Trợ Lý Hứa Luôn Giả Vờ Không Quen Biết Tôi

Chương 29

Ngu Giang không lập tức trả lời câu hỏi của Hứa Lăng Trác, hắn nhìn thoáng qua vết thương trên tay cậu: “Tôi đi lấy hộp thuốc.”

Tầm mắt Hứa Lăng Trác dõi theo Ngu Giang, nhìn hắn mở tủ, lấy hộp thuốc, đóng lại, rồi quay lại đây.

“Tôi tự làm được.” Hứa Lăng Trác định giật lấy povidone và băng gạc, “Máu đã gần ngừng rồi, không nghiêm trọng đâu.”

Ngu Giang đè lại bàn tay của Hứa Lăng Trác. Sức hắn khá lớn, không cho phép Hứa Lăng Trác từ chối.

Cảm giác chạm vào nhau khiến tim cậu run rẩy, đập nhanh hơn, máu chảy cũng nhanh hơn. Hứa Lăng Trác theo bản năng định rút tay về, nhưng Ngu Giang không cho cậu cơ hội.

Có lẽ vì mới từ ngoài về, bàn tay Ngu Giang hơi nóng. Hắn cúi đầu nghiêm túc giúp Hứa Lăng Trác rửa sạch, bôi thuốc, sau đó quấn băng gạc.

Hứa Lăng Trác rũ mắt nhìn chằm chằm vết thương của mình, từ chỗ đẫm máu cho đến khi được băng gạc che phủ hoàn toàn.

“Cửa là do tôi đập.” Ngu Giang nói rất thản nhiên.

Hắn vừa quấn băng gạc, vừa dùng khóe mắt nhìn Hứa Lăng Trác đang mặc quần đùi và áo thun thể thao. Dưới lớp quần áo rộng  là cánh tay và bắp chân nhỏ nhắn, chỉ một bàn tay là có thể nắm trọn.

Sau đó tay hắn run lên, làm băng gạc bị kẹt lại. Vì lỡ dùng chút sức, Hứa Lăng Trác đau điếng, “Tê” một tiếng.

Hai người đều cúi đầu, khoảng cách rất gần, Hứa Lăng Trác thậm chí có thể cảm nhận hơi thở của Ngu Giang phả vào mặt mình.

Chạy bộ thuộc về vận động kịch liệt. Cậu trong khoảng thời gian này ít rèn luyện, di chứng của việc đột ngột tăng cường độ vận động bắt đầu biểu hiện, cậu bắt đầu ù tai.

Tiếng ù ù vang lên trong tai, có một âm thanh đang ám thị cậu. Cậu ngẩng đầu nhìn khuôn mặt Ngu Giang, ánh mắt rơi xuống, đó là đôi môi của hắn.

Ngay sau đó, cậu nhìn thấy cổ Ngu Giang, nơi đó có một vệt đỏ rất rõ ràng.

Tiếng ù tai biến mất, tất cả những xúc động đều tan biến.

“Anh có thể nhẹ tay một chút không?” Hứa Lăng Trác nhíu chặt lông mày, giọng điệu trở nên gắt gỏng.

Ngu Giang mở miệng: “Xin lỗi, không quen làm lắm.”

Hứa Lăng Trác rút tay về: “Không có việc gì anh đập cửa làm gì, cửa chọc ghẹo anh sao?”

Ngu Giang: “Ừ, là chọc ghẹo tôi đấy.”

“???” Hứa Lăng Trác nhìn Ngu Giang.

Ngu Giang nhìn chằm chằm vào cậu, ánh mắt giao nhau, hắn vẫn thẳng thắn: “Tôi chỉ là không muốn cậu ở căn phòng đó.”

Phòng khách yên tĩnh, da đầu Hứa Lăng Trác bắt đầu tê dại. Cậu trong lòng thở dài một hơi thật mạnh: “Không muốn tôi ở thì tôi không ở chứ sao, anh là ông chủ, anh sắp xếp tôi ở đâu thì tôi ở đó, anh đến nỗi phải phá cửa sao?”

“Hứa Lăng Trác, cần tôi nói thẳng hơn không?”

“Không cần,” Hứa Lăng Trác xua tay, cậu nhìn tay mình, ngẩng đầu, giọng tuy to nhưng lại rầu rĩ: “Anh xem! Anh quấn tay tôi thành bánh chưng rồi này!”

“Tôi chưa chăm sóc ai bao giờ.”

“Đã nhìn ra,” Hứa Lăng Trác vẫn còn giận, “Mỗi ngày chỉ chờ người khác chăm sóc thôi chứ gì.”

