Trợ Lý Hứa Luôn Giả Vờ Không Quen Biết Tôi

Chương 36

Cốc Thanh Chi biến mất cả ngày.

Hôm đó, Hứa Lăng Trác bận tối mắt tối mũi. Một mặt phải đảm bảo triển lãm diễn ra suôn sẻ từng bước, mặt khác phải gấp rút điều chỉnh phương án, toàn bộ sản phẩm trưng bày, nhân sự và bài PR truyền thông đều phải thay đổi lớn. Cậu thậm chí còn chẳng kịp ăn trưa.

Từ buổi chiều, một số phương tiện truyền thông bắt đầu đặt nghi vấn, so sánh sản phẩm công nghệ thông minh của Ngu Thị và Nghiêu Vọng. Trên mạng dần dấy lên làn sóng tranh cãi lớn, những lời lẽ tiêu cực ngày càng nghiêm trọng. Hứa Lăng Trác thấp thỏm trải qua buổi chiều, cho đến khi triển lãm kết thúc, đỉnh điểm của sự nghi ngờ đạt tới cao trào. Công ty truyền thông bắt đầu đẩy mạnh làn sóng truyền thông thứ hai, công bố tin tức hợp tác giữa hai bên. May mắn thay, lần trước khi đi cùng Ngu Giang tham gia buổi họp, cậu đã quen biết ông chủ Chu của công ty truyền thông DW. Có họ giúp đỡ, Hứa Lăng Trác tiết kiệm được không ít công sức.

Đến tối, những tiếng nghi ngờ cuối cùng cũng biến mất, và những lời khen ngợi bắt đầu xuất hiện. Trang web mô hình lớn của Ngu Thị đón đợt truy cập đầu tiên tăng vọt, thậm chí vượt xa mong đợi ban đầu của họ.

Hứa Lăng Trác thở phào nhẹ nhõm, vươn vai, quay đầu báo cáo với Ngu Giang: "Xong xuôi rồi."

Ngu Giang đeo cặp kính gọng vàng quen thuộc, gật đầu nói: "Tôi thấy rồi."

Hứa Lăng Trác ngáp một cái và bắt đầu cằn nhằn: "giám đốc Cốc thật là vô trách nhiệm. Nếu không phải vì anh ấy thì giờ tôi đã vui vẻ biết bao."

Ngu Giang hiện tại không còn bận tâm đến Cốc Thanh Chi. Hắn nói: "Giám đốc Lý bảo cậu hôm nay chưa ăn trưa."

Hứa Lăng Trác nghĩ ngợi, không chỉ bữa trưa mà bữa tối cậu cũng chưa ăn. Lúc này cậu mới sờ bụng, bên trong trống rỗng. Cả ngày hôm nay, Ngu Giang chỉ xuất hiện ở triển lãm vào buổi sáng, sau đó đến nhà máy Ngu Thị ở quanh Hàng Thành, buổi chiều lại chuyển đến chi nhánh Thượng Hải, mãi đến sau bữa tối mới quay về. Đương nhiên, đây là lịch trình Hứa Lăng Trác đã sắp xếp cho hắn.

Hứa Lăng Trác gãi đầu: "Quên mất."

Ngu Giang cầm điện thoại lên, phân phó một câu: "Mang đồ ăn đến đây đi."

Một bữa khuya thịnh soạn được mang lên bàn ăn, Hứa Lăng Trác cuối cùng cũng thả lỏng, cậu ngồi xuống và bắt đầu ăn ngấu nghiến. Ngu Giang ngồi đối diện, lặng lẽ nhìn cậu ăn một lúc lâu rồi mở miệng: "Ngày mai có sắp xếp gì?"

Hứa Lăng Trác nghi hoặc nhìn Ngu Giang một cái: "Anh đi chi nhánh Hoa Đông, buổi chiều về Bắc Thành. Tôi thì muốn cuối tuần, tôi phải về nhà và còn muốn đi tìm bạn bè nữa."

Lịch trình đã được sắp xếp từ trước, tại sao còn hỏi cậu?

"Thời gian sắp xếp cho chi nhánh Hoa Đông lâu quá," Ngu Giang thản nhiên nói, "Chuyến bay của tôi là mấy giờ?"

