Hứa Lăng Trác không muốn nói nhiều lời vô nghĩa với Trần Duệ, liền mạnh bạo đẩy Trần Duệ vào ghế sau, còn mình thì ngồi ghế phụ.
Trần Duệ ở ghế sau cũng không thành thật, thò đầu lên nhìn Ngu Giang: “Em nhớ anh, lần trước mẹ em nằm viện anh cũng đến.”
Hứa Lăng Trác đẩy đầu Trần Duệ ra phía sau: “Ngồi yên đi, trật tự.”
“Ai, anh làm nghề gì vậy? Xe này là của anh sao?” Trần Duệ lại thò đầu hỏi Ngu Giang, việc bắt cậu ta im lặng một lát cũng vô cùng khó khăn.
Ngu Giang cười cười: “Trong nhà kinh doanh nhỏ.”
Đây đâu phải là "kinh doanh nhỏ" chứ. Hứa Lăng Trác giờ phút này hối hận vô cùng, lúc đó chỉ nghĩ mau chóng đón được Trần Duệ mà bỏ qua vấn đề về chiếc xe.
“Bắc Thành toàn là người giàu như anh sao?” Trần Duệ lại hỏi.
Ngu Giang không hé răng, Hứa Lăng Trác quay đầu tức giận nói: “Có im miệng không? Cậu mà nói thêm câu nào nữa, cậu có tin tôi bây giờ gói ghém cậu đưa ra sân bay không?”
Trần Duệ làm động tác kéo khóa khóa miệng mình, sau đó ngả lưng vào ghế.
Ngu Giang hỏi Hứa Lăng Trác: “Đi đâu?”
Hứa Lăng Trác trực tiếp nhập điểm đến vào định vị: “Đi theo chỉ dẫn.”
Ngu Giang nhìn sang, nhướng mày, không nói gì.
Ngược lại Trần Duệ ở phía sau la lên: “anh bắt em ở cái nhà nghỉ tồi tàn này sao?”
Hứa Lăng Trác trừng mắt qua: “Cậu còn muốn ở đâu nữa?”
Trần Duệ rụt cổ: “em đã đi siêu xe rồi, còn không cho em ở khách sạn năm sao à?”
“Cậu có tiền sao? Xe này lại không phải của tôi. Nếu tôi tự mình đến đón cậu, cho cậu xe đạp đi tôi còn thấy là lãng phí.”
Trần Duệ ngậm miệng, nhưng chỉ im lặng một lát rồi lại bắt đầu. Cậu ta hỏi Ngu Giang: “anh lái xe tốt như vậy đến đón em, anh với anh em quan hệ thân lắm ạ?”
Ngu Giang không trả lời, nhìn Hứa Lăng Trác một cái. Hứa Lăng Trác trước mặt Trần Duệ rất khác biệt, có uy nghiêm của một người anh, đây là một mặt khác mà Ngu Giang chưa từng thấy.
Hứa Lăng Trác thay Ngu Giang ậm ừ “Ừm” một tiếng: “Tôi mệt rồi, nghỉ ngơi một lát.”
Trần Duệ lại hỏi: “Hôm nay không phải cuối tuần sao? Anh mệt cái gì? Tăng ca?”
Hứa Lăng Trác: “…Cậu nói thêm câu nữa là tôi ném cậu ra ngoài đó.”
Cũng may khoảng cách đến khách sạn đủ gần, Trần Duệ có ồn ào cũng không được lâu.
Đến khách sạn, Hứa Lăng Trác nhìn chằm chằm Trần Duệ đăng ký, đích thân đưa cậu ta vào phòng mới rời đi.
Ngồi trên xe sau đó, cậu xoa xoa trán: “Về thôi.”
Ngu Giang không nhúc nhích, đưa tay giúp Hứa Lăng Trác cài dây an toàn, sau đó đặt tay lên tay cậu, nhẹ nhàng xoa thái dương cậu: “Sáng mai bạn tôi mời tôi đi triển lãm tranh, tôi không thể đi cùng cậu được.”
