Sáng thứ Hai, Hứa Lăng Trác một lần nữa bị tiếng động từ ban công đánh thức. Dù âm thanh nhỏ hơn hai ngày trước nhiều, nhưng cậu vẫn nghe rõ mồn một.
Cậu trăn trở một hồi, vẫn quyết định ngồi dậy, rón rén bước ra ngoài. Ngu Giang hôm nay không mặc áo ba lỗ, thay vào đó là một chiếc áo phông đen.
Hứa Lăng Trác ngồi trên sô pha, nghiêng đầu nhìn một lát, có chút thất vọng.
Cảm giác như từ giàu sang trở về nghèo khó, không nhìn thấy gì thì cũng như không tồn tại.
Thật đáng tiếc.
Hứa Lăng Trác thầm lắc đầu thở dài trong lòng. Than thở vài tiếng xong, cậu chợt nhận ra có gì đó không đúng.
Sáng sớm đã bắt đầu nghĩ vẩn vơ về bóng lưng của sếp, cứ như một kẻ b**n th** vậy. Cậu có phải bị bệnh rồi không?
Nghĩ đến đây, Hứa Lăng Trác ngồi thẳng lại, gạt bỏ mọi suy nghĩ trong đầu, chớp chớp mắt. Trước mặt cậu lúc này chỉ còn là một ác ma tư bản đang áp bức mình.
Ngu Giang đã sớm phát hiện Hứa Lăng Trác. Hắn tập xong một loạt động tác, xoay người nhìn cậu: “Lại đây.”
Hứa Lăng Trác cảnh giác: “Làm gì?”
“Chạy bộ,” Ngu Giang cười, chỉ vào máy chạy bộ, “Lại nghĩ gì đó?”
Hứa Lăng Trác nheo mắt, thật ra cũng không phải không thể. Mặc dù cùng Ngu Giang tập thể dục, cậu cứ cảm thấy có gì đó là lạ.
Cậu thay quần áo và bước lên máy chạy bộ.
“Leo lên không mệt sao?” Hứa Lăng Trác thấy thông số cậu thiết lập hôm qua biến thành của Ngu Giang – độ dốc mà đến cậu cũng chẳng muốn leo.
Ngu Giang nói: “Cũng được, chỉ là khởi động thôi.”
Ngu Giang gọi 25 phút leo dốc là khởi động. Người này thể lực kiểu gì vậy?
Hứa Lăng Trác lướt xem nhật ký chạy bộ, Ngu Giang đã kết thúc nửa tiếng trước. Cậu hỏi: “Anh dậy lúc mấy giờ?”
“Chưa đến 6 giờ.”
Thật khó mà tưởng tượng được nếp sinh hoạt của người trung niên và người trẻ tuổi, giữa họ có sự khác biệt lớn về mặt sinh hoạt.
Hứa Lăng Trác cảm thấy mình nghĩ xa quá rồi.
Hứa Lăng Trác chạy bộ quanh năm, từng tham gia Marathon, tốc độ của cậu khá nhanh.
Ngu Giang dừng lại nhìn Hứa Lăng Trác: “Ngày thường chỉ chạy bộ thôi à?”
“Ừm,” Hứa Lăng Trác nói, “Những thiết bị này của anh tôi đều không biết dùng.”
“Tôi có thể dạy cậu,” Ngu Giang nói.
Hứa Lăng Trác suýt chút nữa ngã trên máy chạy bộ. Cậu giữ vững lại: “Tôi vẫn thích chạy bộ hơn.”
“Mệt không?” Ngu Giang hỏi.
“Không mệt, hơn nữa chạy xong tôi cảm thấy nhẹ nhõm. Thật ra ban đầu tôi chạy bộ là để thư giãn,” Hứa Lăng Trác nói, “Khi áp lực lớn, chạy xong sẽ thấy tốt hơn nhiều.”
“Sau đó thì bắt đầu chạy Marathon?” Ngu Giang lại hỏi.
“Càng chạy càng nhiều, tôi liền nghĩ đến việc tham gia các giải chạy chính thức.”
“Mùa giải mới còn ba bốn tháng nữa, cũng muốn chạy chứ?”
Hứa Lăng Trác bĩu môi, nhắc đến chuyện này cậu còn hơi khó chịu: “Không rút trúng thăm, không chạy được.”
“Giải nào không trúng thăm?”
Hứa Lăng Trác giảm tốc độ máy chạy bộ, cậu cười gượng nói: “…Mỗi một giải.”
Ngu Giang không nhịn được bật cười: “Ba tháng nhiều giải như vậy mà một cái cũng không trúng?”