Hứa Lăng Trác: "Bốn giờ chiều."

Mặt Ngu Giang tối sầm lại: "Cậu sắp xếp cho Cốc Thanh Chi là chín giờ tối, hai người đi cùng chuyến bay. Còn sắp xếp cho tôi bốn giờ chiều, bắt tôi tự đi sao?"

Hứa Lăng Trác lè lưỡi. Trước đây Cốc Thanh Chi còn nói muốn thảo luận về mô hình lớn mới trên đường về, giờ xem ra Cốc Thanh Chi chưa chắc đã về Bắc Thành đúng giờ, càng đừng nói là đi cùng cậu. Hơn nữa, Cốc Thanh Chi chắc chắn đã có đối tượng thảo luận tốt hơn, tên Vi Lục Nghiêu kia trông thật sự rất hợp với Cốc Thanh Chi. Chẳng biết giờ họ đã đi đâu rồi.

Ngu Giang thấy Hứa Lăng Trác không nói gì, hơn nữa còn thất thần, vẻ mặt vốn đã không vui lại càng sa sầm: "Đổi chuyến bay của tôi sang chín giờ tối."

Hứa Lăng Trác không nhúc nhích: "Nhưng tối mai anh phải đi ăn tối ở nhà Trịnh tổng."

Nghe nói là con gái Trịnh Kim về nước, Trịnh Kim đã hẹn thời gian với Ngu Giang từ sớm, cha mẹ Ngu Giang cũng sẽ có mặt.

Ngu Giang không mấy để tâm: "Tôi có sắp xếp quan trọng hơn, chú Trịnh sẽ không trách tôi đâu."

Hứa Lăng Trác cọ cọ cầm điện thoại lên: "Sắp xếp gì?"

Ngu Giang: "Đợi ở khách sạn."

Hứa Lăng Trác: "?"

Đây là sắp xếp quan trọng hơn gì chứ?

Hứa Lăng Trác định sửa vé nhưng tay khẽ dừng lại: "Anh chắc chắn Trịnh tổng sẽ không giận chứ?"

Ngu Giang nhìn cậu một cái: "Cậu sẽ đi báo cáo với Trịnh tổng lịch trình của tôi ở Hàng Thành sao?"

Rõ ràng, hắn đang hỏi liệu cậu có mách lẻo hay không.

Hứa Lăng Trác xua tay: "Không, tôi là người của anh mà."

Ngu Giang ngẩn người một chút, rồi bật cười, giọng dịu đi: "Cứ trực tiếp đổi vé đi, chuyện còn lại để tôi nói với chú ấy."

Sau khi Hứa Lăng Trác giúp Ngu Giang đổi vé máy bay xong, Ngu Giang lại bổ sung một câu: "Đổi chỗ của cậu lên cùng khoang với tôi."

"Ồ." Hứa Lăng Trác bề ngoài không lên tiếng, nhưng thực tế trong lòng đang nở hoa. Lợi ích của việc đi công tác cùng Ngu Giang đã hiện rõ.

Ngu Giang nhìn thấy Hứa Lăng Trác cuối cùng cũng ăn uống no đủ và đặt đũa xuống, hắn hỏi: "Ăn xong rồi?"

Hứa Lăng Trác: "Rồi."

Ngu Giang đứng dậy đi về phía sofa: "Lại đây, tâm sự."

Cả ngày bận rộn, suýt chút nữa đã quên chuyện tối qua, nhưng Ngu Giang sẽ không bỏ qua cho cậu.

Hứa Lăng Trác méo mặt đứng dậy: "Tôi đi vệ sinh trước."

Ngu Giang "Ừ" một tiếng. Hứa Lăng Trác đang kéo dài thời gian. Chuyện đã xảy ra rồi, Hứa Lăng Trác có thể sẽ làm chuyện xấu gì đó, nhưng hắn cũng không lo lắng.

Ba phút sau, cửa phòng vệ sinh mở ra, Hứa Lăng Trác bước ra, bước chân nặng nề và khó nhọc, từng bước một dịch lại, ngồi đối diện Ngu Giang.