Hứa Lăng Trác: “Tôi tự đi là được.”
Ngu Giang: “Xin lỗi.”
Hứa Lăng Trác đè tay Ngu Giang: “anh xin lỗi cái gì? Tối nay tôi còn phải cảm ơn anh nữa đó.”
Ngu Giang dừng lại một chút, một tay giữ chặt gáy Hứa Lăng Trác, dùng sức kéo cậu về phía mình, hôn xuống.
Hắn hôn thật sự mạnh, rất lâu mới hơi buông ra, cắn mạnh vào môi Hứa Lăng Trác một cái cuối cùng.
Hứa Lăng Trác “Tê” một tiếng, vừa định nổi giận, ngón tay Ngu Giang ấn vào môi cậu: “Ở chỗ tôi, đừng nói cảm ơn.”
Hứa Lăng Trác lập tức im bặt, yết hầu khẽ trượt, nhìn Ngu Giang nhẹ giọng trả lời: “À.”
Khi về đến nhà đã gần nửa đêm, Hứa Lăng Trác thay quần áo rồi định đi tắm, Ngu Giang theo sau: “Tắm chung.”
Hứa Lăng Trác cảnh giác: “Không thể nào.”
Ngu Giang cười: “Không làm gì cả.”
Hứa Lăng Trác đẩy Ngu Giang sang phòng tắm khác: “Tôi không tin anh.”
Ngu Giang: “Cậu nghĩ cửa phòng tắm cũ nát đó có thể ngăn được tôi à?”
“Không ngăn được anh, thì anh có thể đập vỡ cả cửa kính nữa, đập vỡ còn có thể cứa đứt tay người ta nữa.”
Hứa Lăng Trác nói với giọng mỉa mai, lúc này Ngu Giang đang đứng trước cửa phòng tắm mà trước đây hắn đã đập vỡ.
Ngu Giang: “…”
Cuối cùng hai người vẫn tắm riêng. Hứa Lăng Trác tắm nhanh chóng, đứng trước gương nhìn cơ thể mình một cái, thảm không nỡ nhìn.
Hơn nữa trên cổ còn có một vết đỏ. Tuy không quá rõ ràng, nhưng sợ rằng Trần Duệ đã thấy rồi.
Tuy nhiên Trần Duệ còn nhỏ, Hứa Lăng Trác cũng không quá lo lắng.
Hứa Lăng Trác nằm trên giường ngáp một cái, sau đó mang máy tính từ phòng khách vào.
Cậu và bác sĩ Tôn đã thảo luận rất nhiều chi tiết trong buổi sáng, cậu vẫn chưa kịp sắp xếp, tranh thủ thời gian này, có thể làm được chút nào hay chút đó.
Nhưng chưa kịp gõ được mấy chữ, Ngu Giang đã vào phòng, thấy Hứa Lăng Trác đang nằm sấp trên giường gõ bàn phím, hắn đi đến, trực tiếp gập máy tính lại, đặt sang một bên: “Đến giờ nghỉ ngơi rồi.”
Hứa Lăng Trác đặt cằm lên mu bàn tay, nghiêng đầu nhìn Ngu Giang. Họ dùng cùng một loại sữa tắm, mùi hương cũng giống nhau, nhưng mùi trên người Ngu Giang lại thơm hơn. Cậu hít hít mũi: “Sao anh chậm thế, đang làm gì vậy?”
Ngu Giang treo áo choàng tắm sang bên cạnh, xoay người nhướng mày nhìn Hứa Lăng Trác: “Cậu đang đợi tôi?”
Ngu Giang chỉ mặc một chiếc q**n l*t, vóc dáng không hề che giấu, hoàn toàn phô bày trước mắt Hứa Lăng Trác. Hứa Lăng Trác nhìn không chớp mắt. Đường cong cơ bắp của Ngu Giang rất đẹp, cơ bắp hắn cậu đã sờ qua, rắn chắc và sờ rất thích. Eo hẹp và mạnh mẽ, cậu đã tự mình cảm nhận. Đường nhân ngư kéo dài xuống dưới, bị một mảnh vải vướng víu che đi.
