Trợ Lý Hứa Luôn Giả Vờ Không Quen Biết Tôi

Chương 77

Ngu Giang không hiểu chuyện gì, lấy điện thoại của Hứa Lăng Trác ra xem. Một phút sau, hắn bật cười: “Ghen rồi?”

Hứa Lăng Trác hừ một tiếng, theo phản năng định nói không, nhưng cậu ngừng lại vài giây rồi thừa nhận: “Ừm, ghen đấy.”

Ngu Giang nói: “Liên hệ với bộ phận marketing, bảo họ đến đây.”

Làm thêm giờ muộn thế này mà còn bị sếp gọi, đúng là một thảm họa. Hứa Lăng Trác đứng trên lập trường của bộ phận marketing ngăn hắn lại: “Không cần đâu.”

“Vậy em nói xem phải xử lý thế nào?” Ngu Giang ngồi cạnh cậu, “Anh nghe theo em hết.”

Hứa Lăng Trác suy nghĩ một lát: “Hot search cứ theo ý của phòng marketing, tạm thời đừng gỡ.”

“Ừm?” Báo cáo dữ liệu của hot search đang ở trong tay Hứa Lăng Trác, Ngu Giang chưa đọc, nên hắn không biết.

“Còn anh,” tầng 28 không còn ai khác, Hứa Lăng Trác đường hoàng đặt lòng bàn tay lên cơ ngực của Ngu Giang, trượt xuống cơ bụng, ngón tay khẽ co lại ở eo hắn, rồi thu về, nở một nụ cười ranh mãnh, “Về nhà rồi nói.”

Yết hầu Ngu Giang khẽ trượt vài cái: “…”

Từ trụ sở Ngu Thị đến Nhất Hào Viện chỉ vài trăm mét, nhưng Ngu Giang cảm thấy quãng đường dài lạ thường.

Hắn mặt mày tối sầm, sải bước dài kéo Hứa Lăng Trác đi về phía trước. Hứa Lăng Trác vùng vẫy: “Anh làm gì vậy? Kế hoạch của em vẫn chưa viết xong, còn phải đợi số liệu vòng hai của bộ phận marketing, còn…”

Ngu Giang mặc kệ cậu, lấy thẳng điện thoại ra gọi, giọng điệu rất gấp: “Gỡ hot search xuống ngay lập tức, nhanh nhất có thể.”

Hứa Lăng Trác vươn tay định giật lấy điện thoại của hắn: “Sao lại gỡ?”

“Không cần nghe em ấy, tôi là sếp hay cậu là sếp?” Ngu Giang nắm lấy tay Hứa Lăng Trác, tiếp tục ra lệnh cho người ở đầu dây bên kia.

“Tháng sau tôi sẽ công khai chuyện kết hôn, cậu nghĩ bây giờ có cần phải xây dựng hình tượng không? Tầm nhìn của cậu chỉ có thế thôi sao?”

Sau khi Ngu Giang cúp điện thoại, Hứa Lăng Trác giải thích thay cho đối phương: “Là em không cho họ gỡ. Anh làm gì mà dữ vậy?”

Ngu Giang nhìn cậu một cái: “Chút nữa sẽ tính sổ với em.”

“…” Hứa Lăng Trác lại nói, “Anh nói như vậy, em sẽ rất mất mặt…”

“Tối nay họ làm thêm giờ sẽ có thưởng, gấp đôi, lấy danh nghĩa của em.”

Hứa Lăng Trác im lặng. Hai người đã đến thang máy. Ngu Giang bấm thang máy, đưa tay mạnh mẽ ôm lấy eo Hứa Lăng Trác.

Hứa Lăng Trác tùy ý liếc mắt một cái, thang máy bên phải vừa dừng ở tầng 8.

Mỗi tầng chỉ có một căn hộ, Hứa Lăng Trác cảm thấy lạ, nhìn một cách quen thuộc: “Sao thang máy lại…”

Nhưng cậu vừa mở lời thì thang máy bên trái đã đến. Ngu Giang ngắt lời cậu, kéo cậu vào trong: “Ngay cả thang máy cũng không chờ được sao?”

Hứa Lăng Trác: “Không phải…”

Ngu Giang trực tiếp hôn cậu, không cho cậu một chút thời gian để thở. Hắn ép Hứa Lăng Trác vào một góc, ôm trọn lấy cậu.

Cách vài lớp vải, Hứa Lăng Trác cũng cảm nhận được sự nóng bỏng, đầu óc cậu mụ mị đi, tự nhiên bỏ qua những chi tiết vừa rồi.

