đắm hoàn toàn vào sân khấu.
Phần đệm đàn guitar vốn khó nhằn lúc tập cũng qua một cách mượt mà.
Cũng không sai lời hay lạc giọng.
'Có khi nào lại là người của sân khấu không nhỉ.'
Trong lòng tôi còn đang thầm khen thằng bé này cũng ra trò đấy chứ, giờ xin rút lại hết.
"Anh đúng là đồ đáng ghét. Đừng có sống kiểu đó nữa đi."
"Gì?"
Seo Ji-won, người đang ngước nhìn tôi, đột ngột gây sự.
Rồi cậu ta tự mình đứng phắt dậy.
Tay còn nắm thành quả đấm.
"Anh tưởng mình là 'trùm cuối giấu nghề' hay gì? Sao lúc tổng duyệt lại giấu thực lực hả? Tự dưng một mình anh tỏa sáng, thế còn em! Em thì thành cái gì hả!"
"Nói cái gì thế? Nói cho người ta hiểu xem nào."
"Không nói! Đồ phản bội! Tạm thời em tuyệt giao với anh!"
Nói rồi cậu ta giật phắt cây đàn guitar từ tay tôi.
Seo Ji-won dậm chân thình thịch, đi ngang qua hành lang.
Toàn thân đang thể hiện rõ là "em đang dỗi".
Bị cái gì vậy trời?
Tôi đã làm gì đâu chứ? Lúc tổng duyệt với lúc diễn thật tôi vẫn làm y chang mà.
Rốt cuộc là có cái gì không vừa lòng hả, cái tên nhóc sáng nắng chiều mưa kia??
Tưởng mình là em bé lên ba hay gì.
"Này, Seo Ji-won! Phòng chờ của cậu không phải hướng đó!"
"…Mắc mớ gì tới anh!!"
Seo Ji-won quay xe 180 độ, cà nhắc đi lướt qua tôi.
"Tê chân quá..."
Cậu ta lẩm bẩm một mình đủ để tôi nghe thấy.
Tôi đứng ngẩn người ra một lúc, chỉ biết nhìn theo bóng lưng ngày một xa của Seo Ji-won.
Han Mu-yeong, người lúc nãy còn spam "ĐM", giờ lại cười khà khà một cách thỏa mãn.
[Cái thằng nhóc nhà quê trông như cún con mà cũng biết nghe đấy nhỉ.]
[Ha. Dù có giấu thế nào thì tài năng nó vẫn cứ lộ ra thôi. Mệt thật.]
[Đây mới chỉ là 30% công lực thôi đấy.]
[Cái thân xác này quá cùi bắp để chịu đựng toàn bộ thực lực của ta. Tệ hại. Quá tệ hại.]
Han Mu-yeong, kẻ tự luyến đến cùng cực, đột nhiên quay sang đổ lỗi cho thân xác của Kwon Eun-tae.
Mà, dù chỉ số nhảy của Kwon Eun-tae đã tiến bộ nhiều, nhưng để so với cấp bậc huyền thoại thì chắc là chưa tới, nên tôi cũng hiểu được.
Vì thiếu nên mới phải triệu hồi cấp huyền thoại, nên tôi cũng chẳng có ý định cãi lại lời phàn nàn của Han Mu-yeong.
Thay vào đó, cứ thử mà không vô địch xem.
Ngày đó tôi sẽ đăng ký gia nhập anti-cafe của Han Mu-yeong ngay (dù chả biết đến giờ còn tồn tại không).
__________________
Tôi tìm đến phòng chờ của Seo Ji-won nhưng bị từ chối thẳng thừng.
Vì phải chuẩn bị cho sân khấu tiếp theo nên tôi không thể quan tâm đến Seo Ji-won thêm được nữa.
[Xin chào các bạn~ Đây là phòng tập của công ty chúng mình ạ. Các anh thì chưa có thời gian nên vẫn chưa đến. Hôm nay mình cũng sẽ cố gắng hết sức ạ!]
Trong lúc chờ đợi ở hậu trường cho sân khấu nhóm 4 người.
Đã đến giờ VCR.
Từ phía sau tôi cũng có thể nhìn thấy được một nửa màn hình.
"Sắp đến em rồi đó. Hihi."
Lời vừa dứt, Kim Shi-min đã quay camera và xuất hiện trên màn hình.
Một dáng vẻ tự nhiên với chiếc mũ lưỡi trai đen.
Phía sau là một phòng tập hoành tráng.
[Trước khi các anh đến, em sẽ giới thiệu qua về công ty chúng mình một chút nhé! Như mọi người đã biết thì nhà ăn của công ty em nổi tiếng lắm đúng không ạ? Ngoài nhà ăn ra thì các cơ sở vật chất khác cũng xịn sò lắm ạ.]
Sau đó là một đoạn phim về chuyến tham quan công ty một mình của Kim Shi-min.
Nhìn sự đầu tư trong khâu biên tập, tôi tự hỏi có khi nào công ty của Kim Shi-min tài trợ không nữa.
Công ty còn nổi bật hơn cả Kim Shi-min.
Từ Trophy Entertainment trong tập đầu của ‘Đột Kích Match Up’, đến công ty của Kim Shi-min.
Sao đứa nào cũng bận rộn khoe công ty thế nhỉ?
Chuẩn bị lên sàn chứng khoán hay gì?
'Nói cho cùng thì cổ phiếu giải trí vẫn là cổ phiếu giải trí.'
Nếu không muốn tán gia bại sản vì chứng khoán thì tốt nhất đừng bao giờ dòm ngó đến cổ phiếu giải trí.
Chẳng phải tự dưng mà nó bị coi là cổ phiếu rác.
…Tuyệt đối không phải vì tôi ghen tị nên mới nói thế đâu.
Mà, phòng tập có dột một chút thì cũng đâu có ảnh hưởng đến việc tập luyện.
Chỉ có một điều tôi hơi lo ngại. Đó là sự so sánh trực tiếp.
Tôi từ chối diễn lại màn Hoàng tử và Kẻ nghèo phần 2 (phần 1 là bị so với Trophy Ent).
Nhưng thế thì có ích gì cơ chứ?
Người ta ngược lại còn cuồng nhiệt hơn với cái gọi là "tinh thần nghèo khó vượt lên".
Bởi vì đó là kịch bản kinh điển của những câu chuyện thành công.
Điều đó có nghĩa là, tôi và đám EcL:pse dù bây giờ có đang lặn ngụp dưới đáy…
[Lải nhải dài dòng gớm.]
[Thời buổi này cái trò đó không còn tác dụng nữa đâu.]
[Đến cả fandom cũng đi theo đồng vốn, là người trong ngành mà đến thế cũng không biết à?]
[Kiến thức cũng thảm hại y như cái thân xác này.]