Ngu Giang ngước mắt, nhìn một cái đã thấy miếng băng cá nhân trên cổ Hứa Lăng Trác. Dấu vết bị lộ cả ngày, giờ bị che đi, giấu đầu hở đuôi, lừa mình dối người, đó là kỹ xảo Hứa Lăng Trác thường dùng, Ngu Giang trong lòng cười lạnh.

Ngu Giang nhìn chằm chằm vào mắt Hứa Lăng Trác: "Chuyện tối qua, cậu còn gì muốn nói không?"

Hứa Lăng Trác nuốt nước miếng, vẻ mặt rất mơ hồ: "Tối qua chuyện gì ạ?"

Đến nước này, Hứa Lăng Trác vẫn còn giả ngu. Cậu nghĩ che đi dấu vết là có thể coi như không có chuyện gì xảy ra sao?

Ngu Giang chỉ vào cổ Hứa Lăng Trác: "Không nhớ rõ nơi này sao?"

"Chắc bị muỗi cắn," Hứa Lăng Trác nói, "Tối qua về nhà, khu chung cư cũ nhiều muỗi lắm."

Ngu Giang cũng không biết nói mình biến thành một con muỗi, hắn nói: "...... Muỗi? A —— còn giả bộ?"

Hứa Lăng Trác ngồi thẳng. Ngu Giang còn không biết xấu hổ nhắc đến sao? Rõ ràng biết cậu hôm nay bận như vậy, còn cố ý ở vị trí rõ ràng như thế!

Cậu lí nhí nói: "Tôi giả bộ cái gì chứ?"

Trong giọng Ngu Giang mang theo chút tức giận: "Lần trước cậu nói với tôi cậu là trai thẳng, được thôi, vậy lần này thì sao? Hứa Lăng Trác, cậu đừng nói với tôi trai thẳng cũng sẽ có phản ứng với đàn ông nhé? Cậu lại không nhớ rõ đúng không? Có cần tôi giúp cậu nhắc lại từng chi tiết không?"

Hứa Lăng Trác rũ mi, trầm mặc rất lâu, bỗng nhiên mở miệng: "Tối qua tôi về nhà, hoặc nói là nhà bà ngoại."

Trong đầu Ngu Giang chậm rãi hiện ra một dấu chấm hỏi: "?"

Vành mắt Hứa Lăng Trác bắt đầu đỏ lên, giọng cậu trầm thấp: "cha tôi mất sớm, mẹ tôi không quản tôi, nhà bà ngoại để lại cho tôi, nhưng đã không còn phòng của tôi nữa, tôi suýt nữa lang thang đầu đường."

Ngu Giang: "......"

Trong giọng Hứa Lăng Trác là nỗi khổ sở không nói nên lời, trong mắt cậu đã có nước mắt đảo quanh, tiếp tục yếu ớt đáng thương nói: "Cho dù là trở về Hàng Thành, nơi tôi lớn lên từ nhỏ, tôi vẫn không có nơi nào để đi, tôi vẫn phải ăn nhờ ở đậu, tôi không có nhà."

Giọt nước mắt kia đúng lúc lăn xuống, Ngu Giang có chút luống cuống tay chân, muốn lấy giấy giúp cậu lau, lại muốn lập tức an ủi cậu, nói đừng khổ sở, nói còn có tôi.

Nguyên văn những lời trách móc, chất vấn nặng nề dành cho Hứa Lăng Trác, Ngu Giang cuối cùng không thể nói ra.

Chẳng sợ hắn biết Hứa Lăng Trác có khả năng là đang cố ý nói sang chuyện khác, nhưng tối qua khi Hứa Lăng Trác trở về khách sạn, nỗi khổ sở trong mắt cậu tuyệt đối không phải giả vờ.

Hắn nghĩ đến 6 năm trước, Hứa Lăng Trác đi theo hắn vào khách sạn, khi đó cậu nói là không có nơi nào để đi.

6 năm trôi qua, Hứa Lăng Trác vẫn không có nơi nào để đi.

Nỗi đau lòng và sự mềm yếu của Ngu Giang đến rất nhanh, hắn thở dài một hơi: "Cậu không muốn nói thì thôi, chuyện khổ sở cậu cũng đừng nghĩ, căn phòng này sau này cậu có thể tùy ý ở."

