Trợ Lý Đạo Diễn Quèn Lại Là Idol Thiên Tài

Chương 73

[Lải nhải dài dòng gớm.]

[Thời buổi này cái trò đó không còn tác dụng nữa đâu.]

[Đến cả fandom cũng đi theo đồng vốn, là người trong ngành mà đến thế cũng không biết à?]

[Kiến thức cũng thảm hại y như cái thân xác này.]

…… Biết cái gì? Một hồn ma chết từ thời tám hoánh nào rồi mà biết cái gì hả?

[Ngươi tưởng mình sống được mãi chắc?]

[Phải cỡ ta thì mới được gắn cái mác huyền thoại đấy.]

[Ngươi bây giờ có lăn ra chết thì cũng chỉ được vài dòng báo rồi hết.]

Tôi biết chứ.

Biết là vậy nhưng cú "tấn công sự thật" của Han Mu-yeong vẫn khiến tôi sôi máu.

Nóng đến mức axit trong dạ dày như muốn trào ngược, tôi đành tu một hơi nước lọc để dập lửa.

[Thật ra em cũng đã thử đến phòng tập của anh Eun-tae rồi ạ? Nhưng mà ở đó thì… uầy. Sao có thể tập ở một nơi như thế nhỉ? Em thì chắc chắn là không thể rồi. Anh Eun-tae thật ra là một người rất cừ đấy ạ.]

Kim Shi-min giơ ngón cái về phía camera như muốn nói 'công ty chúng tôi là số một~'.

Cùng với cảm giác sống động đến muốn say xe, màn hình nhanh chóng chuyển cảnh.

Phòng tập của EcL:pse, khác một trời một vực, hiện ra.

Không biết ai làm, nhưng đoạn biên tập này đúng là đỉnh của chóp.

Kim Shi-min có vẻ cũng cùng suy nghĩ, đứng bên cạnh tôi mà thật thà nói ra cảm nhận.

"Nhìn lại vẫn thấy phòng tập của anh Eun-tae đúng là không thể tin nổi."

"Công ty mới thành lập thì đâu cũng na ná nhau thôi."

"Ấy, dù thế nào đi nữa thì cũng… Á! Sao anh lại dẫm lên chân em?!"

"Xin lỗi. Không đeo kính áp tròng nên không thấy."

Shim Ju-yeong nói dối một cách mặt dày.

Vừa nói vừa vênh mặt lên một cách đắc ý.

"Nhưng mà vẫn còn tốt chán so với công ty cũ của tôi đấy? Hồi đó tôi còn chẳng có phòng tập, phải ra quán karaoke tập cơ. Hồi đó không có quán karaoke nào ở Gangnam mà tôi chưa đi. Thân với mấy ông bà chủ nên còn được cộng thêm giờ nữa chứ."

Đến cả Park Jeong-hoon cũng quay sang thương hại tôi.

Nhân tiện thì, Park Jeong-hoon hiện tại đã hoàn tất việc gặp gỡ với một vài công ty quản lý.

Trong số đó có cả một công ty tầm trung có thực lực mà tôi đã từng nghe tên.

Cậu ta nói vì tuổi tác cũng không còn phù hợp để làm idol nên đã quyết định chắc chắn sẽ chuyển hướng sang diễn xuất.

Tại sao tôi lại biết rõ câu chuyện hậu trường của Park Jeong-hoon như vậy ư?

Là vì cậu ta đã mua một hộp hồng sâm mang đến công ty, nói rằng tất cả là nhờ tôi.

Dù rằng hộp hồng sâm đó đã bị giám đốc cuỗm mất sau lưng nên tôi cũng chẳng được nhìn thấy nó.

Sau này chỉ nghe Park Jeong-hoon kể lại.

May mà là hồng sâm đấy.

Vốn dĩ cơ địa tôi không hợp với sâm, chứ nếu không có khi tôi đã báo cảnh sát tội trộm cắp rồi.

Nghĩ lại vẫn thấy cạn lời.

Tôi không ăn được thì cũng có thể chia cho các thành viên khác.

Vậy mà lại có một vị giám đốc lo cho sức khỏe của mình hơn cả nghệ sĩ trực thuộc…

Một con người trước sau như một, khiến người ta chán ghét.

Giờ thì đến độ để mà ghét thêm cũng không còn.

Chỉ cần hoàn thành kịch bản này là tôi sẽ cuốn gói không ngoảnh đầu lại.

Không biết Kwon Eun-tae sẽ chọn thế nào, nhưng ít nhất tôi là nghĩ vậy.

"Nếu là em, thà làm BJ còn hơn là debut trong một công ty rách. Vừa khổ thân vừa khổ tâm, kinh khủng."

"Cậu mới kinh khủng ấy."

"Hả~ Anh Ju-yeong tự dưng sao lại nổi nóng thế? À, mà cũng phải. Bị loại khỏi đội hình debut rồi nên chắc anh cũng sắp chuyển sang công ty rách rồi nhỉ? Mới thế đã bênh anh Eun-tae vì cùng xuất thân công ty rách rồi à?"

"Shi-min à, cậu thôi đi… Cứ ngậm miệng lại đi. Nếu không muốn bị các anh cho ăn đòn."

Park Jeong-hoon đã nói thay lời tôi muốn nói.

Nhưng đối thủ là Kim Shi-min. Chẳng ăn thua gì.

