Hai người ở trong phòng chơi game suốt một buổi sáng, Ngu Giang vẫn không thắng được Hứa Lăng Trác, dù là trò chơi nào đi chăng nữa. Ngay cả đua xe, Hứa Lăng Trác cũng chưa bao giờ dừng ở phía sau Ngu Giang.
“Anh không phải nói là sẽ lái xe kiểu 'điên cuồng' sao? Sao đến cả cú trượt qua cua cũng không làm tốt? Lần trước Tiểu Hải dạy tôi một lần là tôi biết rồi,” Hứa Lăng Trác nói với giọng chê bai, “Anh mua nhiều xe thể thao như vậy lãng phí quá đi mất.”
“Cảm giác thao tác này kém xa xe thật, hơn nữa tôi lái xe cũng không đua xe, cho dù có ‘điên’ thì cũng chưa từng chạy những lộ trình kiểu này.”
Ngu Giang lái xe ra khỏi đường đua, bay một chút trên không trung rồi rơi mạnh xuống đất. Hắn tức giận quay đầu liên tục bấm loạn vào tay cầm của Hứa Lăng Trác: “Là Ngu Tiểu Hải nói với em tôi lái xe 'điên cuồng' sao?”
“A, sao anh lại chơi xấu?” Xe của Hứa Lăng Trác đã mất lái, cậu vừa cố gắng điều khiển vừa làu bàu, “Anh là trẻ con tám tuổi sao? Anh có phải lại không nhớ mình bao nhiêu tuổi rồi không? Anh vào đại học lúc tôi mới học tiểu học, anh chơi xấu với tôi, sao lại không biết xấu hổ…”
Ngu Giang: “… Hôm nay là lần thứ mấy rồi?”
“Lần thứ mấy thì tôi cũng phải nói, anh thật quá đáng.”
…
Mãi đến khi dì Đinh xuống lầu gọi họ: “Ăn cơm thôi!”
Hứa Lăng Trác lập tức giận dỗi ném tay cầm xuống: “Ăn cơm, không chơi với anh nữa.”
Nhưng Ngu Giang cầm tay cầm có vẻ do dự.
Hứa Lăng Trác quay đầu: “Anh không phải là muốn xóa lịch sử trò chơi đấy chứ?”
Ngu Giang bị phát hiện, cũng ném tay cầm xuống, đẩy Hứa Lăng Trác ra ngoài: “Ăn cơm xong rồi nói.”
Nhưng Hứa Lăng Trác vẫn kịp nhìn thấy Ngu Giang trừng mắt nhìn mấy chiếc máy chơi game kia vài cái đầy giận dữ.
Bữa trưa rất phong phú, Hứa Lăng Trác có thể nhận ra rằng để chiều theo khẩu vị của cậu, họ đã cố tình làm vài món cậu thích ăn, cả món cay và món ngọt đều có.
Sau một buổi sáng, Hứa Lăng Trác cơ bản đã không còn căng thẳng. Ngu Chí Diệu thỉnh thoảng hỏi vài câu chuyện công ty, cậu thậm chí có thể tranh lời đáp lại, và còn đối đáp trôi chảy.
Tạ Dĩnh nói: “Đang ăn cơm mà, sao cứ nói chuyện công việc hoài vậy?”
Ngu Chí Diệu ha hả cười hai tiếng: “Vậy không nói nữa, chủ yếu là không ngờ Lăng Trác vừa mới tốt nghiệp đã có thể làm được nhiều như vậy.”
Ngu Giang nói thêm: “Sớm đã nói cậu ấy rất lợi hại rồi mà.”
“Quả nhiên tuổi trẻ tài cao.” Ngu Chí Diệu lại cảm thán một câu, rồi chuyển hướng sang Ngu Giang, “Con lớn bằng Tiểu Hứa lúc đó đang làm gì? Vừa mới về nước, cầm tiền cha cho để khởi nghiệp.”
Ngu Giang dừng một chút không nói gì, Hứa Lăng Trác tò mò nhìn họ.
Ngu Chí Diệu tiếp tục nói với Hứa Lăng Trác: “Khởi nghiệp thất bại, lỗ gần trăm triệu, rồi cũng phải ngoan ngoãn về Ngu thị thôi.”
Hứa Lăng Trác mở miệng: “Đầu tư Thượng Giang?”
