Trợ Lý Hứa Luôn Giả Vờ Không Quen Biết Tôi

Chương 37

Hứa Lăng Trác nhìn Chúc Tiểu Lượng với ánh mắt đầy u oán.

Chúc Tiểu Lượng lùi lại một bước: "Làm gì? Diệt khẩu à?"

Hứa Lăng Trác thở dài: "Diệt cái rắm, đi nhà cậu."

Chúc Tiểu Lượng nghiêng đầu nhìn Hứa Lăng Trác: "Thành thật khai báo sẽ được khoan hồng, chống đối thì... tôi ném cậu ra đường cái!"

Hứa Lăng Trác "Sách" một tiếng: "Đến nhà cậu rồi nói."

Thật ra cậu chưa nghĩ ra sẽ nói với Chúc Tiểu Lượng thế nào, chuyện này cậu vẫn định giữ kín trong lòng. Chúc Tiểu Lượng lái xe đến, vốn dĩ khoảng cách gần, về đến nhà Chúc Tiểu Lượng cũng chỉ mất hơn mười phút, Hứa Lăng Trác còn chưa kịp bịa ra lý do gì hay ho.

Hai người vào nhà, Chúc Tiểu Lượng "Bang" một tiếng ném chìa khóa lên bàn trà, nhìn chằm chằm Hứa Lăng Trác: "Nói đi."

Hứa Lăng Trác nói lảng sang chuyện khác: "Đây là nhà mới cha cậu mua cho cậu hả? Đẹp quá, một mình cậu ở thôi sao? Trang trí đơn giản quá nhỉ?"

Chúc Tiểu Lượng: "Vô nghĩa, đương nhiên tôi ở một mình, tôi có đối tượng đâu. Nói chuyện của cậu đi, Ngu tổng kia, sao lại thế?"

Chủ đề quay trở lại. Chúc Tiểu Lượng dồn ép từng bước, Hứa Lăng Trác cắn răng, nói thì nói vậy. Giữ kín trong lòng lâu như vậy, cảm giác không thể nói ra cũng thật khó chịu. Dù đã quyết định, nhưng vẫn khó mở lời, cậu thở dài: "Cậu phải chuẩn bị tâm lý thật tốt."

Chúc Tiểu Lượng nhướng mày, vẻ mặt khó nói nên lời nhìn cậu: "Lúc bé cùng nhau cởi truồng tắm mưa lớn lên, cậu cái dạng gì tôi chưa từng thấy, còn muốn tôi chuẩn bị tâm lý, chuyện gì mà nghiêm trọng vậy?"

Hứa Lăng Trác: "......"

Chúc Tiểu Lượng luôn có thể một câu nói trúng tim đen.

Cậu hít một hơi thật mạnh, miệng đang mím chặt bỗng bật mở, nói cực nhanh hai câu: "Tôi thích đàn ông. Tôi với Ngu Giang đã ngủ với nhau."

Chúc Tiểu Lượng lập tức mở to mắt, miệng há càng lúc càng rộng, rõ ràng điều này nằm ngoài dự đoán của cậu ta, đồng thời cũng chịu một cú sốc tinh thần cực lớn. Hứa Lăng Trác thở dài, tự buông thả ngồi xuống thảm, cảm thấy không đủ thoải mái, sau đó dứt khoát nằm dài ra sàn: "Tôi biết ngay là cậu sẽ phản ứng như vậy mà."

Một lúc lâu sau, Chúc Tiểu Lượng mới đưa tay khép miệng lại, rồi lắp bắp mở lời: "Cái... cái gì... chính là... khi nào?"

"Cậu không phải đã đoán được rồi sao?" Hứa Lăng Trác nhìn cậu ta: "6 năm trước."

Chúc Tiểu Lượng kêu lên: "Ối trời, hắn là cầm thú à, khi đó cậu còn là học sinh cấp ba!"

Với phản ứng của Chúc Tiểu Lượng, Hứa Lăng Trác hài lòng hơn nhiều. Cậu ngồi dậy nghiêm túc giải thích: "Lúc đó tôi đã tốt nghiệp cấp ba rồi, hơn nữa chuyện này thật ra cũng không thể hoàn toàn trách hắn."