Hứa Lăng Trác ủ rũ: “Không có, năm nay tôi đúng là xui xẻo.”
“Vậy còn muốn chạy không?”
“Muốn chứ, tôi thích cảm giác chạy trên sân thi đấu. Ý tưởng mô hình tài chính trước đây của tôi cũng nảy ra khi chạy bộ, bởi vì cả người thư giãn, tư duy năng động.”
Khi Hứa Lăng Trác nói về chạy bộ, đôi mắt cậu sáng rực.
Ngu Giang trầm tư một lát: “Ngu thị chưa từng tiếp xúc với loại hình thi đấu thể thao này. Hôm nay cậu đến công ty sắp xếp lại một chút, xem còn bao nhiêu giải đang đấu thầu, bảo bộ phận thị trường đi làm điều tra.”
“Là muốn tài trợ sao?” Hứa Lăng Trác bang một tiếng ấn dừng máy chạy bộ, “Vậy sáng nay tôi có thể sắp xếp xong xuôi!”
“Trước tiên xem kết quả điều tra đã,” Ngu Giang nói.
Nếu Ngu thị có thể tài trợ, vậy Hứa Lăng Trác có thể giành được suất tài trợ.
Mặc dù Ngu Giang nói trước tiên xem kết quả điều tra, nhưng Hứa Lăng Trác đã nghiên cứu kỹ từ trước, cậu tràn đầy tự tin.
Vì vậy, Hứa Lăng Trác vẫn còn kích động cho đến khi vào thang máy: “Tôi đều đã để ý rồi, hai giờ, không, không, không đến một giờ là có thể đưa cho anh.”
Ngu Giang nhướng cằm chỉ vào nút thang máy ý bảo: “Được rồi, cậu đi trước đến công ty sắp xếp danh sách đi.”
Hứa Lăng Trác ấn nút -1, nghĩ nghĩ rồi lại ấn thêm nút 1.
Ngu Giang nhìn hai nút sáng đèn: “Hôm nay tài xế đến đón.”
Vì lát nữa ra ngoài họp cần dùng xe, chú Tống đã đến sớm, họ chỉ cần đi đến bãi đỗ xe là được.
Nhưng Hứa Lăng Trác gãi đầu: “Anh đi xe đi, tôi tự mình đi bộ qua là được, dù sao cũng chỉ hơn mười phút đi bộ.”
Ngu Giang nhìn Hứa Lăng Trác một lát: “Không muốn đi cùng tôi đến công ty?”
“Không phải không muốn, là đáng sợ,” Hứa Lăng Trác sửa lại lời hắn.
Nếu bị người khác nhìn thấy cậu mỗi sáng đều xuống từ xe của sếp, thì sẽ rất kinh khủng.
Ngu Giang: “……”
Hứa Lăng Trác một mình đi bộ đến công ty, quả nhiên không nằm ngoài dự liệu của cậu, cậu đến sớm hơn Ngu Giang.
Giờ cao điểm buổi sáng chắc chắn sẽ kẹt xe, đi bộ thoải mái biết bao.
Vẫn còn lâu mới đến giờ làm, nhưng khi Hứa Lăng Trác đến tầng 28 thì đèn ở bộ phận sáng tạo đã sáng.
Cốc Thanh Chi ngáp dài bước ra từ bên trong, nhìn thấy Hứa Lăng Trác mắt sáng rực lên: “Lăng Trác cậu cuối cùng cũng đến rồi, gần đây cậu xin nghỉ tôi còn định đến trường tìm cậu đấy.”
Hứa Lăng Trác còn đang ngớ người đã bị Cốc Thanh Chi kéo đến văn phòng bộ phận sáng tạo: “Mau đến xem thành quả mới của chúng ta!”
Cốc Thanh Chi râu ria lởm chởm, mắt đỏ ngầu, tóc tai bù xù, áo sơ mi nhăn nhúm. Trong văn phòng còn có mấy chiếc giường gấp chưa dọn, vài người ngồi ngẩn ngơ. Hứa Lăng Trác có cảm giác như bước vào một địa điểm tập trung cương thi vậy.
Hứa Lăng Trác quay đầu hỏi: “Các anh thức mấy ngày rồi?”
Cốc Thanh Chi chẳng hề bận tâm: “Từ thứ năm tuần trước đến hôm nay. Đừng bận tâm chúng tôi thức mấy ngày, mau lại đây xem.”
Robot thông minh mới được phát triển có thể nhận nhiều lệnh hơn, có tứ chi và động tác linh hoạt hơn. Hứa Lăng Trác vừa ngồi xuống, đã có một robot rót cho cậu một ly cà phê: “Xin chào, hoan nghênh quý khách đến với bộ phận sáng tạo của Tập đoàn Ngu thị. Mời ngài uống cà phê, không cần khách sáo.”