Ngu Giang nhướng mày, Ngu Chí Diệu kinh ngạc: “cháu cũng biết sao?”
Hứa Lăng Trác nói mơ hồ: “Cũng có tìm hiểu qua một chút ạ.”
Ngu Giang nheo mắt nhìn Hứa Lăng Trác, nhưng Hứa Lăng Trác giả vờ không nhìn thấy, chỉ chuyên tâm trò chuyện với Ngu Chí Diệu.
Ngu Chí Diệu lại nói: “Hồi đó nó nói hoàn toàn không dựa vào chú, cho nên Đầu tư Thượng Giang không có chút liên hệ nào với Ngu thị, cũng không ai biết nó là ai. Nhưng giờ khởi nghiệp nào có đơn giản như vậy? Đã qua thời kỳ vàng son rồi, khởi nghiệp thành công giờ là của hiếm.”
Hứa Lăng Trác nói: “Giữ vững sự nghiệp còn khó hơn khởi nghiệp ạ.”
Ngu Chí Diệu: “Nói không sai, nhưng dự án trí tuệ nhân tạo các cháu đang làm gần đây chú rất coi trọng. Chấu chuyên nghiệp hơn về mặt này, chú chờ xem cháu giúp Ngu thị chuyển đổi.”
Hứa Lăng Trác nói: “Cháu cũng đang học hỏi, ngược lại Ngu tổng… anh ấy không phải xuất thân chính quy, nhưng lại hiểu biết rất nhiều.”
“chú biết, mấy năm nay nó rất nỗ lực, nếu không thì chú đâu có cơ hội nhàn rỗi ở nhà. Hơn nữa bây giờ có cháu, chú càng yên tâm hơn.”
Một bữa cơm diễn ra trong không khí thoải mái. Hứa Lăng Trác hoàn toàn không cảm nhận được khoảng cách từ những người lớn tuổi như Tạ Dĩnh và Ngu Chí Diệu.
Sau khi ăn xong, Tạ Dĩnh hỏi Hứa Lăng Trác: “Buổi chiều có muốnchơi game nữa không?”
Hứa Lăng Trác nhìn Ngu Giang một cái, không nói gì.
Ngu Giang kéo cánh tay Hứa Lăng Trác: “Tụi con không đi, lên lầu uống trà với cha một lát, tiện thể để lão doanh nhân đích thân chỉ đạo công việc cho cậu ấy.”
Hứa Lăng Trác “Phụt” cười thành tiếng, khẽ thì thầm với hắn: “Cuối tuần mà.”
Ngu Giang: “… Hôm nào để Tiểu Hải chơi game với em, bù đắp cho em.”
Ngu Chí Diệu nghe hai người họ thì thầm, quay đầu hỏi Hứa Lăng Trác: “Chỉ đạo công việc thì thôi, cháu có biết chơi cờ tướng không?”
Hứa Lăng Trác gật đầu: “Cháu biết một chút.”
Ngu Giang hỏi Ngu Chí Diệu: “cha lại đổi sở thích sao?”
Ngu Chí Diệu vừa đi lên lầu vừa nói: “Thời trẻ bận rộn khởi nghiệp kiếm tiền, chẳng có thời gian làm gì cả. Giờ dù sao cũng phải từ từ thử hết một lần.”
Hứa Lăng Trác đi theo phụ họa: “Đúng là phải thử thì mới tìm được sở thích thật sự.”
Ngu Chí Diệu quay đầu nhìn Hứa Lăng Trác: “Nhưng mà cháu, còn nhỏ tuổi sao cũng biết chơi cờ tướng?”
“Hồi nhỏ cháu thỉnh thoảng có học qua một chút.” Hứa Lăng Trác nói.
Ba người đã ngồi xuống bàn cờ tướng. Hứa Lăng Trác nhìn quanh một lượt, cậu không nghĩ đến có một ngày mình có thể ngồi trong thư phòng của Ngu Chí Diệu để cùng Ngu Chí Diệu chơi cờ tướng. Mấy tháng gần đây trôi qua thật quá mơ hồ, cậu có cảm giác không chân thật.
Hứa Lăng Trác nhìn nhìn Ngu Giang: “Hay là ván đầu tiên anh chơi đi?”