“Hứa Lăng Trác, hôm nay cậu có oán khí à?”

“Tôi không có, tôi cũng không dám, anh cũng không nên bôi nhọ tôi.” Hứa Lăng Trác lướt mắt qua cổ Ngu Giang, rồi dừng lại một chút, “Ai bảo anh không có việc gì đi đập cửa kính, nếu không tay tôi làm sao mà bị thương được?”

“Được, lỗi của tôi.” Ngu Giang từng bước lùi lại, Hứa Lăng Trác không thể nổi giận được.

Huống chi cậu không có lý do gì để giận.

“Tôi muốn đi tắm.” Hứa Lăng Trác đứng dậy.

Ngu Giang nhìn chằm chằm tay cậu: “Đừng tắm, cẩn thận vết thương dính nước.”

Chạy bộ ra mồ hôi nhiều, Hứa Lăng Trác nhất định phải đi tắm. Ngu Giang không lay chuyển được cậu, đành phải hỏi: “Cần giúp đỡ không?”

Hứa Lăng Trác lắc đầu lia lịa: “Không thích hợp.”

“Không thích hợp?” Ngu Giang nhướng mày.

Hứa Lăng Trác nhắc nhở: “Cái đó, hướng đó không thích hợp.”

Ngu Giang tự mình vác đá đập chân mình: “……Tôi lại không nhìn cậu.”

“Ồ, anh tối hôm qua xem đủ rồi chứ gì.” Hứa Lăng Trác vào phòng tắm, rầm một tiếng đóng cửa lại, “Tôi tự mình làm được!”

Ngu Giang cẩn thận ngẫm nghĩ câu “Anh tối hôm qua xem đủ rồi chứ gì”, hắn sao lại xem đủ rồi?

Hắn đúng là muốn xem, nhưng hắn rõ ràng cả đêm cũng chưa về.

Hứa Lăng Trác học theo hướng dẫn trên mạng, dùng màng bọc thực phẩm quấn tay hết lớp này đến lớp khác, nhưng vẫn bị vào nước. sữa tắm k*ch th*ch vết thương đau nhói. Cậu từ phòng tắm ra liền nhe răng nhăn mặt bắt đầu tháo băng gạc. Vết thương bong ra, máu lại bắt đầu chảy.

Ngu Giang lần nữa cầm hộp thuốc đến, kiên nhẫn giúp cậu rửa sạch.

Nhưng vẻ mặt khó chịu của Hứa Lăng Trác càng rõ ràng hơn.

“Tôi đã xin lỗi rồi, cậu giận cái gì vậy?” Ngu Giang nói.

Hứa Lăng Trác hừ một tiếng: “Tôi không giận.”

Ngu Giang dở khóc dở cười: “Tôi ít nhất là ông chủ của cậu, đã xin lỗi cậu, lại còn tự mình bôi thuốc băng bó cho cậu, vậy mà không nể mặt thế hả?”

Ngu Giang còn biết lấy thân phận ra để áp chế cậu. Hứa Lăng Trác nghẹn nửa ngày: “Tôi nói tôi không giận! Anh có biết băng bó không hả, có thể đừng quấn cho tôi xấu như vậy không?”

Giọng điệu càng khó chịu.

“Tôi chưa băng bó cho ai bao giờ, tôi không biết làm.” Ngu Giang rất thẳng thắn.

“Ông chủ giỏi giang lắm mà?” Hứa Lăng Trác thở phì phì, “Tôi cái này có tính là tai nạn lao động không? Tôi còn chưa đòi anh bồi thường tai nạn lao động đâu đấy.”

“Không cần làm nũng, bồi thường tai nạn lao động cũng sẽ cho cậu,” Ngu Giang giọng điệu ôn nhu, “Nếu không thì gọi bác sĩ Tôn đến đây nhé.”

“Làm… làm nũng?” Hứa Lăng Trác suýt nữa nhảy dựng lên: “Ai làm nũng?!”

Ngu Giang nói như vậy có phải là quá ái muội không?!

Hắn có phải là hiểu lầm gì về từ "làm nũng" không?

“Cần gọi bác sĩ Tôn không?”

“Không cần thiết,” Hứa Lăng Trác nói, “Người ta là bác sĩ nhà anh, đâu phải của tôi.”

“Bác sĩ Tôn ở Bệnh viện Nhân Từ, là do Ngu thị đầu tư. Dự án y tế của cậu sau này không tránh khỏi phải giao tiếp với bác sĩ Tôn.”

“Thế cũng không cần bác sĩ Tôn đến đây.” Hứa Lăng Trác từ chối.

