Cuối tuần trôi qua thật nhanh, Ngu Giang bận rộn suốt hai ngày với nhiều cuộc xã giao và vô số tài liệu cần xử lý. Hứa Lăng Trác liền ở bên cạnh bầu bạn với hắn.
Họ vẫn đang ở Nhất Hào Viện, Hứa Lăng Trác hỏi: “Về sau chúng ta có chuyển đến biệt thự phía Đông không?”
Ngu Giang gật đầu: “Bên đó bắt đầu trang hoàng từ năm ngoái, mới hoàn thiện cách đây vài tháng. Một số chỗ vẫn cần sửa lại, nên một thời gian nữa mới chuyển đến.”
Hứa Lăng Trác tỏ vẻ như vô tình: “Chỗ nào còn cần sửa lại vậy?”
Ngu Giang bật cười: “Biết rồi còn hỏi?”
Hứa Lăng Trác chớp mắt: “Tôi có biết đâu.”
Ngu Giang kiên nhẫn giải thích: “Luôn là mẹ tôi phụ trách chuyện trang hoàng. Có vài chỗ bà ấy làm theo… sở thích của nữ chủ nhân tương lai, giờ thì cần sửa lại.”
Hứa Lăng Trác đảo mắt, giả vờ nhìn sang hướng khác: “Muốn đổi thành kiểu gì?”
Ngu Giang ngừng công việc trong tay, nhìn Hứa Lăng Trác nhưng không nói gì.
Hứa Lăng Trác đợi mãi không thấy động tĩnh, bèn quay đầu lại. Lúc này Ngu Giang mới nói: “Muốn đổi thành kiểu phù hợp với sở thích của nam chủ nhân, dựa theo thói quen của em.”
Hứa Lăng Trác không nhịn được cười: “Ồ, vậy à.”
Ngu Giang nói: “Hài lòng không?”
Hứa Lăng Trác lắc đầu: “Cũng tạm được.”
Tuy nhiên, khi đến giờ làm việc, cả hai đều trở nên bận rộn hơn. Vì đã hứa với Tạ Dĩnh là thứ Bảy sẽ về nhà cũ, nên Hứa Lăng Trác đã sắp xếp lại lịch trình nguyên ngày của Ngu Giang, dồn nhiều cuộc hẹn vào giờ làm việc, khiến Ngu Giang càng bận rộn hơn. Mặc dù họ cùng ở tầng 28, nhưng đôi khi Hứa Lăng Trác có thể cả ngày không gặp được Ngu Giang. May mắn là họ vẫn ở cùng nhau, Hứa Lăng Trác nghĩ đến đây không khỏi vui vẻ hơn nhiều.
Dự án trong tay Hứa Lăng Trác cũng đang tiến triển thuận lợi. Trong thời gian này, việc thu mua chuỗi ngành hàng tiêu dùng nhỏ và kế hoạch đẩy mạnh tiếp theo cũng chính thức được lập dự án, Ngu Giang chỉ định Hứa Lăng Trác phụ trách. Công việc trong tay cậu ngày càng nhiều, nhưng cũng càng thuận lợi hơn.
Tuy nhiên, dù thế nào đi nữa, điều cậu coi trọng nhất vẫn là dự án y tế. Dự án này đến giai đoạn sau sẽ phối hợp với Ngu Giang, cậu vô cùng mong chờ ngày đó. Nhưng đây cũng là dự án kéo dài nhất, giai đoạn hai sẽ hoàn thành sau nửa năm nữa.
Sau một tuần bận rộn, cuối cùng cũng đến thứ Bảy. Ngu Giang hiếm hoi có cả ngày không có lịch trình nào. Hắn tắt báo thức, tuyên bố muốn ngủ đến khi tự nhiên tỉnh giấc. Đáng tiếc là Hứa Lăng Trác đã tỉnh sớm hơn.
Mới hơn 6 giờ sáng Hứa Lăng Trác đã mở mắt. Cậu nhẹ nhàng cựa quậy, Ngu Giang ôm rất chặt, cậu phải dùng chút sức lực mới thoát ra khỏi vòng tay Ngu Giang, muốn lén lút xuống giường.