Thành quả tập luyện hơn một giờ mỗi ngày đặc biệt rõ ràng, Hứa Lăng Trác l**m môi.
Còn trên lưng và vai Ngu Giang, tất cả đều là dấu răng và vết cào, đều là thành quả của cậu.
Hứa Lăng Trác khẽ nuốt nước bọt, ngây ngốc gật đầu: “Ừm.”
Ngu Giang rất hài lòng với phản ứng của Hứa Lăng Trác, cúi đầu định hôn cậu.
Lại bị Hứa Lăng Trác né tránh: “Tôi không dám ngủ trước, lỡ anh vào đánh thức tôi thì sao, tôi ngủ rất nông.”
Ngu Giang: “.”
Hứa Lăng Trác có khả năng phá hỏng bầu không khí cực kỳ cao.
Hứa Lăng Trác khẽ lắc đầu: “Vậy anh mau ngủ đi, tôi ngủ rất ngoan, anh cũng vậy phải không?”
Ngu Giang: “.”
Cả người đều treo trên người người khác, cái này gọi là ngủ rất ngoan ư?
Hơn nữa, cái giọng điệu đối xử với bạn cùng phòng của Hứa Lăng Trác là sao chứ?
Không chỉnh đốn cậu, cậu thật sự muốn lên trời luôn sao?
Ngu Giang: “Cậu có thể làm rõ tình cảnh hiện tại của mình được không?”
Hứa Lăng Trác nghiêm túc suy nghĩ một phen, rụt đầu lại, chỉ vào vị trí cửa: “À, vậy có phải tôi nên kê một cái giường nhỏ ở đó, ngủ bên đó không?”
Ngu Giang: “…”
Hứa Lăng Trác có tư cách gì mà chê Trần Duệ nhiều lời và ồn ào?
Ngu Giang xoay người lên giường, dùng sức ôm chặt Hứa Lăng Trác vào lòng: “…Im miệng mà ngủ đi!”
Hứa Lăng Trác ngoan ngoãn giữ im lặng một lát, mái tóc mềm mại cọ vào cằm Ngu Giang. Cậu khẽ ngẩng đầu, mở mắt nhìn hắn.
Ngu Giang vẫn đang nhắm mắt, đường nét gương mặt hắn quá sắc bén, luôn khiến người ta bỏ qua những chi tiết nhỏ, chỉ khi ở gần thế này mới có thể để ý tới.
Gần gũi.
Họ hiện tại đang ở khoảng cách như thế này.
“Không ngủ được?”
Ngu Giang đột nhiên lên tiếng, Hứa Lăng Trác không kịp đề phòng bị giật mình, cả người run lên một chút.
Ngu Giang mở bừng mắt, nhìn Hứa Lăng Trác một cái, sau đó nhẹ nhàng vỗ lưng cậu: “Là muốn nói chuyện gì với tôi sao?”
Hứa Lăng Trác không nói gì, chỉ nhìn Ngu Giang.
Ngu Giang cũng im lặng, kiên nhẫn chờ cậu trả lời.
Một lúc lâu sau, Hứa Lăng Trác mới nói, “Tôi một chút cũng không muốn quản Trần Duệ, nhưng tôi vẫn quản.”
Ngu Giang nhẹ nhàng vỗ lưng Hứa Lăng Trác.
Hứa Lăng Trác: “Hứa Tiểu Vân chưa bao giờ quản tôi, thật ra tôi có thể từ chối tất cả yêu cầu của bà ấy, thậm chí có thể cắt đứt mọi liên hệ, nhưng tôi vẫn không từ chối.”