Rõ ràng là muốn tìm cậu tính sổ, không hiểu sao lại bắt đầu an ủi đối phương. Ngu Giang cảm thấy mình nhất định đã bị bỏ bùa.

Tối qua khi đó Hứa Lăng Trác rõ ràng tâm trạng không tốt, hắn không chỉ không an ủi, còn ỷ vào say rượu mà bắt nạt người khác, giờ còn hung hăng dọa nạt, hắn không nên quá đáng như vậy.

Ngu Giang cuối cùng cũng thành công tự thuyết phục mình: "Tôi không nói chuyện tối qua nữa..."

Lại không ngờ Hứa Lăng Trác khóe mắt chợt lóe, những giọt nước mắt suýt rơi bỗng chốc biến mất. đôi mắt sáng lấp lánh nhìn Ngu Giang: "Cảm ơn Ngu tổng, anh về sau uống ít rượu thôi, đỡ phải uống ra cái gì ảo giác. Đúng rồi, anh định nói về ảo giác tối qua của anh đúng không? À, còn nữa, tối qua anh say rượu, tôi đưa anh về phòng ngủ thật sự quá khó khăn."

Tay Ngu Giang run lên: "???"

Hứa Lăng Trác mà vào giới giải trí, giờ chắc đã giật giải Kim Tượng, ôm trọn bộ rồi nhỉ? Không trao cho cậu một tượng Oscar nhỏ, Ngu Giang nhất định sẽ làm ầm lên.

Hơn nữa, rõ ràng tối qua Hứa Lăng Trác là người mơ màng ngủ trước, sau đó vẫn là hắn ôm Hứa Lăng Trác vào phòng tắm, rửa sạch cho cậu. Hứa Lăng Trác ôm cổ hắn không chịu buông tay, r*n r* nói đau. Hắn ở trong phòng tắm cố nhịn rồi lại nhịn, mới bế Hứa Lăng Trác trở về giường. Cuối cùng, chính hắn một mình đi tắm nước lạnh rất lâu, mới dập tắt được d*c v*ng.

Sao lại biến thành Hứa Lăng Trác đưa hắn về phòng ngủ chứ? Có thể mặt không đỏ, tim không đập mà bịa chuyện như vậy, giải thưởng biên kịch cũng nên trao cho cậu mấy cái.

Vẫn là hắn quá mềm lòng, tối qua không nên buông tha Hứa Lăng Trác. Cái gì công việc, cái gì triển lãm, Ngu Thị đâu phải chỉ có Hứa Lăng Trác, dù sao cũng sẽ tìm được người để xử lý. Cũng không đến nỗi kết quả lại chỉ có mỗi hắn là kẻ làm trò hề.

Biểu cảm trên mặt Ngu Giang rất "đặc sắc". Hắn nhắm mắt lại, một cơn tức nghẹn ngang ngực, cứ như vậy bị Hứa Lăng Trác lừa, hắn chưa bao giờ uất ức đến thế. Hơn nữa, nếu không trút được cơn tức này ra, hắn sợ tối nay sẽ không ngủ được.

Ngu Giang nắm chặt nắm đấm đang định mở miệng, cố tình điện thoại của Hứa Lăng Trác lúc này đổ chuông dồn dập. Đây là tiếng chuông độc quyền Hứa Lăng Trác cài cho Hứa Tiểu Vân.

Hứa Lăng Trác thở phào nhẹ nhõm, lập tức bắt máy. Đầu dây bên kia là giọng Trần Duệ sốt ruột: "Anh! Anh đang ở đâu vậy? Làm sao bây giờ, mẹ ngất xỉu rồi!"

Hứa Lăng Trác bật dậy: "Gọi 120 chưa? Tôi đến ngay đây."

Tiếng điện thoại bên kia quá lớn, Ngu Giang cũng nghe rõ mồn một. Hắn đứng dậy: "Gọi điện cho tài xế, tôi đi cùng cậu."

Anh Chu hai ngày nay vẫn luôn đợi lệnh gần khách sạn, nhận được điện thoại liền lập tức chạy đến.

