Mùa hè ở Bắc Thành oi bức. Trần Duệ đã không cởi bộ đồng phục học sinh này từ tối qua đến giờ, điều đó thật bất thường. Hơn nữa, ở tuổi 17-18, độ tuổi thích ăn diện và thể hiện bản thân, sao cậu ta có thể mặc mãi bộ đồng phục màu xanh biển như vậy?
Hứa Lăng Trác không nói nhiều, trực tiếp mạnh tay kéo khóa áo của Trần Duệ ra. Thoáng nhìn, cậu đã thấy một vết bầm tím dài trên cổ cậu ta, kéo dài xuống tận lưng áo.
“Sao thế này? Đánh nhau?” Hứa Lăng Trác gay gắt hỏi, nhìn chằm chằm Trần Duệ.
Trần Duệ trở mình, lầm bầm: “em đã nói không cần anh quản, em đâu phải con nít.”
“tôi hỏi có phải cậu đánh nhau không?” Hứa Lăng Trác lặp lại, “Ở trường không học hành, còn đánh nhau, bỏ nhà đi, cậu giỏi thật đấy! Tôi có điên mới quản cậu.”
Trần Duệ vẫn im lặng, kéo chăn trùm kín đầu.
Hứa Lăng Trác lấy điện thoại ra, vừa đi ra ngoài vừa nói: “Được rồi, tôi không quản được cậu, cậu cứ ở đây đi, tôi gọi điện cho mẹ, bảo bà ấy đến.”
Trần Duệ đột nhiên ngồi bật dậy: “Đừng gọi cho mẹ, đừng nói cho mẹ.”
Hứa Lăng Trác quay đầu, lạnh lùng nhìn chằm chằm Trần Duệ, không nói gì.
Trần Duệ khựng lại vài giây: “em không đánh nhau, là… cha em.”
Hứa Lăng Trác cau mày một lần nữa, không thể tin được: “Trần Vệ Đàn?”
Trần Duệ ngồi xổm trên mép giường, cúi đầu: “Vâng.”
Hứa Lăng Trác đứng bất động một lúc, cuối cùng thở dài, đi vài bước đến ngồi cạnh Trần Duệ: “Cởi áo ra, tôi xem nào.”
Trần Duệ bướng bỉnh không nhúc nhích, Hứa Lăng Trác trực tiếp vươn tay cởi phăng áo đồng phục của cậu ta. Cậu cuối cùng cũng hiểu vì sao Trần Duệ lại mặc mãi bộ đồng phục này: vì trên người cậu ta quá nhiều vết thương, cả cũ lẫn mới. Trừ khuôn mặt, gần như không có chỗ nào trên người là lành lặn.
Hứa Lăng Trác nhẹ nhàng chạm vào, Trần Duệ nhăn mặt nhưng không kêu đau. Tay Hứa Lăng Trác hơi run run: “Tất cả đều do ông ta làm?”
Trần Duệ gật đầu.
Hứa Lăng Trác lấy điện thoại ra: “Báo cảnh sát, tôi đưa cậu về nhà.”
Trần Duệ che điện thoại của cậu lại: “Không được, báo cảnh sát thì dì và em trai sẽ không có ai chăm sóc.”
Trần Vệ Đàn và Hứa Tiểu Vân ly hôn, vài năm gần đây ông ta tái hôn và đứa con mới sinh chưa được bao lâu.
Lông mày Hứa Lăng Trác nhíu chặt: “Vậy nói với mẹ, đòi lại quyền giám hộ của cậu, cậu về ở với mẹ.”
Trần Duệ một lần nữa ngăn cản Hứa Lăng Trác: “Đừng vội, mẹ gần đây sức khỏe không tốt, nhập viện nhiều lần, đừng làm phiền mẹ.”
Hứa Lăng Trác bình tĩnh lại. Thật ra cậu không có tư cách gì để quản chuyện này, Trần Duệ đã 17 tuổi, có quyền tự mình đưa ra lựa chọn. Mặc dù không có tình cảm đặc biệt với Trần Duệ, nhưng cậu vẫn nhớ khi Trần Duệ còn là một đứa trẻ, chưa biết đi đã biết gọi “anh trai”, bò trên đất cũng tìm cậu để được bế.