"Không trách hắn chẳng lẽ trách cậu hả? Hắn lớn thế nào, cậu lớn thế nào hả?" Chúc Tiểu Lượng xoa xoa tay áo vốn chẳng có gì: "Giờ hắn có phải đang uy h**p cậu không? Bắt cậu làm trâu làm ngựa cho hắn? Dao của tôi đâu? Tôi đi chém hắn!"

Đổi lại là Hứa Lăng Trác trợn tròn mắt: "Đâu cần, tôi đã nói tôi thích đàn ông mà."

Chúc Tiểu Lượng bỗng dừng lại, không thể tin được nhìn Hứa Lăng Trác nửa ngày: "Cậu thích hắn?"

Hứa Lăng Trác trầm mặc hồi lâu, không trả lời.

Chúc Tiểu Lượng lớn lên cùng cậu, tình cảnh của Hứa Tiểu Vân suốt những năm qua thế nào cậu ta là người rõ nhất. Hứa Lăng Trác nghĩ gì cậu ta cũng rõ. Cậu ta cũng thở dài liên tục: "Thế hắn thì sao?"

Hứa Lăng Trác lần nữa trầm mặc.

Chúc Tiểu Lượng mở lời: "Năm đó hắn đi tìm cậu rất nhiều lần, bám riết không tha. Tôi còn tò mò nữa là. Cho nên cậu giờ không nói tôi cũng có thể đoán được, hơn nữa tối nay mẹ cậu đi bệnh viện hắn còn đi cùng. Hắn thật ra cũng khá tốt đúng không?"

Hứa Lăng Trác "Ừ" một tiếng.

Chúc Tiểu Lượng nói tiếp: "Nhưng hắn là người thừa kế tập đoàn Ngu Thị, vừa có tiền vừa có quyền, bên cạnh hắn muốn người thế nào mà chẳng có? Cậu vẫn nên suy nghĩ kỹ đi."

Hứa Lăng Trác vẫn luôn tỉnh táo, cậu đã nghĩ đi nghĩ lại nhiều lần. Cậu ngây người một lúc, bỗng nhiên quay đầu hỏi: "Cậu không thấy tôi thích đàn ông là kỳ lạ sao?"

Chúc Tiểu Lượng "À" một tiếng, trầm tư suy nghĩ một lát: "Không kỳ lạ, cậu đi học đâu có thích con gái đâu. Hơn nữa cậu lớn lên rồi, dù cậu tìm đối tượng nào, cũng chẳng bằng cậu đẹp, thà tìm một người đẹp trai, thật ra tôi tự mình đã nghĩ qua vấn đề này rồi."

Hứa Lăng Trác: "......"

Chúc Tiểu Lượng bổ sung một câu: "Thật ra Ngu Giang rất đẹp trai, lại cao ráo, bao nhiêu ưu điểm hắn chiếm hết rồi."

Dáng người còn rất tốt, Hứa Lăng Trác nhớ lại tối qua, sờ lên cũng thoải mái nữa. Hứa Lăng Trác nghĩ đến đây liền lắc lắc đầu, xua đi mọi tư tưởng không lành mạnh.

Nói ra xong tâm trạng thoải mái hơn nhiều, hai người tùy tiện trò chuyện một lúc, cuối cùng Chúc Tiểu Lượng bỗng nhiên đổi chủ đề: "Đúng rồi, mấy hôm trước cậu gửi cái rương kia đến, vẫn còn ở chỗ tôi đấy, bên trong còn có một cái khóa, đồ gì vậy?"

Hứa Lăng Trác: "Có một số đồ bà ngoại để lại, tôi hiện tại không tiện mang theo bên người, cứ để ở chỗ cậu trước đã."

Ban đầu định mang về nhà, nhưng Hứa Tiểu Vân và Trần Duệ ở bên kia, Hứa Lăng Trác vẫn cảm thấy không yên tâm, đặc biệt là Trần Duệ, rất không đáng tin cậy.