"Haizz. Đúng là nồi nào úp vung nấy. Công ty của các anh quá nổi bật so với công ty của mấy anh nên thành ra em cũng bị ghét lây. Buồn thật sự. Bị cô lập là cảm giác này sao?"

Dù có bị ăn đòn thế nào đi nữa, cái miệng của thằng nhóc này chắc chắn sẽ không bao giờ chịu thua.

Cái bệnh cuồng công ty này cũng đến lúc phải giảm bớt rồi chứ.

Mà sao Kim Shi-min lại càng ngày càng lún sâu vào thế nhỉ? Hay là được ấn định ngày debut rồi?

"Chậc chậc, cứ như nhìn thấy tôi hồi còn trẻ vậy. Cứ thế này có ngày ngã sấp mặt thôi. Anh Eun-tae, thằng bé nó còn nhỏ không biết gì nên nói bậy bạ, anh đừng để tâm nhé."

"Đúng đấy, phải bị công ty lớn vắt chanh bỏ vỏ một lần thì mới sáng mắt ra được. Ở công ty nhỏ thì người có tài vẫn thành công được thôi, hiểu chưa?"

Không hiểu sao Shim Ju-yeong và Park Jeong-hoon lại còn nổi đóa hơn.

Làm một người nhà "công ty rách" như tôi nghe mà thấy ngượng giùm.

___________________

Tự nhiên Park Jeong-hoon và Shim Ju-yeon lại dùng lời lẽ sắc bén đấm Kim Shi-min sấp mặt thay tôi, đúng là cảm động đến rơi nước mắt.

Hôm nay chả hiểu sao nước mắt tôi cứ chực trào ra.

Đến mức tôi chẳng cần phải cố gắng kìm nén cảm xúc…

Cứ như thể chỉ cần khẽ chạm vào là nước mắt sẽ tuôn ra như vòi nước bị vỡ vậy.

"VCR kết thúc là sân khấu sẽ bắt đầu ngay đó. Mọi người chuẩn bị theo đội hình intro đi nhé."

Trước khi lên sân khấu.

Trợ lý đạo diễn chia mic và dặn dò lần cuối.

VCR đã dần đi đến hồi kết.

"Stand by!"

Theo tín hiệu của trợ lý đạo diễn, chúng tôi bước lên sân khấu.

Lần này, không phải sân khấu phụ chuyên dành cho màn song ca với Seo Ji-won, mà là sân khấu chính.

Sân khấu được trang trí theo đúng concept của bài hát.

Cứ như một phòng học trống rỗng sau khi tan trường được thu nhỏ lại vậy.

Theo lời dặn dò của trợ lý đạo diễn, chúng tôi đứng vào vị trí đã được đánh dấu sẵn.

"Còn 10 giây!"

Tôi kiểm tra in-ear lần cuối rồi từ từ hít thở sâu.

"Còn 5 giây!"

Tôi nhắm mắt rồi mở ra, đèn đỏ của máy quay nhấp nháy như muốn xuyên thấu tôi.

"Còn 3 giây!"

2, 1….

Bắt đầu.

Rầm!

Ánh đèn từ khắp nơi đổ về.

Không như sân khấu

Từ bối cảnh, đạo cụ cho đến cách sắp xếp sân khấu.

Trong số đó, thứ được đội ngũ sản xuất chú ý nhiều nhất là chiếc bục giảng đặt ở một góc sân khấu.

Chính xác hơn là chiếc radio trên đó.

Để tìm được chiếc radio ưng ý, biên kịch Oh đã mất mấy ngày liền lùng sục khắp các chợ đồ cũ.

Không những thế, tôi còn nghe nói cô ấy đã tự tay sơn sửa lại nó.

Chiếc radio đã mất đi vẻ cổ kính ban đầu, giờ bóng loáng như một món đồ chơi trong phim hoạt hình.

Bên trong, một cuộn băng cassette trong suốt không nhãn mác đang quay.

-Ding Dong Dang Dong Ding Dong Dang… Dongggggggg

Drrrrrrrrr--------!

Tiếng băng thu âm tiếng chuông trường học nhanh chóng quay ngược, mở đầu cho phần intro.

-Click- Click- Click…

Ai đó điều chỉnh radio.

Tiếng băng quay ngừng lại.

Người đó là Kim Shi-min.

Ánh đèn sân khấu chỉ chiếu duy nhất vào Kim Shi-min.

Ngay trước khi Kim Shi-min lấy băng ra khỏi radio.

Giữa những tiếng nhiễu loạn thô ráp, giọng một người đàn ông vang lên.

-The moment love begins

The instinct inside woke me up

So… Run away from me

Giọng nói được thu âm trầm thấp đó là của Kwon Eun-tae.

Trái ngược với giọng điệu vui vẻ, nội dung đoạn dẫn lại không hề như vậy. Sự đối lập đó lại càng khiến người ta rợn người.

Hành động tiếp theo của Kim Shi-min cũng khiến người xem cảm thấy khó hiểu. Như thể vừa nghe phải thứ gì đó không nên nghe, Kim Shi-min thô bạo rút cuộn băng ra.

Cuộn băng bị ném mạnh xuống sàn và vỡ tan tành. Tiếng băng quay ngược cũng hoàn toàn im bặt.

Một khoảng lặng ngắn ngủi trôi qua.

Trong khoảnh khắc đó, hình ảnh Kim Shi-min bị ánh đèn nuốt chửng rồi biến mất.

Bình Luận (0)
Comment