Hai người quấn lấy nhau ra khỏi thang máy, môi không hề rời nhau. Hứa Lăng Trác kéo hai cúc áo sơ mi trên cùng của Ngu Giang ra, tay Ngu Giang cũng di chuyển xuống dưới.

Mò mẫm mở khóa vân tay, mở cửa, đóng cửa, hai người vẫn ôm chặt lấy nhau, hoàn toàn không để ý đến vài đôi giày ở dưới sàn.

Ngu Giang đẩy Hứa Lăng Trác vào phía sau cánh cửa, vừa định đưa tay ra thì hai tiếng ho “khụ khụ…” đã cắt ngang họ.

Hứa Lăng Trác phản ứng nhanh hơn, đẩy Ngu Giang ra rồi ngẩng đầu lên.

Ngu Giang cũng nhìn theo.

Năm người nhìn nhau.

Vẻ mặt Ngu Tiểu Hải khoa trương nhất, trợn tròn mắt. Cậu ta đang cầm nửa chai nước ngọt, mép còn chảy ròng ròng ra ngoài.

Tạ Dĩnh cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng thân thể lại lay động vài cái.

Ngu Chí Diệu trực tiếp lấy tay che mắt.

Mặt Hứa Lăng Trác đỏ bừng, cậu lập tức quay lưng lại, bắt đầu chỉnh sửa quần áo của mình, vừa trừng mắt nhìn Ngu Giang, ánh mắt đầy vẻ hoảng loạn: “Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?”

Ngu Giang rất bình tĩnh, chỉnh lại áo sơ mi rồi tiến lên phía trước, phàn nàn: “sao mọi người đều đến đây vậy? Bây giờ con không sống một mình, cũng không báo trước một tiếng?”

Tạ Dĩnh ngồi lại trên sofa, uống một ngụm nước, cố gắng che giấu cảm xúc: “Các con về từ Hàng Châu mấy ngày rồi, cũng không về nhà lớn. Như vậy có được không?”

“Làm gì có thời gian?” Ngu Giang ngồi xuống một bên, kéo Hứa Lăng Trác, ấn cậu ngồi xuống cạnh mình.

Hứa Lăng Trác đành phải mạnh dạn chào hỏi: “Chào chú, chào dì ạ.”

Ngu Giang không cho Ngu Chí Diệu có thời gian phản ứng, tiếp tục nói: “Bọn con vừa mới tan làm, tan làm rồi vẫn còn việc phải làm, thật sự không có thời gian.”

Hứa Lăng Trác ra sức kéo tay áo Ngu Giang: “…”

Ba người còn lại: “…”

Ngu Tiểu Hải dùng tay áo lau mép, bật ra hai chữ: “k*ch th*ch.”

“…”

Không khí im lặng vài giây, Tạ Dĩnh nói thẳng mục đích đến đây: “Con chỉ nhắn tin nói đã thành công, Lăng Trác đã đồng ý, vậy còn những chuyện sau đó thì sao? Sao mẹ sắp xếp được?”

Hứa Lăng Trác quay sang nhìn Ngu Giang: “?”

Ngu Giang nói: “Tuần sau tụi con đi đăng ký kết hôn, còn những chuyện khác thì nói sau.”

Tạ Dĩnh nhíu mày: “Sao lại nói sau được? Chuyện lớn thế này phải tổ chức đàng hoàng chứ. Cứ để mẹ lo, hai đứa không cần bận tâm đâu.”

Ngu Giang: “Không cần con bận tâm, vậy mọi người đến đây làm gì?”

Tạ Dĩnh lườm Ngu Giang, quay sang hỏi Hứa Lăng Trác: “Lăng Trác này, cháu muốn tổ chức hôn lễ kiểu Trung hay kiểu Tây? Có ý tưởng về địa điểm không? Bờ biển? Nếu là kiểu Trung thì muốn ở khu vườn hay trong kiến trúc cổ? Còn trang phục? Cháu thích màu gì? Có yêu cầu về kiểu dáng không? Cháu muốn tổ chức náo nhiệt hay yên tĩnh?”

Hứa Lăng Trác bị một loạt câu hỏi này làm cho choáng váng: “…Còn phải tổ chức hôn lễ nữa ạ?”

Tạ Dĩnh “A” một tiếng: “Đương nhiên rồi, chuyện quan trọng như vậy, nhất định phải tổ chức chứ.”

Hứa Lăng Trác lại nhìn Ngu Giang.

Tạ Dĩnh: “Cháu đừng nhìn nó, nó chẳng nói được gì đâu, cứ nói suy nghĩ của cháu là được.”