Vẻ mặt Chúc Tiểu Lượng đầy nghi ngờ: "Trước kia ở ký túc xá còn có thể mang theo, giờ không tiện, cậu ở đâu vậy?"

Hứa Lăng Trác vô cùng bội phục đầu óc của Chúc Tiểu Lượng. Lúc đi học thành tích bình thường, nhưng khả năng nhìn mặt đoán ý và suy luận thì số một, không hổ người "lăn lộn" trong cơ quan nhà nước.

Hứa Lăng Trác: "...... Ở nhà Ngu Giang."

Chúc Tiểu Lượng lập tức nhảy dựng lên: "Cậu đã sống chung với người ta rồi, vừa nãy cậu nói vớ vẩn cái gì vậy hả?"

"Im miệng đi, không phải sống chung! Tôi hiện tại chỉ là trợ lý của hắn, kiêm trợ lý riêng, chính là một quản gia, nấu cơm làm việc nhà, ở thời cổ đại cái này gọi là gì nhỉ, Đại tổng quản?"

Chúc Tiểu Lượng "Phụt" một tiếng cười ra tiếng: "Hứa công công?"

Hứa Lăng Trác: "Cút đi!"

Chúc Tiểu Lượng: "Cậu ở cùng hắn, vậy chẳng phải rất nguy hiểm sao?"

Thật ra đã nguy hiểm rồi, tối qua đã mất kiểm soát. Hứa Lăng Trác sờ sờ đùi mình, vẫn còn đau, nhưng ngày này qua đi cậu đã quen với cơn đau đó rồi.

Cậu nghiêm túc suy nghĩ rồi nói: "Hắn thật ra rất lịch thiệp."

Trừ tối qua. Nhưng tối qua cậu uống rượu, không tính toán gì hết.

Chúc Tiểu Lượng nheo mắt nhìn Hứa Lăng Trác nửa ngày, chỉ phun ra ba chữ: "Cậu xong rồi."

Hứa Lăng Trác thở dài: "Không nói nữa, hai ngày nay tôi mỗi ngày chỉ ngủ bốn năm tiếng, tối nay tôi phải ngủ bù. Có gì mai nói đi."

Chúc Tiểu Lượng thần sắc cổ quái, ấp úng nửa ngày: "Tôi chưa dọn phòng khách, vốn định để cậu ngủ trong phòng tôi, nhưng giờ có vẻ không thích hợp nhỉ?"

"?" Hứa Lăng Trác nói, "Lúc bé chẳng phải đều như vậy sao?"

Chúc Tiểu Lượng kêu lên: "Giờ có thể giống lúc bé sao? Lúc bé cậu cũng thích đàn ông sao?"

Hứa Lăng Trác vỗ vai Chúc Tiểu Lượng, cười nói: "Tôi ngủ phòng cậu, tôi không ngại, cậu mà bận tâm thì tự ngủ sofa đi."

Chúc Tiểu Lượng: "Cậu còn không ngại, tôi ngại cái gì!"

Hứa Lăng Trác thật sự quá mệt mỏi. Trước khi ngủ cậu gọi điện cho Trần Duệ, xác nhận Hứa Tiểu Vân không sao rồi, sau đó vừa chạm gối đã ngủ thiếp đi, thậm chí không nghe hết hai câu cằn nhằn của Chúc Tiểu Lượng.

Giấc ngủ này cực kỳ say, cậu ngủ ước chừng mười mấy tiếng đồng hồ mới tỉnh. Bên giường trống không, Hứa Lăng Trác lê dép lê ra phòng ngủ, câu đầu tiên Chúc Tiểu Lượng thấy cậu đã nói: "Buổi trưa vui vẻ nhé, một buổi sáng đã bị cậu ngủ hết rồi."

Hứa Lăng Trác nhìn thoáng qua thời gian: "Tôi phải đi bệnh viện."

Chúc Tiểu Lượng nói: "Không cần đi đâu, sáng nay dì Hứa đã xuất viện, tôi thay cậu đi đón rồi."