Cậu quay người lại: “Đi bệnh viện xử lý vết thương trước đã, tiện thể làm báo cáo thương tích luôn.”
Trần Duệ thành thạo lấy ra một túi từ trong cặp, bên trong là đồ dùng y tế đơn giản: “Không cần đi bệnh viện, em tự xử lý được. Báo cáo thương tích… trước đây thầy giáo cũng từng đưa em đi làm.”
Hứa Lăng Trác chợt thấy chua xót: “Tình trạng này đã kéo dài bao lâu rồi?”
Trần Duệ cúi đầu, miết ngón tay qua lại: “Trước đây còn đỡ, chỉ là gần đây sau khi em trai sinh ra.”
“Mẹ có biết không?”
Trần Duệ lắc đầu: “em không nói với mẹ.”
“Tại sao không nói?” Hứa Lăng Trác lại hỏi.
“Mẹ vốn dĩ biết Trần Vệ Đàn là người như thế nào,” Trần Duệ do dự nói, “Thật ra hồi nhỏ Trần Vệ Đàn cũng đã…”
Hứa Lăng Trác đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt đáng sợ. Trần Duệ nhất thời rợn tóc gáy, cậu ta vội vàng giải thích: “Ông ta trước đây không đối xử với em như vậy.”
Hứa Lăng Trác im lặng một lúc lâu mới lên tiếng: “Bản thân cậu có tính toán gì không?”
Trần Duệ do dự: “em cũng không biết, dù sao em không muốn về nhà.”
Hứa Lăng Trác suy nghĩ một lát: “Trong thời gian này, cậu có thể ở lại Bắc Thành, nhưng tôi chỉ cho cậu một tuần. Sau đó cậu phải nói cho tôi biết suy nghĩ của cậu.”
Trần Duệ: “Vậy bên mẹ…”
Hứa Lăng Trác thở dài: “Tự cậu giải thích với mẹ đi, tự nghĩ cách thuyết phục mẹ, tôi mặc kệ.”
Trần Duệ đột nhiên ngẩng đầu: “Anh, trước đây anh cũng như vậy sao?”
Hứa Lăng Trác ngẩn người: “Cái gì?”
“Khi anh 17 tuổi, cũng đã… giỏi như vậy, tự mình có chủ kiến, có thể tự sắp xếp bản thân tốt như vậy sao?”
Hứa Lăng Trác im lặng rất lâu, sau đó nói: “tôi cũng ước gì tôi không phải như vậy.”
Ai mà chẳng muốn vô tư vô lo cho đến khi trưởng thành chứ?
Hứa Lăng Trác giúp Trần Duệ gọi bữa sáng. Trần Duệ vừa ăn ngấu nghiến vừa mở miệng: “Anh, hay là em ở chỗ anh đi, cho em ngủ dưới đất cũng được, còn có thể tiết kiệm tiền phòng làm quỹ cho em.”
Hứa Lăng Trác thẳng thừng từ chối: “Cứ ở đây, chỗ tôi không tiện.”
Cậu suy nghĩ một chút rồi hỏi: “cậu định làm gì? Còn cần quỹ nữa?”
Trần Duệ cười ngượng nghịu: “em muốn quay video và cắt video, em muốn tích tiền mua một cái máy tính.”
“Quay video?” Hứa Lăng Trác ngạc nhiên.
Trần Duệ đấu tranh trong lòng một lúc, lấy điện thoại ra, mở giao diện cho Hứa Lăng Trác xem: “em tự quay, dùng phần mềm trên điện thoại cắt đại thôi.”
“cậu không học hành tử tế mà lại làm mấy thứ này?” Hứa Lăng Trác lại nhíu mày.
Trần Duệ cúi đầu bĩu môi: “Sao anh nói chuyện giống y hệt bọn họ vậy.”
Hứa Lăng Trác lập tức nhận ra mình đang dùng giọng điệu răn dạy Trần Duệ. Cậu bình ổn lại tâm trạng, nhận điện thoại của Trần Duệ xem.