Hứa Lăng Trác hoàn toàn không có ý tưởng gì cả, việc đăng ký kết hôn đã nằm ngoài sức tưởng tượng của cậu rồi, cậu chưa từng nghĩ đến việc còn phải tổ chức hôn lễ.

— Đặc biệt là khi cậu và Ngu Giang đều là đàn ông.

Nghĩ thế nào cũng thấy kỳ quặc.

Hứa Lăng Trác suy nghĩ một hồi lâu, chỉ thốt ra được mấy chữ: “Yên tĩnh một chút, đơn giản thôi ạ.”

“Chuyện này không thể đơn giản được,” yêu cầu duy nhất của Hứa Lăng Trác đã bị Tạ Dĩnh từ chối một nửa, “Phải có nghi thức chứ. Thật khó cho cháu khi đã chấp nhận màn cầu hôn xấu đến tận trời của nó. Dì muốn bù đắp cho cháu.”

Ngu Giang: “…”

Ngu Tiểu Hải bật cười, bị Ngu Giang trừng mắt phải nín lại.

Tạ Dĩnh luyên thuyên một hồi, Hứa Lăng Trác nghe mà như lọt vào sương mù. Cuối cùng, cậu chỉ nhớ được vài từ khóa đã thống nhất với Tạ Dĩnh: bãi cỏ, vest trắng, càng ít người càng tốt.

Càng lúc càng muộn, cuối cùng mọi người cũng rời đi. Hứa Lăng Trác quay lại ngồi trên sofa, vẫn chưa hoàn hồn sau cú sốc “cả nhà tụ tập vui vẻ bàn luận về hôn lễ của họ.”

Cậu đón lấy cốc nước Ngu Giang đưa cho, uống cạn hơn nửa cốc rồi mới lên tiếng: “Thật sự phải tổ chức hôn lễ sao?”

“Hửm?” Ngu Giang nhướn mày, “Vậy nãy em nói chuyện với mẹ lâu thế để làm gì?”

Hứa Lăng Trác gãi đầu: “Lúc đầu em cũng đã thử từ chối…”

Ngu Giang cười: “Thấy hai người nói chuyện vui vẻ thế, anh tưởng em muốn, nên mới không cản bà ấy.”

Hứa Lăng Trác dừng lại một chút, ngẩng đầu lên, ánh mắt rất sáng: “em muốn, chỉ là thấy hơi kỳ lạ thôi.”

Tim cậu đập thình thịch. Thật không dễ để nói ra suy nghĩ thật lòng với Ngu Giang, nhưng cậu đang cố gắng.

“Với lại, bên em… ngoài Trần Duệ ra thì chắc không còn người thân nào khác đến dự.” Vẻ mặt Hứa Lăng Trác có chút buồn bã.

“Sao lại không có người thân?” Ngu Giang véo má cậu, “Nhà anh đều là người thân của em. Mẹ sẽ là một người mẹ tốt, cha anh cũng khá được. Giờ trong số tất cả con cháu, họ đều thích em nhất.”

Hứa Lăng Trác cúi đầu. Tạ Dĩnh đối xử với cậu không chê vào đâu được. Cậu luôn nói mình không kén ăn, nhưng Tạ Dĩnh có thể nhận ra sở thích của cậu qua việc cậu gắp món nào nhiều hơn, và lần sau đến, chắc chắn sẽ có bất ngờ.

Tạ Dĩnh cũng luôn mua quà riêng cho cậu. Mỗi lần có nhà thiết kế đến đo size, bà ấy cũng không bỏ sót cậu, mọi khía cạnh trong cuộc sống của cậu đều được quan tâm chu đáo.

Ngu Chí Diệu tuy bây giờ đã nghỉ hưu ở nhà, nhưng thực chất vẫn âm thầm theo dõi công việc của công ty, thỉnh thoảng cũng chỉ dẫn cho Hứa Lăng Trác vài điều.

Họ thực sự rất tốt.

Hứa Lăng Trác bật cười, nhỏ giọng phàn nàn: “Dạo này em trở nên phế rồi.”

Thực ra, cái gọi là “phế” mà Hứa Lăng Trác nói, đối với hầu hết mọi người lại là chuyện rất đỗi bình thường.

Ngu Giang thở dài trong lòng, đau lòng ôm lấy cổ cậu, quay đầu hôn lên má cậu: “Em muốn gì cứ nói thẳng, những thứ khác cứ để anh lo… à, để bà Tạ lo. Chắc chắn anh sẽ cho em những điều tốt nhất.”

“Cũng không cần tốt nhất, chỉ cần có…”

“Em xứng đáng với những điều tốt nhất.” Ngu Giang nói.