Hứa Lăng Trác có chút ngượng ngùng: "Cảm ơn nhé, lát tôi đi thăm bà ấy, cậu đi cùng tôi đi."

Một mình cậu đến, một mình đối mặt Hứa Tiểu Vân, vẫn gượng gạo. Có Chúc Tiểu Lượng đi cùng thì trong lòng thoải mái hơn một chút.

Chúc Tiểu Lượng: "Không thành vấn đề, nhưng dì Hứa bảo cậu tối nay về ăn cơm, nói phải tự tay nấu cho cậu. Hơn nữa hôm nay dì ấy còn nhất quyết đi làm nữa, xem ra thật sự chẳng sao cả."

"Ồ." Hứa Lăng Trác dựa vào tường, không nói thêm gì.

Chúc Tiểu Lượng nhìn cậu: "Cậu cũng biết đấy, từ khi dì Hứa chuyển về, tôi thỉnh thoảng có thể gặp được dì ấy."

Hứa Lăng Trác gật đầu: "Ừm."

Khu phố cũ đông đúc, việc Chúc Tiểu Lượng gặp được Hứa Tiểu Vân không có gì lạ.

Chúc Tiểu Lượng lại nói: "Dì ấy thật ra cũng không dễ dàng, hơn nữa mỗi lần nhắc đến cậu, đều là... tự hào nhưng có chút chua xót."

Kết hôn nhiều lần, cuối cùng lưu lạc đến chỗ người thân, một người phụ nữ độc thân 50 tuổi, sống lay lất giữa những lời đàm tiếu ở khu phố cũ. Chỉ khi nhắc đến con trai mình mới là niềm tự hào, nhưng nhiều hơn là sự áy náy. Mẹ cậu cũng nên áy náy.

Hứa Lăng Trác hiểu, nhưng cậu cũng không muốn đánh giá quá nhiều về Hứa Tiểu Vân, dù sao đó vẫn là mẹ cậu.

"Thế tôi cũng rất chua xót đây," Hứa Lăng Trác cười cười, nói lảng sang chuyện khác: "Tôi đói bụng rồi, ăn gì đây?"

Chúc Tiểu Lượng hất cằm về phía bàn ăn: "Có đồ ăn sáng tôi ăn thừa, còn có nguyên liệu nấu ăn, cậu tự chọn đi."

Hứa Lăng Trác chọn tự làm bữa trưa, Chúc Tiểu Lượng lẽo đẽo phía sau xem: "Kỹ năng nấu ăn của cậu vẫn tốt thật đấy, đây là lý do cậu được thăng chức thành Đại Tổng Quản sao?"

Hứa Lăng Trác đuổi cậu ta ra ngoài: "Cậu mà lải nhải nữa thì đừng hòng ăn."

Chúc Tiểu Lượng ghé vào cửa bếp: "Tôi đã suy nghĩ cả buổi sáng, cậu ở cùng hắn, rất dễ 'lửa gần rơm lây ngày cũng cháy' đó. Lỡ mà uống chút rượu gì đó, với tửu lượng của cậu, chậc chậc."

Hứa Lăng Trác: "......"

Miệng Chúc Tiểu Lượng có lẽ đã nói quá đúng, Hứa Lăng Trác bắt đầu hối hận vì đã kể cho Chúc Tiểu Lượng nhiều chuyện như vậy. Nhưng chuyện này cậu nói ra xong, ngược lại trong lòng dễ chịu hơn nhiều.

Ăn xong bữa trưa, Hứa Lăng Trác hỏi: "Buổi chiều có sắp xếp gì không?"

Chúc Tiểu Lượng nói: "Đi trung tâm thương mại với tôi, tuần sau tôi có buổi xem mắt, tôi phải sắm một bộ đồ."

Hứa Lăng Trác đánh giá Chúc Tiểu Lượng từ trên xuống dưới: "Quả thật cần thiết."