Ngu Giang giúp Hứa Lăng Trác bôi thuốc xong, povidone dính vào tay hắn. Hắn nói với Hứa Lăng Trác: “Tôi đi rửa một chút, tay cậu đừng dùng sức nữa.”

Hứa Lăng Trác giọng rầu rĩ: “Ừ.”

Ngu Giang đứng trong phòng vệ sinh nhẹ nhàng chà xát vết bẩn trên lòng bàn tay, nghĩ đến biểu hiện bất thường của Hứa Lăng Trác hôm nay. Trước kia cậu có thể khó chịu sau lưng, nhưng đây là lần đầu tiên mặt đối mặt khịa hắn khắp nơi.

Hứa Lăng Trác đang giở tính trẻ con.

Chỉ vì hắn đập cái cửa kính, Hứa Lăng Trác không được ở căn phòng đó sao?

Đang còn ngạc nhiên, hắn vừa ngẩng đầu lên trong gương đã thấy dấu vết trên cổ mình.

Một vết nhỏ, rất giống dấu hôn.

Ngu Giang lập tức hiểu ra.

Câu nói “Anh tối hôm qua xem đủ rồi chứ gì” cũng có lời giải thích.

Tối hôm qua hắn cùng Tạ Lý Quân ngồi hóng mát ở đình nhỏ trong vườn nhà cũ đến nửa đêm. Hoa Tạ Dĩnh trồng đã thu hút nhiều muỗi, xịt thuốc chống muỗi vẫn không tránh khỏi bị cắn. Xem ra Hứa Lăng Trác đã hiểu lầm?

Hắn đối diện với gương, không khỏi bật cười thành tiếng.

Khi một lần nữa trở lại phòng khách, Hứa Lăng Trác đang chụp ảnh tay mình, cầm điện thoại tạo dáng vài kiểu.

Ngu Giang đi tới: “Không phải chê tôi quấn xấu sao, sao còn chụp?”

Hứa Lăng Trác vẫn còn mang theo tức giận: “Băng bó bình thường ai thèm chụp? Đồ xấu thì phải kỷ niệm chứ.”

Ngu Giang ngừng vài giây: “Hôm nay cậu trong lòng không thoải mái sao?”

Hứa Lăng Trác lại hừ một tiếng: “tay anh bị cắt một chút như vậy, anh có thể thoải mái không?”

Ngu Giang truy vấn: “Cũng chỉ có một nguyên nhân như vậy thôi sao?”

“Thế thì còn gì nữa?” Hứa Lăng Trác quay đầu đi.

“Tối qua tôi về nhà cũ ngủ.” Ngu Giang đột nhiên nói.

“À? Ồ,” Hứa Lăng Trác nói, “Nói với tôi mấy chuyện này làm gì?”

Giọng điệu khó chịu của Hứa Lăng Trác mềm đi một chút.

Ngu Giang giải thích thêm một chút: “Hôm qua có bạn bè về nước, tôi vốn dĩ cho rằng cũng chỉ có mấy người chúng tôi, nên mới đưa cậu qua đó định giới thiệu hai người làm quen.”

“Tôi quen biết họ làm gì nha?” Hứa Lăng Trác quay đầu lại, giọng nói cũng nhỏ hơn nhiều, cậu thậm chí còn dùng từ “nha”.

Ngu Giang: “Tôi chỉ ăn cơm, ăn xong thì Tạ Lý Quân cùng tôi về nhà cũ. Hai chúng tôi ngồi ở ngoài vườn đến nửa đêm, đang nói chuyện về dự án Tân Hải.”

Ánh mắt Hứa Lăng Trác lần nữa lướt qua cổ Ngu Giang. Vết đỏ đó nổi lên một nốt nhỏ, rõ ràng là do muỗi đốt.

“Tôi đói bụng,” xấu hổ không có chỗ trốn, cậu không muốn nghe tiếp nữa, vẫy vẫy bàn tay bị băng bó như bánh chưng, “Tôi hôm nay không nấu cơm được.”

Ngu Giang ngừng một lát: “Cậu muốn ăn gì?”

Hứa Lăng Trác hỏi: “Chẳng lẽ anh nấu hả?”

Ngu Giang gật đầu: “Tôi nấu.”

Hứa Lăng Trác há to miệng: “Anh ư?”

“Tay nghề tôi thường thôi, nhưng chiên trứng và nướng bánh mì thì vẫn làm được.”

Hứa Lăng Trác: “……”

Vậy mà anh còn hỏi tôi muốn ăn gì? Tôi muốn ăn mì xào rau xanh cũng không được, Hứa Lăng Trác trong lòng hừ một tiếng.