Ngu Giang một lần nữa vỗ lưng Hứa Lăng Trác: “Bởi vì tình thân khó có thể dứt bỏ, đây có lẽ là bản năng mà con người sinh ra đã có, nó vượt lên trên lý trí.”
“Tình thân ư?” Hứa Lăng Trác xoay người nằm thẳng, nhìn chằm chằm trần nhà, “Thật ra tôi cũng không biết tình thân là cảm giác gì.”
Ngu Giang nghiêng người ôm lấy cậu, nhưng không nói gì.
Hứa Lăng Trác tiếp tục: “Hồi nhỏ bà ấy đã không quan tâm tôi rồi. Tôi nhớ bà ấy luôn ngồi trước bàn trang điểm, bận rộn với một đống chai lọ, ngược lại là cha tôi, vừa chăm sóc tôi còn phải chăm sóc bầ ấy.”
“cha tôi thật sự rất yêu bà ấy.”
Hứa Lăng Trác hít hít mũi, giọng nói mang theo chút giọng mũi.
Rất yêu, nhưng Hứa Tiểu Vân vẫn hẹn hò sau hơn một năm cha qua đời, sau đó rất nhanh tái hôn.
“cha tôi qua đời sau đó bà ấy không nghiêm túc chăm sóc tôi. Khi đó Trần Vệ Đàn thường xuyên hỏi han ân cần tôi. Tôi cứ nghĩ, người có thể tốt với tôi chính là hình tượng người cha, chứ không phải bản thân cha tôi. Cho nên lúc đó tôi thậm chí mong bà ấy có thể nhanh chóng kết hôn, tìm cho tôi một người cha mới. Lúc đó tôi… thật sự quá ngốc.”
“Không ngốc đâu, khi đó cậu còn nhỏ.”
“Tôi từ trước đến nay không giống những đứa trẻ khác, chúng nó chỉ cần cha ruột của mình, còn tôi lại chỉ muốn có người có thể tốt với tôi. Thật ra tôi cũng rất ích kỷ.”
Như thể cảm xúc đã tìm được lối thoát, Hứa Lăng Trác thở hắt ra một hơi thật mạnh: “cha tôi lúc đó nhất định rất thất vọng về tôi, nhưng sau tôi mới ý thức được mình đã sai rồi. Bây giờ tôi hối hận cũng không biết nói với ai, bởi vì tôi đã gần như không nhớ rõ dáng vẻ của cha mình nữa.”
“ông ấy sẽ không thất vọng về cậu đâu, ông ấy nhất định càng mong cậu vui vẻ.” Ngu Giang cũng không giỏi an ủi người, hắn nói năng vụng về, nhưng rất chân thành.
Hứa Lăng Trác lắc đầu: “Nhưng tôi cũng không vui vẻ.”
Ngu Giang hôn lên trán Hứa Lăng Trác: “Không vui cũng đừng nhắc lại, qua rồi.”
Hứa Lăng Trác dừng lại một lát, giọng nói rất nhẹ: “Ngay cả bây giờ, rất nhiều chuyện tôi đều rõ ràng và hiểu, nhưng tôi vẫn không làm được, ví dụ như từ chối bà ấy.”
Cậu nói rất mơ hồ, nhưng Ngu Giang vẫn lập tức hiểu ra, Ngu Giang nói: “Thật ra là vì cậu vẫn còn ôm hy vọng về bà ấy phải không?”
Hứa Lăng Trác: “Tôi cũng không biết tôi đang chờ mong cái gì. Trong rất nhiều chuyện tôi luôn do dự không quyết đoán, nên rời đi thì không rời đi, nên cắt đứt thì không cắt đứt được, vĩnh viễn đều có một đống vướng víu.”
Giọng Hứa Lăng Trác ngày càng nhỏ, cánh tay Ngu Giang ôm cậu siết chặt hơn. Cảm xúc có thể lây lan, Ngu Giang một lúc lâu sau mới mở miệng: “Vậy tôi là loại nào đây?”
Hứa Lăng Trác đã nhắm mắt lại, hơi thở đều đều.