Hứa Lăng Trác vẫn giữ liên lạc với Trần Duệ, sau khi Hứa Tiểu Vân được xe cấp cứu đưa đi, họ chuyển đến bệnh viện. Ở địa phương, người dân bản địa quen thuộc bệnh viện hơn. Hứa Lăng Trác lập tức gọi điện cho Chúc Tiểu Lượng. Chúc Tiểu Lượng hiện đang ở gần bệnh viện, cậu ta thậm chí còn đến bệnh viện sớm hơn Hứa Lăng Trác.

Khi Hứa Lăng Trác đến, Hứa Tiểu Vân đã tỉnh, nằm trên giường bệnh trông đặc biệt yếu ớt, Chúc Tiểu Lượng và Trần Duệ đứng hai bên.

Trần Duệ vừa thấy Hứa Lăng Trác liền bắt đầu la oai oái: "Anh, sao giờ anh mới đến, làm em sợ chết khiếp."

Chúc Tiểu Lượng thì đến ôm Hứa Lăng Trác một cái: "Dì không sao rồi, bác sĩ nói có thể chỉ là hạ huyết áp thôi."

Hứa Lăng Trác đi đến bên cạnh Hứa Tiểu Vân: "Cảm giác thế nào rồi?"

Hứa Tiểu Vân sắc mặt trắng bệch, miễn cưỡng cười nói: "Mẹ không sao, có thể gần đây mệt mỏi quá."

Trần Duệ ghé sát, thân mật tựa vào đầu giường của Hứa Tiểu Vân: "Mới không phải không sao, hôm nay mẹ cũng chẳng ăn uống gì, mẹ chính là đang đợi anh về nhà, mẹ mua đồ ăn cũng không cho em nấu..."

Trần Duệ ríu rít rất ồn ào, Hứa Lăng Trác đứng một bên cảm thấy mình có chút thừa thãi. Cũng như cậu không biết cách hòa hợp với Hứa Tiểu Vân, Hứa Tiểu Vân cũng không biết cách hòa hợp với cậu. Mẹ con họ đã xa cách quá lâu.

Hứa Tiểu Vân nhẹ nhàng đẩy Trần Duệ ra: "Lớn rồi còn làm nũng?"

Sau đó hướng về Hứa Lăng Trác vươn tay: "Tiểu Trác."

Hứa Lăng Trác bước về phía trước vài bước, tiếp tục trầm mặc. Hứa Tiểu Vân nắm chặt tay cậu, tay bà gầy nhưng khá ấm: "Tối qua là mẹ sai, mẹ... không nghĩ nhiều như vậy, mẹ hôm nay cả ngày đều hối hận..."

Hứa Lăng Trác á khẩu hồi lâu. Thật ra đến giờ phút này cậu đã không còn quá để tâm chuyện tối qua xảy ra là gì, nói là quen rồi hay không bận tâm đều là giả bộ. Nhưng cậu thật sự không bận tâm, cho nên cậu có thể đem chuyện này cùng Ngu Giang nói ra theo kiểu đùa cợt.

Điều làm cậu bất ngờ là thái độ của Hứa Tiểu Vân hiện tại, Hứa Tiểu Vân đang xin lỗi cậu. Cảm giác xa lạ trỗi dậy, cậu lắc đầu: "Con không trách mẹ."

Chúc Tiểu Lượng nhìn họ hai mắt, kéo Trần Duệ sang một bên.

Mắt Hứa Tiểu Vân hơi đỏ lên: "Con thật vất vả mới về một chuyến, lại không cho con chỗ ở, là mẹ sơ suất rồi. Mấy năm nay mẹ không chăm sóc con, mẹ... mẹ không giỏi lắm... Phòng của con mẹ đã dọn dẹp xong rồi, sau này Tiểu Duệ về thì để nó ở phòng kho..."

Hứa Lăng Trác vẫn lắc đầu: "Không cần đâu."

Cho dù không có Ngu Giang, cậu cũng có chỗ ở, chỉ khác biệt ở chỗ có phải chỉ có một mình cậu hay không.