Hai người đi đến trung tâm thương mại trong thành phố. Giờ đây Chúc Tiểu Lượng đang có một công việc ổn định trong cơ quan nhà nước ở Hàng Thành, cũng có chút tiền tiết kiệm, đi mua sắm đã khác hẳn so với 6 năm trước. Nhưng dù là trung tâm thương mại lớn nhất, khu vực đồ nam cũng sẽ không quá rộng, hai người mua sắm theo kiểu nhanh gọn lẹ, xong việc còn sớm chán.

Hứa Lăng Trác nhìn đồng hồ: "Đi đâu giờ?"

Còn xa mới đến giờ ăn tối, giờ này về lại tiếc, Hứa Tiểu Vân đang đi làm cũng không có thời gian tiếp đón cậu.

Chúc Tiểu Lượng nhìn tấm poster khổng lồ trong trung tâm thương mại: "Đi xem phim không?"

Đang là thời gian chiếu phim khoa học viễn tưởng trong kỳ nghỉ hè. Hứa Lăng Trác đã lâu không đi rạp chiếu phim, cậu gật đầu: "Tôi mua vé."

Còn nửa tiếng nữa mới đến giờ chiếu, Chúc Tiểu Lượng nói: "Uống trà sữa không?"

Hứa Lăng Trác thích đồ ngọt, cậu nói: "Tôi đi mua."

Chúc Tiểu Lượng đuổi theo: "Tôi cũng đi."

Ngay trước cửa rạp chiếu phim là tiệm trà sữa. Hứa Lăng Trác đang phân vân không biết nên chọn ba phần ngọt hay bảy phần ngọt thì tiếng nói từ phía sau vang lên: "Hứa Lăng Trác."

Hứa Lăng Trác quay người. Ngu Giang không phải nên ở khách sạn sao?

Ánh mắt Hứa Lăng Trác dừng lại trên người đàn ông bên cạnh, là Tổng giám đốc khu vực Hoa Đông. Cậu đã gặp anh ta một lần khi đến tổng bộ họp: "Ngu tổng, Lâm tổng."

Hứa Lăng Trác chào xong đứng tại chỗ, ai có thể nói cho cậu biết, sao Ngu Giang lại xuất hiện ở đây?

Chúc Tiểu Lượng đã gọi món ở quầy thanh toán. Cậu ta cúi đầu vừa xem điện thoại vừa nói: "Đừng phân vân nữa, tôi gọi cho cậu bảy phần ngọt rồi. Công việc cực khổ thế này, ông chủ phiền phức thế kia, uống ly trà sữa cho lòng ngọt ngào chút, sảng khoái lên."

Hứa Lăng Trác: "......"

Chúc Tiểu Lượng hoàn toàn không để ý đến mấy người phía sau, vẫn đang đắc ý bừng bừng: "Phải đợi mười phút, vừa đúng lúc vào rạp phim, thời gian sắp xếp thật quá hoàn hảo, Đại Tổng Quản quả nhiên danh xứng với thực."

Hứa Lăng Trác dùng sức bóp cánh tay Chúc Tiểu Lượng, ép cậu ta quay người.

Chúc Tiểu Lượng đang trân trân nhìn số thứ tự ở tiệm trà sữa chờ lấy đồ ăn, bị Hứa Lăng Trác véo đau quá, kêu lên: "Cậu làm gì đấy?!"

Sau đó miệng cậu ta liền không ngậm lại được.

Sắc mặt Ngu Giang rất lạnh, cũng rất đen, nhìn hai người họ, ánh mắt từ tấm vé xem phim trong tay Hứa Lăng Trác chuyển sang cánh tay Chúc Tiểu Lượng mà cậu đang nắm.

Hứa Lăng Trác theo bản năng buông lỏng cánh tay Chúc Tiểu Lượng ra, cả người đứng thẳng hơn một chút.

Tổng giám đốc khu vực Hoa Đông và Hứa Lăng Trác đã từng gặp mặt một lần, đương nhiên nhận ra. Anh ta ngượng ngùng nói: "Trợ lý Hứa, thật trùng hợp."

Hứa Lăng Trác: "...... Thật trùng hợp."

Bình Luận (0)
Comment