Ngu Giang xua tay: “Không rành lắm, tiểu học có học cờ tướng, nhưng trình độ thật sự không được.”
“Thật ra tôi cũng chỉ…” Hứa Lăng Trác định khiêm tốn, nhưng đột nhiên chuyển hướng, “Tôi thì cũng được.”
Ngu Chí Diệu cười thành tiếng: “Người trẻ tuổi kiêu ngạo nhỉ.”
Hứa Lăng Trác ngượng ngùng gãi đầu: “Hay là chú chơi trước ạ?”
Một ván cờ sắp kết thúc, Ngu Giang cuối cùng cũng không nhịn được nói ở bên cạnh: “cha chịu thua đi, cậu ấy đã nhường rất nhiều lần rồi, bây giờ không thể nhường nữa đâu.”
Ngu Chí Diệu cau mày: “Cái thằng trình độ tiểu học như con, sao lại nhìn ra được Tiểu Hứa nhường rất nhiều lần?”
Ngu Giang: “… Ít nhất con là được học hành đàng hoàng, còn cha thì…”
Ngu Chí Diệu thở dài: “Quả nhiên không được.”
Ngu Giang lại hỏi: “cha bắt đầu học từ khi nào vậy?”
Ngu Chí Diệu: “Khoảng một tuần trước thôi.”
Ngu Giang: “… Đã tìm được người để luyện tập chưa?”
Ngu Chí Diệu không đáp lời Ngu Giang, lại hỏi Hứa Lăng Trác: “Cháu học với ai vậy?”
Hứa Lăng Trác suy nghĩ một lát: “Các ông ở công viên ạ.”
Ngu Giang, Ngu Chí Diệu: “…”
Tạ Dĩnh bưng một đĩa điểm tâm đi tới, ngồi xuống bên cạnh. Bà trước tiên nhét một miếng vào miệng Ngu Giang, Ngu Giang cau mày: “Ngọt quá.”
Tạ Dĩnh trừng hắn một cái, rồi lại nhét một miếng vào miệng Hứa Lăng Trác: “Vị sơn tra đấy.”
Hứa Lăng Trác nhai vài cái, mắt sáng lên: “Cảm ơn dì, ngon quá ạ!”
Tạ Dĩnh đầy vẻ từ ái: “Vẫn là Lăng Trác nói ngọt.”
Sau đó bà cúi đầu nhìn bàn cờ: “Lăng Trác nghĩ thế nào mà lại học cờ tướng? Trẻ con sao mà có thể tĩnh tâm học cái này được? Tiểu Hải thì chẳng học cái gì vào đầu cả.”
Ngu Giang: “Mẹ lấy Tiểu Hải ra so với Hứa Lăng Trác sao?”
“Được rồi được rồi, ai cũng biết đối tượng của con là tốt nhất.”
Ngu Chí Diệu cũng hỏi một câu: “Học từ khi nào? Còn nhỏ tuổi mà trình độ khá cao. Hồi nhỏ cháu sống vất vả như vậy, chắc không có cơ hội học đâu nhỉ?”
Hứa Lăng Trác kinh ngạc ngẩng đầu, giật mình, không nghĩ tới Ngu Chí Diệu hiểu rõ chuyện thời thơ ấu của cậu đến vậy.
Ngu Giang trừng mắt nhìn Ngu Chí Diệu một cái. Tạ Dĩnh nói với Hứa Lăng Trác: “Xin lỗi cháu, sau khi biết chuyện của hai đứa, dì đã cho người tìm hiểu về cháu.”
“Không sao ạ.” Hứa Lăng Trác cười cười. Cha mẹ Ngu Giang tìm người điều tra cậu, cậu có thể hiểu được, dù trong lòng vẫn có một chút không thoải mái.
Ngu Giang xoa đầu Hứa Lăng Trác, quay đầu nói với Tạ Dĩnh: “Mẹ lẽ ra nên hỏi con chứ.”
Tạ Dĩnh: “Ai mà biết tình huống của con thế nào? Ba mươi mấy tuổi, tự dưng đưa cho bọn ta một tin tức lớn như vậy, bọn ta tiếp nhận cũng cần thời gian chứ.”