“Sao sớm vậy?” Ngu Giang nhìn đồng hồ, “Thậm chí còn chưa đến giờ em dậy thường ngày.”
Hứa Lăng Trác quay đầu: “Sao anh cũng tỉnh rồi?”
“Cảm thấy trong lòng trống trải.” Ngu Giang nói, vẫy vẫy tay, “Về đây, nằm thêm lát nữa đi.”
“Tôi muốn đi phòng vệ sinh,” Hứa Lăng Trác đứng dậy lẩm bẩm, “Rõ ràng là anh lớn tuổi nên ngủ ít, còn muốn đổ lỗi cho tôi.”
“Hứa Lăng Trác,” Ngu Giang bất đắc dĩ, “Hôm nay em có định xuống giường ra khỏi cửa không đấy?”
Hứa Lăng Trác chớp mắt với hắn: “Tôi đã hẹn giờ với dì, nếu chúng ta không ra khỏi cửa, dì ấy sẽ ‘giết’ qua đây đấy.”
“Vậy cứ để bà ấy nhìn xem sao, dù sao trong lòng bà ấy tôi cũng có ra gì đâu.”
Người này sao có thể không biết xấu hổ như vậy? Hứa Lăng Trác trừng hắn: “… Tôi đi WC đây!”
Khi Hứa Lăng Trác quay về, Ngu Giang đang nghiêng người xem điện thoại. Hứa Lăng Trác ghé sát lại: “Sao không ngủ tiếp đi?”
“Không buồn ngủ.” Ngu Giang quay đầu hôn lên má Hứa Lăng Trác, “Có phải em đang lo lắng không?”
Hứa Lăng Trác lắc đầu, rồi lại gật đầu: “Dù sao cũng là lần đầu tiên tôi đến nhà cũ với thân phận này, hơn nữa gặp cha anh tôi vẫn thấy rất hồi hộp.”
“em là một cô dâu xinh đẹp, không sợ gặp cha mẹ chồng đâu.”
Hứa Lăng Trác: “? Anh mới là cô dâu!”
“Được rồi, tôi là cô dâu.” Ngu Giang sờ mặt Hứa Lăng Trác, lại hôn một cái, “Cha tôi chỉ là một ông già sợ vợ thôi, không cần lo lắng.”
“… Có ai đánh giá như anh không hả? Uy danh một đời của cha anh, uy nghiêm đều bị anh nói không còn gì rồi.”
“Thật ra ông ấy còn dễ tính hơn cả mẹ tôi, rất dễ nói chuyện.”
“Tôi biết mà, tôi đã gặp ông ấy, còn xem cả buổi diễn thuyết trực tiếp của ông ấy nữa.”
Ngu Giang nhướng mày nhìn Hứa Lăng Trác.
Hứa Lăng Trác: “Hồi tôi năm ba đại học, trường tổ chức kỷ niệm 100 năm thành lập, ông ấy đã đến tham dự với tư cách là cựu sinh viên xuất sắc.”
Ngu Giang: “Ừm, tôi nhớ chuyện này.”
“Sao hồi đó anh không đi?” Hứa Lăng Trác lại hỏi.
Ngu Giang cười cười: “Tôi đi làm gì? Vừa không phải cựu sinh viên xuất sắc, cũng không phải sinh viên đang học.”
“Đi xã giao chứ.” Hứa Lăng Trác nghiêng đầu.
Ngu Giang véo cổ cậu, bàn tay tự nhiên trượt xuống má cậu: “Sau đó nhìn thấy em, đúng không?”
Hứa Lăng Trác thè lưỡi, không nói tiếp đề tài này nữa. Cậu bò dậy: “Tôi muốn đi chạy bộ, anh nằm thêm lát nữa nhé?”
“Cùng đi.” Ngu Giang cũng ngồi dậy, “Gần đây em toàn dậy muộn hơn tôi, lâu rồi không cùng em rèn luyện.”
Khi cả hai tắm rửa xong, điện thoại của Tạ Dĩnh vừa lúc gọi đến.