Ngu Giang ngừng hồi lâu, câu hỏi này tạm thời sẽ không có câu trả lời. Vì thế hắn cúi đầu hôn lên trán Hứa Lăng Trác: “Ngủ ngon.”
Ngày hôm sau, khi Hứa Lăng Trác mở mắt, bên cạnh đã không còn hơi ấm. Ngu Giang đã sớm rời đi, hắn mỗi ngày luôn có lịch trình bận rộn không ngừng.
Hứa Lăng Trác kéo chăn lên, lăn một vòng sang phía Ngu Giang nằm, cả người rụt sâu vào trong, sau đó đột nhiên hít một hơi thật sâu.
"Không bình thường lắm," Hứa Lăng Trác nghĩ.
Vì thế cậu đột nhiên lật chăn ngồi dậy.
Thời gian không còn sớm, cậu cầm điện thoại nhìn giờ, và cũng thấy tin nhắn của Ngu Giang.
Ngu Giang: Tôi tự lái xe đi rồi, tài xế để lại cho cậu. Nếu cần cứ bảo chú Tống đưa cậu đi.
Không cần lắm, hôm qua để Trần Duệ nhìn thấy Ngu Giang và siêu xe của hắn đã là sơ suất của Hứa Lăng Trác.
Hứa Lăng Trác: Tôi biết rồi.
Ngu Giang: Tỉnh rồi à?
Ngu Giang: thím Trương làm bữa sáng, đang giữ ấm.
Hứa Lăng Trác: Nhận được.
Ngu Giang: …
Hứa Lăng Trác ăn xong bữa sáng, sau đó đi tàu điện ngầm tìm Trần Duệ. Khoảng thời gian này cậu sống quá xa hoa lãng phí, từ xa hoa chuyển sang tiết kiệm thật sự khó khăn, chuyến tàu điện ngầm này của Hứa Lăng Trác đặc biệt mệt mỏi.
Cậu đến nhà nghỉ sau, Trần Duệ dụi mắt, vừa mới tỉnh ngủ.
Trần Duệ mặc bộ đồng phục học sinh đó, trông không hợp với căn phòng nhỏ bé và cũ kỹ. Hứa Lăng Trác với vẻ mặt nghiêm túc, dứt khoát nói: “Tôi đưa cậu ra ga.”
Trần Duệ nằm lại trên giường: “Em không về đâu.”
“Tối qua không phải đã nói rõ rồi sao?” Hứa Lăng Trác cau mày.
Trần Duệ: “Dù sao em không muốn về, anh cũng không cần phải xen vào em, em tự mình đi chơi cũng khá ổn.”
Hứa Lăng Trác nhìn tin nhắn của Hứa Tiểu Vân: “Cậu ngày mai thi cuối kỳ phải không?”
Trần Duệ rầm rì hai tiếng: “Dù sao thành tích của em cũng kém, mỗi lần chỉ có một hai môn đạt yêu cầu, thi thêm lần nữa thành tích cũng sẽ không tốt hơn đâu.”
Hứa Lăng Trác không định nói nhiều lời vô nghĩa với Trần Duệ, cậu trực tiếp vươn tay kéo Trần Duệ, dù sao cũng phải phải đưa về.
Trần Duệ đương nhiên không chịu, đột nhiên hất tay cậu ra.
Sức của Hứa Lăng Trác lớn hơn Trần Duệ nhiều, cậu dùng sức kéo mạnh, lôi Trần Duệ ngồi dậy.
“Á —” Trần Duệ nhăn nhó rít lên một tiếng.
Hứa Lăng Trác lập tức nhận ra có điều không ổn, Trần Duệ đau không giống như giả vờ. Cậu thực sự đã dùng sức rất lớn, nhưng không đến mức khiến Trần Duệ đau đến mức này.
“Bị thương à?” Hứa Lăng Trác nới lỏng tay, Trần Duệ lại nằm xuống, r*n r* một tiếng không trả lời.