Sau đó Tạ Dĩnh kéo tay Hứa Lăng Trác: “Thật ra những chuyện này có thể không nói cho cháu, nhưng dì và cha của Tiểu Giang đều cảm thấy cần phải thẳng thắn nói ra. Bọn ta đã tìm hiểu về cháu, cũng sẽ chấp nhận cháu, hy vọng cháu đừng suy nghĩ lung tung. Hơn nữa, chuyện này dù giấu cháu là thiện ý, nhưng lại không công bằng với cháu. Lăng Trác, cháu có thể hiểu không?”
Hứa Lăng Trác gật đầu.
Tạ Dĩnh tiếp tục: “Xin lỗi cháu, nhưng chuyện trước kia đều đã qua rồi, về sau hãy sống tốt. Nếu cháu vì chuyện này mà không thoải mái, cũng phải nói thẳng ra, bọn ta… sẽ để Tiểu Giang bồi thường cho cháu.”
Hứa Lăng Trác cười cười. Thật ra Tạ Dĩnh có thể thẳng thắn đến mức này, cậu cũng chẳng có gì phải oán trách. Huống hồ, những tài liệu xem mặt mà cậu đưa cho Ngu Giang trước kia, lý lịch của mỗi cô gái cũng tỉ mỉ không kém, thậm chí còn liệt kê ba đời, so với thẩm tra chính trị còn nghiêm ngặt hơn. Gia đình như họ, tất nhiên sẽ làm như vậy. Điều đáng quý chính là sự thẳng thắn và thái độ của họ lúc này.
Hứa Lăng Trác: “Thật sự không sao đâu dì.”
Ngu Giang ôm lấy eo Hứa Lăng Trác: “Hay là để mẹ tôi bồi thường cho em một chiếc xe? Chính là chiếc Maserati em lái thuận tay nhất khi đua xe dưới lầu hôm nay đấy.”
Tạ Dĩnh gật đầu: “Được thôi.”
Hứa Lăng Trác liên tục xua tay: “Không cần đâu, thật sự không cần. Hơn nữa tôi vào làm ở Ngu thị anh cũng đã điều tra tôi rồi mà?”
Ngu Giang: “… Cái đó sao giống nhau được?”
Ngu Chí Diệu vỗ vỗ bàn: “Nói mấy cái đó làm gì, bàn cờ nói chuyện cờ. Lăng Trác, cháu tiếp tục kể chuyện cháu học cờ tướng đi.”
Trong lòng Hứa Lăng Trác nhẹ nhõm hơn nhiều, bắt đầu nhớ lại: “Sau khi bà ngoại mất hồi cấp hai, mấy ông hàng xóm rủ cháu chơi cờ, bảo là có thể thắng tiền. Cháu nhìn mấy ngày, rồi đi theo họ chơi cờ.”
Ngu Chí Diệu không thể tưởng tượng nổi hỏi: “Nhìn mấy ngày là học được sao?”
“Cháu không thiên tài đến thế đâu, nhưng ban đầu một tuần cháu thật sự mỗi ngày đều thắng được tiền, mỗi lần một hai tệ, tích lũy lại mỗi ngày có thể thắng đủ tiền cơm.”
Ba người kia không nói gì, Hứa Lăng Trác tiếp tục: “Nhưng cháu rất nhanh liền phát hiện ra điều không đúng, bởi vì có lúc cháu có thể nhìn ra được họ nhường cháu.”
Ngu Giang hỏi: “Họ cố ý nhường em sao?”
Hứa Lăng Trác gật đầu: “Đúng vậy, đều là bạn của bà ngoại, thấy tôi không ai quản, tìm mọi cách giúp đỡ tôi.”
Ngu Giang sờ đầu Hứa Lăng Trác, Tạ Dĩnh kéo tay cậu, Ngu Chí Diệu hỏi: “Sau đó thì sao?”
Hứa Lăng Trác: “Sau đó cháu không chơi với họ nữa. Cháu tự mình khổ luyện một tháng, chỉ cần có thời gian là cháu học. Một tháng sau cháu lại đi tìm họ, họ dù không nhường cháu, cháu cũng có thể thắng họ. Cháu dựa vào nỗ lực của chính mình để kiếm tiền.”
Khi Hứa Lăng Trác nói những lời này, cậu mang theo một chút kiêu hãnh.
Ngu Chí Diệu cười ha hả: “Hay lắm nhóc con! Có phong thái của chú năm đó đấy!”