Những video Trần Duệ quay, cậu không hiểu. Có vài video là Trần Duệ lẩm bẩm trong khi vẽ tranh, vẽ rất trừu tượng. Lại có vài video là Trần Duệ quay cảnh đường phố, ngõ hẻm và một số vật nhỏ. Dù nhìn cảnh sắc rất đẹp, nhưng vẫn khiến người ta khó hiểu. Hứa Lăng Trác khó hiểu, bởi vì những video này có hàng ngàn, hàng vạn bình luận thành công, tài khoản thậm chí đã có hàng ngàn người hâm mộ.
“Đây là cái gì?”
Trần Duệ cười khúc khích: “Anh không hiểu đâu, em theo phong cách chữa lành.”
Hứa Lăng Trác đúng là đã thấy những từ này trong phần bình luận. Cậu nhìn những vết thương trên người Trần Duệ, cúi đầu xem những video đó, sau đó đưa điện thoại cho Trần Duệ, vẻ mặt một lời khó nói hết.
Trần Duệ vẫn vô tư, lập tức ám chỉ Hứa Lăng Trác: “Vấn đề lớn nhất của em bây giờ là khó cắt video, không có thiết bị.”
Hứa Lăng Trác suy nghĩ một lát: “tôi sẽ cho cậu mượn một cái máy tính, cho cậu bảy ngày. Sau bảy ngày, nếu cậu có thể đăng một video có số liệu tốt hơn, tôi sau này có thể giúp cậu.”
Trần Duệ mở to mắt: “Thật sao?”
“Trước hết hãy đưa cho tôii một kết quả khiến tôi hài lòng đã.”
Trần Duệ gật đầu lia lịa, vỗ vỗ ngực: “em nhất định sẽ cố gắng.”
Hứa Lăng Trác đứng dậy: “tôi về lấy máy tính cho cậu.”
Trần Duệ đi theo cậu: “em không muốn ở đây một mình, hơn nữa… hơn nữa em không đủ tiền, em thực sự không thể ở bên đó với anh sao? Ngủ dưới đất cũng được!”
“Không thể.” Hứa Lăng Trác lại từ chối. Ngừng hai giây, cậu nói thêm, “Tiền phòng tôi cho cậu mượn, nhớ trả lại.”
“Ồ,” Trần Duệ đảo mắt rồi hỏi, “Anh tốt nghiệp không phải tự thuê nhà sao? Có phải có điều gì không tiện không?”
Hứa Lăng Trác hướng cái nhìn sắc lạnh vào cậu ta, Trần Duệ lập tức ngậm miệng.
Hứa Lăng Trác nói: “Máy tính tôi sẽ tìm người mang đến cho cậu ngay. Mấy ngày này không có việc gì thì đừng làm phiền tôi.”
Trần Duệ lại đuổi theo, giơ điện thoại lên trước mặt Hứa Lăng Trác: “Anh ơi, anh còn chưa thêm bạn bè với em.”
Hứa Lăng Trác quét mã, trước khi rời đi còn nói thêm một câu: “Không có việc gì đừng nhắn tin cho, tôi bận việc lắm.”
“Biết rồi!” Trần Duệ vui vẻ đáp lại từ phía sau.
Hứa Lăng Trác đến tầng một khách sạn, đi thẳng đến quầy lễ tân thanh toán tiền phòng cho Trần Duệ, sau đó mới mở tin nhắn WeChat. Tin nhắn của Ngu Giang được gửi đến mười phút trước.
Ngu Giang: Còn ở khách sạn à? Chú Tống nói cậu đi tàu điện ngầm, có cần tôi đến đón không?
Hứa Lăng Trác: Anh không phải đi triển lãm tranh của bạn sao?
Ngu Giang: Xem không hiểu, chán.
Hứa Lăng Trác đứng ngoài cửa khách sạn, phì cười một tiếng. Ngu Giang không khỏi quá thẳng thắn, cậu cứ ngây ngốc cười một lúc.
Gần đây thời tiết Bắc Thành rất đẹp, dưới nền trời xanh ngắt với những áng mây trắng, Hứa Lăng Trác cúi đầu. Đầu dây bên kia WeChat là Ngu Giang, cậu bỗng nhiên cảm thấy nôn nóng.