Tạ Dĩnh: “Lăng Trác, dì thấy trên vòng bạn bè của cháu, cháu đã dậy rồi thì qua nhà cũ ăn sáng đi.”
Hứa Lăng Trác nhìn Ngu Giang, Ngu Giang gật đầu. Hứa Lăng Trác lúc này mới đồng ý: “Dạ được dì, cháu đi ngay đây.”
Hứa Lăng Trác cúp máy xong, Ngu Giang không nhúc nhích. Hắn cúi đầu nhìn điện thoại, sau đó nhìn Hứa Lăng Trác. Trong ánh mắt có sát khí.
Hứa Lăng Trác lùi lại nửa bước: “Sao... sao vậy?”
Ngu Giang vẫy vẫy điện thoại: “em đăng lên vòng bạn bè à?”
Hứa Lăng Trác “À” một tiếng, đột nhiên phản ứng lại, nhỏ giọng nói: “Không có.”
Nói rồi định vươn tay, nhưng Ngu Giang đã nhanh hơn cậu một bước, cướp lấy điện thoại của cậu.
“Có thể xem không?” Điện thoại đã nằm trong tay Ngu Giang, nhưng hắn vẫn hỏi.
Hứa Lăng Trác vươn tay định giật lại từ tay Ngu Giang: “Không được, riêng tư anh hiểu không?”
Ngu Giang hơi thô bạo kéo Hứa Lăng Trác vào lòng, cánh tay vòng qua, nắm chặt tay cậu để mở khóa, mở vòng bạn bè một cách trôi chảy.
“Đăng lên vòng bạn bè có gì em phải chặn?” Ngu Giang nhìn điện thoại đọc lên.
Đây là Hứa Lăng Trác đã thêm nhãn vào ghi chú cho Ngu Giang, mỗi lần đăng vòng bạn bè đều sẽ chặn người này.
Hứa Lăng Trác chột dạ cúi đầu: “Vậy tôi sẽ chuyển anh ra ngoài.”
Lúc trước sau khi bị Ngu Giang phát hiện vòng bạn bè bị chặn, Hứa Lăng Trác lập tức bỏ chặn hắn, nhưng đồng thời lại thêm hắn vào một nhóm khác, sau đó thì quên mất chuyện này. Không ngờ bị Ngu Giang phát hiện.
Hứa Lăng Trác ngay trước mặt hắn gỡ chặn Ngu Giang, sau đó nói: “Anh cũng chặn tôi mà.”
Ngu Giang đưa điện thoại cho Hứa Lăng Trác: “Cứ tự nhiên xem đi, không có chặn.”
Hứa Lăng Trác hoài nghi vài giây, nhấn vào lướt vài cái, há hốc miệng không thể tin nhìn Ngu Giang: “Anh thế mà chưa bao giờ đăng vòng bạn bè ư? Anh là người của thời đại nào vậy? Anh…”
Ngu Giang không cho Hứa Lăng Trác cơ hội nói tiếp, hắn trực tiếp hôn lên, lấp kín miệng Hứa Lăng Trác. Sau một lúc lâu, hắn mới buông ra: “Hôm nay là lần thứ hai rồi đấy.”
“Cái gì lần thứ hai?”
“Tự mình hiểu đi.”
Hứa Lăng Trác phản ứng vài giây, sau đó cười phá lên: “Phốc ha ha ha… Anh có phải đã bắt đầu lo lắng về tuổi tác rồi không?”
Ngu Giang thở dài: “Lần thứ ba.”
Buổi sáng cuối tuần đường xá thông thoáng, họ đi đến nhà cũ cũng không tốn quá nhiều thời gian. Cổng lớn nhà cũ rộng mở, nghe tiếng xe, dì Thẩm đã ra đón: “Cứ để tài xế đưa xe đi đậu, hai cậu vào ăn cơm trước đi, giờ này chắc là đói rồi.”
Hai người xuống xe, Hứa Lăng Trác đứng tại chỗ xoa xoa tay, rõ ràng không phải lần đầu tiên đến, nhưng lần này tim cậu đập thình thịch.