Cuối cùng Hứa Lăng Trác vẫn ăn bánh sandwich do Ngu Giang tự tay làm. Trứng chiên không quá cháy, bánh vàng giòn hoàn toàn nhờ máy nướng bánh mì. Nhưng cậu chỉ cúi đầu lặng lẽ ăn, không dám phát biểu một câu ý kiến.

Buổi sáng khó hiểu ấy, sau khi hoàn hồn, cậu chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui xuống.

Ông chủ không mắng cậu mà còn giải thích với cậu.

Thậm chí bây giờ cậu còn được ăn bữa sáng do Ngu Giang tự tay làm, dù có khó ăn đến mấy, cậu cũng không dám nói thêm một lời.

“Thế nào?” Ngu Giang vẫn hỏi.

Hứa Lăng Trác: “Không ngờ có cơ hội nếm thử bữa sáng do ông chủ tự tay làm, thật vinh hạnh.”

Vinh hạnh thì vinh hạnh thật, nhưng ăn vào thì khá là khổ sở.

Hơn nữa, nói thật thì không thể nào, có nguy cơ bị đuổi khỏi nhà.

Khả năng nói dối của Hứa Lăng Trác vẫn rất cao. Ngu Giang có thể rõ ràng phân biệt câu nào là thật, nên giờ phút này hắn chỉ biết cạn lời: “……”

Ăn xong cơm, Hứa Lăng Trác một tay bưng đĩa vào bếp. Ngu Giang nhận lấy đĩa từ tay cậu: “Hôm nay đừng làm gì cả, dưỡng thương đi.”

Hứa Lăng Trác chớp chớp mắt: “Thế có bị trừ lương không?”

Ngu Giang cười ra tiếng vì tức: “Sẽ không.”

Hứa Lăng Trác mím môi nhìn Ngu Giang: “Cái đó……”

Ngu Giang nhướng mày nhìn Hứa Lăng Trác ấp a ấp úng: “Bồi thường tai nạn lao động?”

Hứa Lăng Trác: “!!!”

“Không cần làm nũng cũng sẽ cho cậu.” Ngu Giang lại bổ sung một câu.

???

Hứa Lăng Trác: “Tôi chỉ muốn nói…… Mấy mảnh thủy tinh vỡ đó nên tìm người dọn dẹp sớm một chút.”

Để tránh lại gây tai nạn cho người khác.

Ngu Giang cười lên: “Vậy tôi sẽ tìm quản gia.”

Hứa Lăng Trác tuy được nghỉ cả ngày, nhưng cậu bắt đầu lo lắng bữa trưa của mình. Cậu đang định hỏi vậy bữa cơm ngày hôm nay và ai sẽ dọn dẹp nhà cửa thì tiếng gõ cửa vang lên.

Ngu Giang đang cầm một xấp tài liệu xem trên sofa, không nhúc nhích. Hứa Lăng Trác đứng dậy đi mở cửa. thím Trương ngoài cửa nhìn thấy cậu khá bất ngờ nói: “Lần này thế mà có người mở cửa.”

Hứa Lăng Trác không hiểu rõ lời nói này, cũng không quen người này, nhưng cậu nhận ra túi đồ thím Trương xách trên tay. Rau củ và thịt xuất hiện hàng ngày trong tủ lạnh đều có logo tương tự.

thím Trương thò đầu vào nhìn thấy Ngu Giang trên sofa, chào hỏi hắn: “Tôi còn tưởng gần đây đều không cần tôi đến đây đâu.”

Ngu Giang cười cười: “Hôm nay vẫn phải phiền thím Trương rồi.”

“Phiền toái gì đâu, đã chăm sóc cậu lâu như vậy rồi. Mấy hôm trước cậu nói sau này không cần tôi đến nữa, tôi lại lo cho cậu, mẹ cậu cũng nói cậu hồ đồ.”

Ngu Giang không trả lời, thím Trương vẫn còn nói không ngừng. Hứa Lăng Trác lúc này mới hiểu ra rằng mình và thím Trương đại khái là có quan hệ cạnh tranh trong công việc.

Cậu đến, cướp mất chén cơm của thím Trương.

thím Trương xách túi vào bếp, sắp xếp đồ đạc từng thứ một. Hứa Lăng Trác tò mò, cũng đi theo vào.

thím Trương nhìn thấy tập tài liệu dự án trong tay Hứa Lăng Trác. Đó là tài liệu mà Hứa Lăng Trác định xem xong hôm nay, nhưng chưa kịp xem đã đặt xuống.

thím Trương lại nhìn bàn tay băng bó của cậu, khẽ hỏi: “Đã là bệnh nhân rồi, cuối tuần còn phải đến báo cáo công việc sao?”