Hứa Lăng Trác: Bạn anh sẽ không để ý việc anh về sớm chứ?
Ngu Giang: Chắc là có để ý.
Ngu Giang: Nhưng không sao cả.
“Nói chiều nay đi bên lão Mạnh ‘chống lưng’ mà giờ cậu lại đòi về là có ý gì? Không nể mặt tôi thì cũng phải nể mặt lão Mạnh chứ?” Diêu Thụ vắt chéo chân, cực kỳ khó hiểu và tức giận trước việc Ngu Giang muốn về sớm.
Ngu Giang khẽ ngước mắt, nhìn Diêu Thụ một cái, không thèm để ý, lại cúi đầu xem điện thoại. Nhưng đầu bên kia mãi không hồi âm, hắn thoát ra rồi vào lại, còn kiểm tra cả tín hiệu điện thoại.
“cậu có thể đừng cứ lướt cái điện thoại chết tiệt đó nữa được không?” Diêu Thụ đứng dậy, một tay đập mạnh xuống bàn. “Có đi hay không thì cho tôi một câu chắc chắn đi. Từ khi tôi về nước mới gặp cậu có ba lần, lão Mạnh nói lần trước gặp cậu là ở Thượng Hải tình cờ thôi. Suốt ngày cậu bận cái gì vậy hả?”
“Bận công ty chứ gì.” Ngu Giang thờ ơ, đầu không ngẩng, ngón tay gõ gõ mặt bàn vài cái, rõ ràng có chút bực bội. Cho đến khi điện thoại rung lên, hắn gần như lập tức mở ra xem tin nhắn.
Hứa Lăng Trác: Hay là tôi qua tìm anh?
“cậu rốt cuộc có nghe tôi nói chuyện không hả?…”
Ngu Giang đột nhiên ngẩng đầu, nhếch khóe miệng cười, cắt ngang lời lèm bèm của Diêu Thụ. Hắn nói: “Tôi muốn dẫn một người đi cùng.”
Diêu Thụ ngồi trở lại ghế, nheo mắt nhìn Ngu Giang một lúc: “Trợ lý của cậu hả?”
“Ừ.” Ngu Giang vẫn nhìn chằm chằm điện thoại, ngữ khí qua loa.
Hứa Lăng Trác: Nhưng tôi có chút việc, muốn về nhà một lát đã.
Ngu Giang: Ừ, thay một bộ đồ rồi qua đây, chiều nay có một bữa tiệc riêng.
Hứa Lăng Trác: Mèo con nhận được.jpg
Ngu Giang lần nữa bật cười, cất điện thoại vừa lúc thấy Diêu Thụ đang nhìn hắn với vẻ mặt đầy ghét bỏ.
Ngu Giang: “Sao thế?”
Diêu Thụ giả vờ rùng mình: “Vừa rồi cậu cười thật ghê tởm.”
Ngu Giang: “…”
“cậu chắc chắn muốn dẫn người đó đi không?” Diêu Thụ lại hỏi, “Đây là tiệc đính hôn của lão Mạnh đó, quy tắc của chúng ta xưa nay là không mang theo người linh tinh.”
Ngu Giang cau mày nhìn Diêu Thụ: “Cậu ấy không phải người linh tinh.”
“cậu nói nữa cẩn thận cậu ấy lật bàn của cậu, không chừng có thể đốt cả triển lãm tranh của cậu đấy,” Tạ Lý Quân cũng bước vào phòng nghỉ, quay đầu nói với Diêu Thụ, “Người lớn trong nhà đều đã gặp mặt rồi mà.”
Diêu Thụ trợn tròn mắt, muốn nói lại thôi, nghẹn nửa ngày mới thốt ra một câu: “Nhưng cậu ấy là con trai, lại không thể kết hôn, cũng không thể sinh con cho cậu, cậu làm cái trò gì vậy hả?”
Ngu Giang không nói gì, chỉ lười biếng nhìn Diêu Thụ một cái, không có gì để nói với một tên đàn ông độc thân nhiều năm như Diêu Thụ.