Nếu với thân phận trợ lý, hoặc là đi cùng Ngu Tiểu Hải, cậu đều có thể ứng phó tự nhiên. Nhưng lần này lại khác, cả người cậu viết rõ sự ngượng ngùng và khó xử.
Ngu Giang quay đầu nhìn cậu một cái, tự nhiên bước tới nắm lấy tay cậu.
Ngu Chí Diệu và Tạ Dĩnh đã ăn sáng xong, đang ngồi trên sofa phòng khách uống trà. Thấy hai người họ bước vào, Tạ Dĩnh là người đầu tiên đặt chén trà xuống: “Sao lại chậm vậy?”
Hứa Lăng Trác quy củ chào hỏi: “chào dì…chào Ngu tổng.”
Ngu Chí Diệu tháo kính xuống, ngước mắt nhìn cậu. Hứa Lăng Trác nắm tay Ngu Giang không khỏi dùng sức hơn một chút.
“Cái gì mà Ngu tổng? Ông ấy về hưu rồi,” Ngu Giang nói thẳng, chỉ chỉ vào mình, “Ngu tổng ở đây này.”
Ngu Chí Diệu giả vờ ho khan hai tiếng: “Cứ gọi chú là được.”
Hứa Lăng Trác lập tức sửa miệng: “Chào chú.”
Tạ Dĩnh nhìn Ngu Giang: “Con dạo này khác quá nhỉ, trước kia ở nhà cả ngày còn chẳng nói được mười câu, giờ thì vừa vào đã châm chọc cha con rồi.”
Ngu Giang véo ngón tay Hứa Lăng Trác, nhưng rất qua loa nói: “Đâu có?”
Ánh mắt Tạ Dĩnh lướt qua người Hứa Lăng Trác: “Đó, không được à.”
Ngu Giang: “…”
Tạ Dĩnh chỉ vào phòng ăn: “Thôi, hai đứa mau vào ăn cơm đi.”
Ngu Giang nhìn quanh một lượt: “Tiểu Hải đâu rồi mẹ?”
Tạ Dĩnh: “Nó nói muốn đi leo núi với Tiểu Sơ, sáng sớm đã đi.”
Ngu Giang nhìn Hứa Lăng Trác một cái. Vốn dĩ hắn nghĩ có Ngu Tiểu Hải ở đó, có thể bầu bạn với Hứa Lăng Trác, thì cậu sẽ không căng thẳng đến vậy. Không ngờ Ngu Tiểu Hải không đáng tin cậy, thế là hắn kéo Hứa Lăng Trác: “Tôi đói bụng rồi.”
Hứa Lăng Trác lẽo đẽo theo sau hắn. Ngu Giang tự nhiên giới thiệu: “Trong nhà có hai dì giúp việc, dì Đinh và thím Trương em đều đã gặp.”
Hứa Lăng Trác gật đầu: “Gặp rồi.”
Ngu Giang: “Ừm, còn hai chú tài xế, chú Tống vẫn luôn đi theo tôi, với cả chú Đinh nữa.”
Hứa Lăng Trác: “Ồ.”
Dì Đinh thấy hai người ngồi xuống, bưng lên một khay hấp: “Đây là do bà chủ đặc biệt mời đầu bếp Hàng Thành đến gói từ sáng sớm, tươi ngon lắm, Tiểu Hứa nếm thử xem.”
Hứa Lăng Trác nếm một miếng, mắt sáng lên: “Mùi vị đúng chuẩn luôn, anh nếm thử xem.”
Nói rồi đưa vào miệng Ngu Giang, sau đó mới nhận ra không ổn, lập tức cúi đầu.
Ngu Giang bật cười: “Vẫn còn căng thẳng à?”
Hứa Lăng Trác không nói gì, nhưng trừng mắt nhìn Ngu Giang một cái.
Ngu Giang lại nói: “Quá thật thà không giống em. Em định sau này đến đây đều như vậy sao? Huống hồ lần trước em đến cũng đâu có như thế.”
Hứa Lăng Trác sững người. Cũng đúng, lần trước đã gặp rồi, giờ cậu có giả vờ cũng kỳ lạ.