Chúc Tiểu Lượng kéo Trần Duệ đi, Hứa Tiểu Vân và Hứa Lăng Trác nói chuyện, mấy người đều lờ đi Ngu Giang ở phía sau.

Ngu Giang an tĩnh đứng ở phía sau, hắn vừa vào cửa liền chú ý đến Chúc Tiểu Lượng, cậu ta chính là người trong ảnh chứng minh thư năm đó ở quán bar. Sau đó hắn liền nhìn thấy Hứa Tiểu Vân trên giường bệnh, Hứa Lăng Trác có bảy tám phần giống bà.

Trong số những người này, Hứa Tiểu Vân là người đầu tiên phát hiện ra Ngu Giang, bà nhẹ nhàng kéo tay áo Hứa Lăng Trác: "Vị này là?"

Hứa Lăng Trác xoay người. Vì lo lắng cho Hứa Tiểu Vân, cậu suýt nữa quên Ngu Giang cũng đi cùng, càng quên giới thiệu.

Ngu Giang đi lên trước: "Cháu  là bạn của cậu ấy, đưa cậu ấy đến đây."

Hứa Lăng Trác kinh ngạc nhìn về phía Ngu Giang, bạn bè.

Hứa Tiểu Vân: "Cảm ơn cháu  nhé, dì  không sao, làm cháu bận tâm rồi."

Chúc Tiểu Lượng há hốc miệng nhìn Ngu Giang, rồi lại nhìn Hứa Lăng Trác: "hắn... hắn là?"

Hứa Lăng Trác túm Chúc Tiểu Lượng lại, thở dài một tiếng với cậu ta, nhướng mày vài cái không nói thêm gì.

Bác sĩ lần nữa bước vào: "Xác nhận là thiếu máu nặng, hạ huyết áp nghiêm trọng. Sinh hoạt hàng ngày cần chú ý một chút, ba bữa không được qua loa. Tối nay kiến nghị ở lại bệnh viện để theo dõi."

Bác sĩ dặn dò xong liền rời đi. Đã xác định không phải vấn đề đặc biệt nghiêm trọng, Hứa Lăng Trác thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Buổi tối phòng bệnh không thích hợp có quá nhiều người, Trần Duệ xung phong ở lại, Hứa Tiểu Vân cũng đau lòng Hứa Lăng Trác công việc vất vả, đuổi tất cả những người khác ngoài Trần Duệ ra khỏi phòng bệnh.

Đi ra khỏi tòa nhà bệnh viện, Chúc Tiểu Lượng bỗng nhiên chọc Hứa Lăng Trác từ phía sau: "Tối nay muốn sang chỗ tôi không?"

Hứa Lăng Trác có chút chột dạ nhìn Ngu Giang: "Được chứ, lần trước gặp cậu vẫn là một năm trước đó."

Ngu Giang ở một bên chen vào: "Cậu ấy là?"

Hứa Lăng Trác: "Cậu ấy là Chúc..."

Cậu dừng lại. Năm đó cậu lừa Ngu Giang mình tên là Tiểu Lượng. Mặc dù cậu biết chuyện này trước mặt Ngu Giang đã minh bạch rồi, nhưng chỉ cần còn chưa vạch trần, thì cậu sống chết không thừa nhận. Cho nên cái tên này còn không thể bại lộ ra ngoài, vì thế nói: "Tiểu Chúc, cứ gọi cậu ấy là Tiểu Chúc là được, bạn thân của tôi."

Ngu Giang kéo dài chữ "Ồ——" một tiếng, sau đó hỏi Hứa Lăng Trác: "Tối nay về khách sạn không?"

Hứa Lăng Trác điên cuồng lắc đầu: "Không được, chúng tabvốn dĩ cũng hẹn ngày mai gặp. Ngu tổng anh về trước đi."

Ngu Giang nhìn Chúc Tiểu Lượng một cái: "Được."

Anh Chu đón Ngu Giang rời đi, Hứa Lăng Trác lại lần nữa thở phào nhẹ nhõm.

Chúc Tiểu Lượng bỗng nhiên lên tiếng từ phía sau cậu: "Đây... chính là Ngu Giang năm đó phải không? Giọng nói đều giống nhau."

Bình Luận (0)
Comment