Triển lãm tranh của Diêu Thụ nằm ở khu nghệ thuật số, thực ra chỉ cách Nhất Hào Viện 10 phút lái xe. Khi Hứa Lăng Trác báo cáo hành trình cho Ngu Giang, nói rằng mình đã về đến nhà, Ngu Giang hoàn toàn ngồi không yên.
Hắn đứng dậy ra ngoài, đứng ở lối vào triển lãm tranh, nới lỏng cổ áo sơ mi, một tay đút túi nhìn về phía Nhất Hào Viện. Không ngờ không đợi được Hứa Lăng Trác, lại gặp người quen.
“Anh Ngu Giang! Anh cũng rảnh rỗi đến được đây sao,” Trịnh Ý Sơ vẫy tay về phía hắn, “Sao lại ở ngoài này, không nóng ư?”
“Ngu tiên sinh.” Tô Vận bên cạnh Trịnh Ý Sơ mỉm cười khẽ chào hắn.
Ngu Giang gật đầu: “Tô tiểu thư.” Sau đó nói với Trịnh Ý Sơ: “Đang đợi người, các em vào trước đi.”
Trịnh Ý Sơ “vâng” một tiếng, đi được hai bước đột nhiên kéo Tô Vận quay lại, nhìn Ngu Giang nói: “Em nhớ rồi, mấy hôm trước dì nói anh đồng ý đi xem mắt với Vận Vận đúng không?”
Ngu Giang: “…”
Tô Vận kéo tay Trịnh Ý Sơ: “Chuyện này Ngu tiên sinh đã giải thích với tôi rồi, đều là hiểu lầm.”
Ngày đó Ngu Giang lừa Hứa Lăng Trác nói muốn đi xem mắt, chính là mượn danh Tô Vận. Hắn lúc đó đã lập tức giải thích rõ nguyên do với Tô Vận và xin lỗi. Nhưng ngày đó Hứa Lăng Trác cũng đã nói chuyện này với Tạ Dĩnh, không biết sau này Tạ Dĩnh đã làm gì, nói với ai, tóm lại là kế sách tạm thời lúc đó cứ loanh quanh biến thành tin đồn.
Ngu Giang nghiêm túc nhìn Tô Vận: “Ngày đó cảm ơn em, nhưng tôi thật sự không biết mẹ tôi nhanh như vậy đã nói chuyện này ra, xin lỗi.”
Tô Vận không mấy để tâm: “Không sao cả, mọi người nghe nói chuyện này xong, hợp tác của nhà em ngược lại còn nhiều hơn.”
Trịnh Ý Sơ khó hiểu: “Hai người đang nói gì vậy? Rốt cuộc là tình huống thế nào hả?”
Tô Vận cười cười với Trịnh Ý Sơ: “Lát nữa kể cho cậu nghe.”
Ngu Giang một lần nữa nói với Tô Vận: “Phiền Tô tiểu thư giúp tôi giải thích với mọi người một chút.”
Tô Vận gật đầu tỏ vẻ không thành vấn đề. Trịnh Ý Sơ ở một bên nói: “Cứ gọi Tô tiểu thư khách sáo quá, cứ gọi Vận Vận như em đi.”
Ngu Giang còn chưa kịp trả lời, bỗng phát hiện một bóng hình quen thuộc cách đó không xa. Hắn vừa ngẩng đầu đã thấy Hứa Lăng Trác.
Trịnh Ý Sơ và Tô Vận theo ánh mắt Ngu Giang cũng quay đầu nhìn lại.
Mặt trời gần giữa trưa gay gắt. Hứa Lăng Trác vội vàng đến, mặt hơi ửng đỏ, đứng dưới gốc cây, bóng cây lốm đốm in trên chiếc áo sơ mi màu nhạt của cậu.
Nhưng ngay khoảnh khắc cậu nhìn thấy Tô Vận, bước chân chợt dừng lại, đứng sững tại chỗ.
Trịnh Ý Sơ kéo ống tay áo Ngu Giang: “Anh ấy là ai vậy?”
Ngu Giang sải bước đi lên: “Người anh đang chờ.”