Hứa Lăng Trác cúi đầu không nói gì, Ngu Giang lại nói tiếp: “Hôn lễ còn lâu mới diễn ra, bà ấy có thể phải chuẩn bị mất nửa năm. Dạo này em có ý tưởng gì cứ nói với bà ấy là được.”

Hứa Lăng Trác “ồ” một tiếng, có vẻ đang suy nghĩ. Hôn lễ là một nền văn hóa sâu sắc, rất đáng để nghiên cứu. Cậu vừa mong chờ vừa có chút hào hứng.

Ngu Giang nói: “Đừng nghĩ những chuyện đó nữa, chuyện quan trọng nhất bây giờ là chúng ta đi đăng ký kết hôn.”

Hứa Lăng Trác lại ậm ừ một tiếng. Ngu Giang tiếp tục: “Việc đăng ký kết hôn cũng có thể gác lại một chút, ngay trước mắt có một việc quan trọng hơn.”

Hứa Lăng Trác: “?”

Ngu Giang đè Hứa Lăng Trác xuống sofa: “Không nhớ lúc nãy đã quyến rũ anh thế nào à?”

Hứa Lăng Trác chớp mắt, muốn chạy nhưng bị hắn ghì chặt. Ngu Giang cựa mình: “Muộn rồi, cầu xin cũng vô ích.”

Hứa Lăng Trác cứng cổ cãi bướng: “Ai cầu xin chứ?”

Ngu Giang cười: “Ồ? Vậy tối nay có phải anh có thể…”

Hứa Lăng Trác bịt mắt và miệng Ngu Giang: “Không được, anh đừng có mơ. Sáng mai em phải lên hội đồng quản trị báo cáo.”

“Vậy sao em lại quyến rũ anh?” Ngu Giang hỏi.

Hứa Lăng Trác hùng hồn nói: “Ai mà biết anh không có sức tự chủ như thế?”

“Rõ ràng là em quá câu dẫn.”

Hứa Lăng Trác tiếp tục đẩy Ngu Giang: “Nhưng ngày mai em thật sự phải báo cáo.”

“Không đi cũng được,” Ngu Giang nói, “Anh đã muốn hủy bỏ những buổi báo cáo định kỳ từ lâu rồi. Thật lãng phí thời gian.”

Hứa Lăng Trác: “…Anh đang lạm dụng chức quyền đấy. Giờ còn chưa hủy thì em vẫn phải đi.”

Hứa Lăng Trác khi nói về công việc thì đầy vẻ chính nghĩa. Ngu Giang nhìn chằm chằm cậu: “Khi nào em mới nghiêm túc với anh như vậy đây?”

“em còn chưa đủ nghiêm túc sao?” Giọng Hứa Lăng Trác dịu lại, “Không nghiêm túc thì em để anh đè xuống sao?”

“Rõ ràng là em thèm khát cơ thể của anh.”

Hứa Lăng Trác bật cười: “Vậy tối nay có rất nhiều người thèm khát anh đấy, anh không biết giữ mình gì cả, ra ngoài chụp ảnh cũng không mặc quần áo tử tế.”

“Thế thì phải trách thư ký Lâm đã chọn đồ cho anh rồi.”

“Thư ký Lâm chọn đồ cho anh à~~~” Hứa Lăng Trác lặp lại.

“…” Ngu Giang lại nghe ra được điều gì đó trong lời nói của cậu, hắn cười, “Anh cũng muốn vợ anh…”

Hứa Lăng Trác trừng mắt.

Ngu Giang đổi giọng: “Anh cũng muốn chồng anh giúp anh chọn. Nhưng lúc đó cậu ấy lại cứ nói là bạn giường.”

Ngu Giang bắt đầu lật lại chuyện cũ, định lấp l**m cho qua, nhưng Hứa Lăng Trác không đời nào cho hắn cơ hội.

“Vậy sao anh không tự chọn?”

Ngu Giang: “…”

“Thế nên anh mới có thể mặc một chiếc áo mỏng đến vậy à?”

Ngu Giang: “…”

Ngu Giang trực tiếp cúi xuống hôn, chỉ có những lúc như thế này mới có thể hoàn toàn bịt được miệng Hứa Lăng Trác.

Nụ hôn của hắn luôn mang tính chiếm hữu mạnh mẽ. Bàn tay hắn giữ chặt gáy Hứa Lăng Trác, khiến cậu không thể trốn tránh. Cuối cùng, cậu không thể chịu đựng được nữa, khẽ cắn vào môi hắn.

Ngu Giang nhói đau, hơi buông ra. Hứa Lăng Trác với ánh mắt đã trở nên mơ màng, th* d*c một hơi: “Về phòng thôi.”

Bình Luận (0)
Comment