Cậu lén lút đưa mắt ra sau: “Nhưng lần trước chú ấy không có ở đây.”
“Muốn tạo ấn tượng tốt trước mặt ông ấy?”
Hứa Lăng Trác gật đầu.
“ông ấy vẫn là thần tượng của em sao?”
Hứa Lăng Trác nhìn đôi mắt Ngu Giang đang nheo lại, do dự, một lát sau mới mở miệng: “Đúng vậy.”
Ngu Giang: “… Ăn bữa sáng của em đi.”
Có lẽ vì thấy Hứa Lăng Trác quá câu nệ, Tạ Dĩnh đề nghị muốn cùng Ngu Chí Diệu đi dạo công viên cạnh đó, chỉ để lại hai người.
Dì Đinh và thím Trương bắt đầu bận rộn trong bếp chuẩn bị bữa trưa. Ngu Giang hỏi Hứa Lăng Trác: “Có muốn lên phòng tôi xem không?”
Hứa Lăng Trác đảo mắt vài vòng, Ngu Giang lại nói: “em có phải đang nghĩ đến chuyện gì không lành mạnh không đấy?”
?
Hứa Lăng Trác: “Sao lại vu khống người ta vậy?”
Ngu Giang xoa mặt cậu: “em tốt nhất là không có nghĩ.”
Hai người lên tầng hai, Ngu Giang giới thiệu cho cậu: “Tầng một là phòng khách và phòng người giúp việc, phòng ngủ ở trên là của cha mẹ tôi, gần đó là thư phòng. Còn bên này lần lượt là phòng của tôi và Tiểu Hải.”
Cửa phòng Ngu Tiểu Hải mở rộng, Hứa Lăng Trác nhìn hai căn phòng: “Phòng của cậu ấy nhỏ hơn anh nhiều.”
Ngu Giang gật đầu: “Phòng tôi là do hai phòng ngủ và thư phòng gộp lại, Tiểu Hải không có thư phòng.”
Hứa Lăng Trác: “Sao cậu ấy không có thư phòng?”
Ngu Giang bất đắc dĩ nói: “em nghĩ nó cần sao? Nó chỉ cần một cái bàn thêm một cái máy tính, có thể chơi game là được.”
“Hai anh em nhà anh khác nhau nhiều thật nhỉ.” Hứa Lăng Trác cảm thán.
Ngu Giang suy tư một lát: “Chắc là vì có tôi, nó chỉ cần an tâm làm một phú nhị đại là được.”
Phòng của Ngu Giang trang trí đơn giản, không có một vật dụng thừa thãi nào. Vì hắn đã hơn nửa năm không ở đây, trông căn phòng trống trải, vốn dĩ phong cách đã lạnh lùng, giờ lại cảm thấy có chút buồn bã.
Nhưng Hứa Lăng Trác biết, buồn bã là không thể nào, chỉ cần nhìn cái bàn làm việc giá hơn hai mươi vạn kia là đủ.
Hứa Lăng Trác ngồi vào bàn làm việc, sờ mặt bàn, “Làm việc trên cái bàn này có hiệu suất cao hơn không?”
Ngu Giang: “…”
Hứa Lăng Trác nhìn những vật trang trí phong cách kim loại trên giá sách: “Phòng ngủ phong cách công nghiệp, tôi vẫn là lần đầu tiên thấy, gu của anh thật độc đáo.”
Ngu Giang: “…”
Hứa Lăng Trác ngáp một cái: “Phòng ngủ của anh chán quá, hay là anh đi chơi game với tôi đi?”
“Lần trước đến chơi chưa đủ sao?” Ngu Giang hỏi.
Hứa Lăng Trác kinh ngạc: “Anh biết à?”
Ngu Giang gật đầu: “Thím Trương có quay video, tôi đã xem rồi.”
“Có thể có chút riêng tư không hả,” Hứa Lăng Trác đứng dậy, “Có đi không?”
Ngu Giang do dự một lát: “Đi thôi.”
Nửa giờ sau, từ phòng trò chơi vọng ra tiếng cười phá lên của Hứa Lăng Trác và tiếng Ngu Giang tức muốn hộc máu: “Lại lần nữa đi, chỉ là một trò chơi thôi mà.”