Ngu Giang: “… cha đây là tiện thể khen mình ư?”
Hứa Lăng Trác kéo áo Ngu Giang. Ngu Chí Diệu dứt khoát không để ý đến lời hắn nói, tiếp tục: “Lăng Trác rất giống chú, đều là xuất thân không tốt, nhưng điều đó có là gì đâu? Quan trọng nhất là phải luôn vươn lên, không tự sa ngã.”
Nói xong liền quay đầu nhìn Ngu Giang, “Điểm này thì loại đại thiếu gia xuất thân ngậm thìa vàng như con sẽ không thể nào thấu hiểu được đâu.”
Ngu Giang: “…”
Hứa Lăng Trác và Ngu Chí Diệu càng nói càng có chuyện để bàn. Thôi thì cờ tướng cũng không cần chơi nữa. Từ chuyện làm thêm thời cấp hai, cấp ba, đến kinh nghiệm nghiên cứu làm sao để tiết kiệm tiền, rồi đến cách tích góp từng đồng để có được hũ vàng đầu tiên của mình. Ngu Chí Diệu không ngừng cảm thán về những điểm tương đồng trong cuộc đời hai người.
Ngu Giang cắt ngang họ: “Cha lớn tuổi rồi thì hay đa sầu đa cảm. Những chuyện thời trẻ của cha, bọn con đã nghe rất nhiều lần rồi.”
Hứa Lăng Trác lập tức nói: “Tôi chưa từng nghe.”
Ngu Giang cau mày: “em chưa từng nghe? Đừng nghĩ tôi không thấy quyển sách trong vali của em, khác gì những lời ông ấy đang nói bây giờ đâu?”
“Văn tự sao có thể có cảm giác chấn động bằng chính người trong cuộc kể ra chứ?” Hứa Lăng Trác nói, “tôi muốn nghe chú ấy kể.”
Ngu Giang: “…”
Cuối cùng vẫn là Tạ Dĩnh lên tiếng: “Bữa tối làm xong rồi, đừng cãi nhau nữa, ăn cơm trước đi.”
Mấy người xuống lầu ngồi vào bàn ăn. Dì Đinh cuối cùng bưng lên một nồi canh: “Đây là bà chủ tự tay nấu đó.”
Ngu Giang kinh ngạc: “Mẹ đã bao lâu rồi không xuống bếp vậy?”
Tạ Dĩnh cười cười: “Chuyện điều tra, mẹ luôn cảm thấy có lỗi với Lăng Trác, muốn tự tay làm chút đồ ăn cho Lăng Trác.”
Trong màn sương trắng mờ mịt của nồi canh, Hứa Lăng Trác qua bàn nhìn về phía Tạ Dĩnh. Cậu vốn dĩ không để tâm, nhưng Tạ Dĩnh vẫn dùng mọi cách an ủi, bồi thường cho cậu. Giờ đây, chỉ còn lại sự cảm động. Khóe mắt hơi ướt, Hứa Lăng Trác nói: “Cảm ơn dì, nhưng cháu thật sự… không ngại đâu.”
Tạ Dĩnh múc một chén canh đặt trước mặt Hứa Lăng Trác: “Về sau không ai nhắc đến chuyện này nữa, người một nhà không cần khách sáo.”
Ở nhà cũ đến khuya, vì sáng sớm hôm sau Ngu Giang còn phải đến Tân Thị xem dự án, nên họ vẫn trở về Nhất Hào Viện.
Trên đường trong xe đặc biệt yên tĩnh. Ngu Giang khẽ nhìn Hứa Lăng Trác đang thất thần ở ghế phụ: “Nghĩ gì vậy?”
Hứa Lăng Trác: “Nghĩ sao cha mẹ anh lại tốt đến vậy.”
Ngu Giang im lặng một lát: “Họ cũng có thể là cha mẹ của em…”
Lời còn chưa dứt đã bị tiếng chuông điện thoại của Hứa Lăng Trác cắt ngang. Hứa Lăng Trác nhíu mày cầm lấy điện thoại, là Hứa Tiểu Vân.
Hứa Lăng Trác suy nghĩ vài giây, vẫn chọn nghe máy.
“Có phải mày xúi giục Tiểu Duệ bỏ học đi Bắc Thành không?” Giọng Hứa Tiểu Vân bén nhọn truyền đến.