Cốc Thanh Chi giới thiệu: “Đây là robot lễ tân, có thể nhận diện người lạ qua khuôn mặt, và thực hiện một số công việc đón tiếp.”
Hứa Lăng Trác cảm thấy hứng thú. Thành quả lần này là một bước nhảy vọt, hướng triển lãm còn cần điều chỉnh tiếp, vì thế cậu ở lì trong bộ phận sáng tạo suốt cả buổi sáng.
Cho đến khi Ngu Giang đến gõ cửa.
“Hứa Lăng Trác,” Ngu Giang mặt tối sầm, nhìn hai người đang gần như dính sát vào nhau, “danh sách nói là một tiếng có thể đưa ra đâu?”
Cốc Thanh Chi là người đầu tiên quay đầu lại: “Một cái danh sách vớ vẩn mà anh cũng đến đây tranh người với tôi sao?”
Hứa Lăng Trác đúng là đã quên, cậu lập tức nói: “Tôi sẽ sắp xếp xong lúc ăn trưa.”
Cốc Thanh Chi ấn đầu Hứa Lăng Trác lại: “Đừng nghe hắn, ăn trưa phải ăn cơm, sắp xếp danh sách gì chứ? Danh sách gì quan trọng bằng triển lãm của chúng ta?”
Hứa Lăng Trác đuối lý, vặn đầu thoát khỏi bàn tay của Cốc Thanh Chi: “Rất quan trọng.”
Dù sao thì chuyện này liên quan trực tiếp đến cậu.
Ngu Giang khoanh tay dựa vào cửa, nhìn hai người dán vào nhau thì thầm to nhỏ, mặt hắn lộ vẻ khó chịu: “Hội nghị hai ngày trước cậu đề xuất dự án, còn cả phương hướng giải quyết tỷ lệ hao hụt trong vận chuyển, một cái cũng chưa đưa cho tôi, mà lại lãng phí cả buổi sáng ở đây?”
Hứa Lăng Trác: “?”
Mấy thứ này cậu cũng không muốn làm mà.
Cốc Thanh Chi bang một tiếng, đập bàn, đi đến trước mặt Ngu Giang: “Lão Ngu, anh có ý gì? Ở chỗ tôi là lãng phí thời gian sao?”
Ngu Giang không để ý đến sự nóng nảy của Cốc Thanh Chi, tiếp tục nói với Hứa Lăng Trác: “Nếu đã thích bộ phận sáng tạo đến vậy, sao cậu không qua đây làm trợ lý cho giám đốc Cốc?”
Hứa Lăng Trác bĩu môi. Những lời này qua tai cậu không khác gì câu hỏi: “Muốn nghe lời tôi hay muốn bị đuổi việc?”
Cậu liên tục lắc đầu. Một bên, Cốc Thanh Chi cười phá lên: “Được thôi, tôi ước gì cậu ấy có thể qua đây giúp tôi đấy, ngày nào cũng bị anh ‘bốc lột’ lãng phí năng lực của cậu ấy.”
Ngu Giang lộ vẻ ghét bỏ nhìn về phía Cốc Thanh Chi: “cậu đi dọn dẹp một chút, tắm rửa đi. Mấy ngày chưa nghỉ ngơi vậy?”
Cốc Thanh Chi: “Anh quản tôi làm gì? Tôi là vì ai hả?”
Ngu Giang nhìn toàn bộ văn phòng bộ phận sáng tạo: “mọi người vất vả rồi, chiều nay bộ phận sáng tạo nghỉ nửa ngày, tháng này tiền thưởng gấp đôi.”
Một tràng hoan hô vang lên. Ngu Giang nhướng mày nhìn Cốc Thanh Chi: “Mỗi mình cậu không đi à? Xem ra vẫn chưa đủ mệt nhỉ?”
Cốc Thanh Chi tức giận nói: “…Tôi mẹ nó có thể không mệt sao? Về nhà nghỉ ngơi, cái công việc này ai thích làm thì làm đi!”
Khóe miệng Ngu Giang còn chưa kịp cong lên, Cốc Thanh Chi đã quay lại, thu tính khí nóng nảy của mình và nói với Hứa Lăng Trác: “Lăng Trác, sáng mai chúng ta tiếp tục nhé!”
Ngu Giang: “……”
Hứa Lăng Trác còn chưa kịp trả lời, đã thấy mặt Ngu Giang sầm xuống, nói với cậu: “Cầm máy tính của cậu qua đây.”