Hứa Lăng Trác: “Anh có thể sống sót dưới tay tôi quá ba phút rồi nói sau.”
Ngu Giang: “Vừa nãy đã được hai phút rưỡi...”
“Rất có tiến bộ, giỏi lắm!” Hứa Lăng Trác xoa đầu Ngu Giang, “Không tệ.”
Ngu Giang: “…”
Hứa Lăng Trác hỏi: “Trước kia anh có phải cũng không chơi game bao giờ phải không? Nhà anh có phòng giải trí hoàn hảo như vậy mà anh cũng chưa xuống dưới lần nào à?”
Ngu Giang: “Không, bận học hành, sau này lại bận công việc, làm gì có thời gian?”
Hứa Lăng Trác vỗ vai Ngu Giang: “Về sau đợi tôi thăng chức, công việc tôi có thể giúp anh chia sẻ thêm một chút, mỗi tuần sẽ dành cho anh một chút thời gian chơi game.”
“… Cảm ơn em đã vẽ bánh cho tôi,” Ngu Giang, “em cứ thăng chức trước rồi nói.”
“hừ,” Hứa Lăng Trác quay đầu nhìn màn hình, thở dài: “Anh tài giỏi gì chứ, chẳng phải đến cả chơi game cũng không học được sao? Anh còn không bằng Tiểu Hải.”
Ngu Giang ném tay cầm xuống, nhìn chằm chằm Hứa Lăng Trác hai giây, sau đó ôm mặt cậu hôn tới.
“Ưm ưm…” Hứa Lăng Trác đẩy Ngu Giang ra, giọng nói đứt quãng không rõ, “Anh đừng chơi xấu!”
Ngu Giang khẽ cắn môi cậu: “Cái này sao lại tính là chơi xấu?”
Cửa lộc cộc hai tiếng, một bóng người thoáng qua, Hứa Lăng Trác đột nhiên lùi lại nửa bước, bị răng Ngu Giang cứa vào, “Tê” một tiếng.
Ngu Giang quay đầu nhìn một chút: “Là cha mẹ tôi.”
Hứa Lăng Trác l**m môi dưới còn đau, hung hăng trừng hắn một cái: “…”
Ngu Giang hướng ra ngoài hô một câu: “Lớn tuổi rồi mà còn nhìn lén bọn con.”
Ngoài cửa im lặng vài giây, Tạ Dĩnh bước vào, bưng hai ly nước trái cây: “Ai thèm nhìn lén, mẹ là mang đồ uống cho Lăng Trác đây.”
Ngu Chí Diệu phía sau lại ho khan một tiếng.
Tạ Dĩnh đưa ly nước trái cây cho Hứa Lăng Trác đang đỏ bừng mặt, sau đó quay đầu đối với Ngu Chí Diệu: “Khụ khụ khụ, không nói được gì khác sao?”
Ngu Chí Diệu đặt bàn đồ ăn vặt cạnh bàn bida: “Tiểu Hứa cứ coi đây là nhà mình là được.”
Hứa Lăng Trác không còn vẻ kiêu ngạo vừa nãy, rất ngoan ngoãn: “Cảm ơn chú dì ạ.”
Tạ Dĩnh: “Các con cứ… tiếp tục đi, chúng ta lên đây.”
Ngu Giang: “Mẹ không nên xuống thì hơn.”
Tạ Dĩnh: “… Thôi được, đi đây, nếu hai đứa thiếu đồ ăn thức uống gì thì cứ bấm cái chuông bên kia là được, trên lầu có thể nghe thấy.”
Hai người xoay người rời đi, Tạ Dĩnh chu đáo giúp họ đóng cửa, nhưng trước khi cánh cửa hoàn toàn khép lại, bà đột nhiên nói một câu: “Tiểu Giang.”
Ngu Giang quay đầu: “Dạ?”
Tạ Dĩnh cười tiếp: “Con lâu rồi không… tươi tắn như vậy.”
Ngu Giang sững người một lúc: “Con lại không phải cá.”