Hứa Lăng Trác kinh ngạc trong chớp mắt: “Không phải ạ.”

thím Trương không nghe cậu nói: “Giống y như ông chủ, chỉ thích kéo người về nhà huấn luyện.”

Hứa Lăng Trác xấu hổ, cậu không tiện giải thích mình đang ở đây, đành phải cương mặt nói: “Ngu tổng là người tốt, chưa huấn luyện khắc khe với cháu bao giờ.”

thím Trương nhìn ra ngoài một chút, rồi hạ giọng: “Cậu Tiểu Hải nói cậu chủ ở công ty mỗi ngày trừng mắt người khác, cái tính tình này cũng chẳng biết giống ai.”

Nếu có nhân viên làm không tốt, đúng là sẽ bị mắng, nhưng cũng không đến mức mỗi ngày trừng mắt người khác. Ngu Giang trừng nhiều nhất chắc hẳn là Ngu Tiểu Hải.

Hứa Lăng Trác ở trong bếp nói thầm với thím Trương một lúc, tiện thể thăm dò sở thích của Ngu Giang —— Ngu Giang không kén ăn, trừ cay ra thì ăn được tất cả mọi thứ, đặc biệt dễ nuôi.

Ngu Giang vào thư phòng làm việc, Hứa Lăng Trác ở trên sofa xem tài liệu dự án, liếc mắt nhìn trộm thím Trương, muốn học lỏm từ người đã chăm sóc Ngu Giang nhiều năm.

thím Trương làm việc nhanh nhẹn, dọn dẹp xong bếp thì bắt đầu dọn dẹp những chỗ khác. Khi đi đến phòng giặt, Hứa Lăng Trác nghe thấy thím Trương lẩm bẩm: “Đây không phải quần áo của cậu chủ nhỉ? Là của cậu Tiểu Hải sao?”

Hứa Lăng Trác quay người, đó chính là bộ đồ chạy bộ mà cậu mặc buổi sáng.

Cậu lùi về sofa, cố gắng hạ thấp sự tồn tại của mình. Không biết là chột dạ hay sao, cậu không muốn thím Trương biết mình đang ở đây.

Vì vậy, khi thím Trương định dọn dẹp phòng ngủ của cậu, Hứa Lăng Trác đã ngăn lại: “phòng đó Ngu tổng để đồ, không cho vào.”

Đây là lý do thoái thác mà cậu đã vắt óc suy nghĩ, nói xong còn lén nhìn về phía thư phòng, hy vọng đừng để Ngu Giang nghe thấy.

Nhưng trời không chiều lòng người, Ngu Giang trùng hợp đúng lúc này lại ra khỏi thư phòng.

“Cảm ơn cậu đã nhắc nhở,” thím Trương bày tỏ lòng biết ơn với cậu, nhưng vẫn nhất định làm theo ý mình: “Tôi trước đây mỗi ngày đều đến đây dọn dẹp, có đồ vật gì đâu?”

Hứa Lăng Trác thầm nghĩ, chỉ có tối qua thôi.

Cậu không nói gì, cậu cũng không muốn bày trò trước mặt Ngu Giang.

Nhưng liền nghe Ngu Giang nói: “phòng đó thím đừng dọn dẹp.”

thím Trương ngạc nhiên hỏi: “Thật là có đồ sao? Lại còn không cho người khác xem?”

Ngu Giang nhìn Hứa Lăng Trác một cái: “Có, đồ vật đó khá ngượng ngùng.”

Hứa Lăng Trác: “……”

thím Trương mặt đầy nghi hoặc, vừa đoán vừa hỏi Ngu Giang có phải đang nuôi thú cưng không?

Ngu Giang không trả lời, cầm một ly cà phê rồi lại vào thư phòng.

Buổi trưa, thím Trương dọn dẹp xong xuôi tất cả, làm xong bữa trưa. thím Trương vừa cởi tạp dề vừa nói: “Tiểu Hứa muốn ở lại ăn cơm không?”

Hứa Lăng Trác đã ngồi bên bàn ăn: “…… Muốn ạ.”

thím Trương xoay người, kinh ngạc nhìn Ngu Giang: “Chưa từng thấy cậu giữ ai ở lại ăn cơm bao giờ.”

Hứa Lăng Trác: “……”

Lời thoại kinh điển đã xuất hiện!!!

Bình Luận (0)
Comment