Hứa Lăng Trác ngoan ngoãn đi theo Ngu Giang vào văn phòng. Ngu Giang chỉ vào chiếc ghế cậu thường ngồi: “Trước khi sắp xếp xong danh sách thì không được rời đi.”
Thật mệt cho Hứa Lăng Trác buổi sáng còn cảm thấy ông chủ thấu tình đạt lý, không ngờ mới một buổi sáng đã lộ ra bộ mặt thật của nhà tư bản.
Hứa Lăng Trác yếu ớt giơ tay: “Tôi còn muốn đi WC.”
Ngu Giang: “…Đi đi.”
Hứa Lăng Trác từ phòng vệ sinh trở về, Lâm Huệ Vũ trìu mến vẫy tay về phía cậu, thì thầm: “Ngu tổng sau khi về tìm cậu nhiều lần, nhưng cậu không có ở đây, trông sắc mặt sếp không tốt lắm.”
Nghe cô nói, cậu liền thấy mình xong rồi, Hứa Lăng Trác nghĩ thầm.
Trở lại văn phòng tổng giám đốc, Hứa Lăng Trác bắt đầu vùi đầu vào công việc. Ngu Giang cứ ngồi đối diện, và Hứa Lăng Trác có thể cảm nhận được một ánh mắt thường xuyên nhìn về phía mình.
Bị ông chủ giám sát công việc không dễ chịu, nhưng hiệu suất lại rất cao. Hứa Lăng Trác ước tính chắc sẽ không quá chậm trễ giờ ăn trưa.
Nhưng cậu thật sự không kiềm được, không bao lâu bụng đã kêu một tiếng. Bữa sáng ăn không ít, nhưng buổi sáng lượng vận động lớn, cả buổi sáng trôi qua đã sớm tiêu hao hết rồi.
Văn phòng quá đỗi yên tĩnh, tiếng động khiến Ngu Giang chú ý. Hứa Lăng Trác sợ nói thêm một câu sẽ bị cơn thịnh nộ của Ngu Giang bao trùm, vì thế cậu giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Nhưng Ngu Giang mở miệng: “Lại lầm bầm chửi thầm?”
Hứa Lăng Trác lắc đầu: “Không có.”
Ngu Giang: “Tôi đều nghe thấy.”
Nghe thấy cái đầu anh ấy, chỉ là bụng kêu thôi!
Hứa Lăng Trác cảm thấy mình bị cười nhạo một cách vô tình, đơn giản là cậu cũng chẳng giấu giếm nữa, dù sao cậu suốt ngày cũng ở ranh giới bị sa thải. Cậu nâng cằm nhìn Ngu Giang: “Tôi đói rồi, tôi muốn đi ăn trưa.”
“Sao nhiều chuyện thế này?” Ngu Giang nói.
Thật sự, vừa đi WC xong không lâu, lại muốn ăn cơm.
Nhưng Hứa Lăng Trác cười gượng nhìn Ngu Giang.
Ngu Giang tiếp lời: “Tôi đã bảo người mang cơm đến rồi, khoảng hai mươi phút nữa sẽ tới, cậu cứ ăn ở đây.”
Hứa Lăng Trác: “……”
Ngu Giang nói xong lại bổ sung một câu: “Dự án điều trị y tế sắp khởi động, khi nào có thể đưa tôi bản đề xuất dự án? Còn lịch trình hai tuần này cậu đã trao đổi với thư ký Lâm chưa?”
Cả buổi sáng cậu đều ở bộ phận sáng tạo, đương nhiên chẳng làm được gì.
Ngu Giang nheo mắt nhìn cậu: “Khi nào làm xong, thì hãy rời khỏi văn phòng tôi.”
Ma quỷ, Ngu Giang khi bước vào chế độ làm việc quả thực chính là ma quỷ, chẳng chút tình cảm nào. Tối nay có thức trắng đêm e là cũng không làm xong.
Hứa Lăng Trác quyết định phản kháng sự áp bức vô tình. Cậu giơ tay lên: “Tay tôi bị thương, không làm được công việc cường độ cao.”
Kẻ gây ra vết thương cho cậu phải chịu một chút trách nhiệm chứ.
“Ai bảo cậu làm cường độ cao?” Ngu Giang hỏi lại.
Hứa Lăng Trác: “Thế thì anh nói không làm xong không cho đi.”
“Tôi lại không đòi thời hạn, khi nào làm xong cũng được,” Ngu Giang nhếch khóe miệng, “Nhưng nhất định phải ở trong văn phòng tôi.”
Hứa Lăng Trác: “……”