Hơn một tuần bận rộn, Hứa Lăng Trác hoàn toàn không có thời gian suy nghĩ nhiều hơn.
Mãi cho đến khi ngồi trên chuyến bay đến Amsterdam, máy bay xuyên qua những tầng mây và bắt đầu bay ổn định, Hứa Lăng Trác mới có cảm giác chân thực về điểm đến của họ.
Hứa Lăng Trác đột ngột nắm lấy tay Ngu Giang, cứng đờ quay đầu lại, với vẻ mặt phức tạp nhìn hắn.
Ngu Giang: “?”
Hứa Lăng Trác nuốt nước bọt vài cái: “Chúng ta đi làm gì ấy nhỉ?”
Ngu Giang bật cười, nắm lấy tay cậu, đặt một nụ hôn nhẹ lên mu bàn tay: “Đi du lịch, nghỉ ngơi vài ngày, tiện thể mang về một tờ giấy rất quan trọng.”
Hứa Lăng Trác: “…”
Nhưng Ngu Giang nói như vậy, sự căng thẳng của cậu cũng giảm đi nhiều.
Hứa Lăng Trác suy nghĩ một lúc, nói một cách nghiêm túc: “Chúng ta đi đăng ký kết hôn vào ngày sinh nhật của anh, anh thật sự không bận tâm sao?”
Ngu Giang xoa xoa ngón tay út của Hứa Lăng Trác: “Trước khi gặp em, anh chưa bao giờ chủ động tổ chức sinh nhật cho mình. Nếu vì em mà ngày này trở nên đặc biệt, thì anh cầu còn không được.”
Hứa Lăng Trác gãi vào lòng bàn tay Ngu Giang: “Sao tự nhiên lại nói những lời sến sẩm vậy?”
“Đây là những gì anh nghĩ trong lòng.” Ngu Giang khi nói lời tình cảm luôn rất thẳng thắn, và điều đó khiến người khác cảm thấy vô cùng an tâm.
Hứa Lăng Trác cảm thấy thật ra cậu không quá để tâm đến những nghi thức, Ngu Giang chắc cũng vậy.
Mỗi khi nghĩ đến màn cầu hôn ở khách sạn Giang Châu do chính tay Ngu Giang trang trí, cậu lại không nhịn được cười.
Thế nên trước khi đi, cậu đã nhấn mạnh với Ngu Giang rằng chỉ cần đăng ký kết hôn thôi, đừng bày vẽ những thứ màu mè nữa.
Lúc đó Ngu Giang đã hứa sẽ nghe theo cậu, mọi thứ đều do cậu quyết định, nhưng khi đến nơi, mọi chuyện hoàn toàn vượt ra khỏi tầm kiểm soát của Hứa Lăng Trác.
Hứa Lăng Trác vốn nghĩ chỉ có hai người họ, mọi thứ có thể tùy ý. Hà Lan là quốc gia hợp pháp hóa hôn nhân đồng giới, Hứa Lăng Trác cảm thấy thoải mái hơn bao giờ hết, chỉ muốn dính chặt lấy Ngu Giang.
Ngủ li bì trên máy bay, xuống máy bay cả người vẫn còn mơ màng. Cậu lười đi bộ, bèn ngồi lên chiếc vali lớn, Ngu Giang đẩy cậu, hai người vừa nói vừa cười đi ra ngoài.
Ngu Giang nói có người đến đón, Hứa Lăng Trác chỉ nghĩ là nhân viên địa phương được thuê, cũng không để ý. Cậu ngửa đầu lên nói với Ngu Giang rằng cậu rất đói, muốn thử nhà hàng nào, muốn đi chơi ở đâu.
Thế nên khi Trần Duệ từ xa gọi “anh ơi”, Hứa Lăng Trác còn tưởng mình nghe nhầm.
Cậu quay lưng lại phía cổng đón khách, ôm lấy eo Ngu Giang, mặt rúc vào lòng hắn: “Cơm trên khoang hạng nhất cũng không ngon. Đói đến mức sinh ra ảo giác rồi, hình như nghe thấy giọng Trần Duệ.”
Ngu Giang “ừm” một tiếng: “Là em ấy đấy.”
Khi Hứa Lăng Trác ngẩng đầu lên thắc mắc, lại nghe thấy giọng Ngu Tiểu Hải: “Lăng Trác! Lăng Trác! Ở đây!”
Hứa Lăng Trác ngơ ngác quay đầu lại, không chỉ thấy Trần Duệ, Ngu Tiểu Hải, mà còn có cả Tạ Lý Quân.
Thì ra mọi người đều đến.
Hơn nữa còn đến sớm hơn họ.
Hứa Lăng Trác buông Ngu Giang ra, xoay người mạnh mẽ, thậm chí quên cả việc bước xuống khỏi vali: “Mọi người sao lại đến đây?”
“Chuyện lớn thế này, sao chúng tôi có thể không đến?”
Ngu Tiểu Hải thấy lời nói của Hứa Lăng Trác thật khó hiểu. Cậu ta bổ sung thêm một câu: “Anh tôi đã sắp xếp cho bọn tôi từ nửa tháng trước rồi, châ mẹ tôi cũng đến nữa.”
Trần Duệ cũng hùa theo: “Đúng vậy đúng vậy.”
Hứa Lăng Trác u oán nhìn Ngu Giang, sao lại không giống như những gì đã nói?!
Ngu Giang giả vờ không thấy ánh mắt của Hứa Lăng Trác, chỉ véo nhẹ gáy cậu.
Tạ Lý Quân bên cạnh lên tiếng: “Đi nhanh thôi, mọi người vẫn đang chờ.”
Lúc này Hứa Lăng Trác mới bừng tỉnh, nhảy xuống khỏi vali và chào: “Tạ Tổng.”
Tạ Lý Quân đáp lại: “Chúc mừng nhé.” Rồi nhìn sang Ngu Giang, “Bớt vẻ mặt đắc ý của cậu đi.”
Tài xế đã chờ sẵn ở bên ngoài, Tạ Lý Quân đi trước, để lại bốn người họ ngồi trên chiếc xe thứ hai.
Ngu Tiểu Hải bị đẩy lên ghế phụ, Hứa Lăng Trác không thèm để ý đến Ngu Giang, chỉ kéo Trần Duệ ngồi ở phía sau: “Em cũng biết từ sớm?”
Cậu thật sự không ngờ Trần Duệ cũng giữ bí mật tốt đến vậy.
Trần Duệ gật đầu lia lịa: “Là anh Ngu sắp xếp, không cho em nói với anh.”
Cứ “anh Ngu” mãi thôi, Hứa Lăng Trác không biết từ khi nào Trần Duệ và Ngu Giang lại thân thiết đến vậy.
Hèn chi cuối tuần trước cậu nói muốn đi tìm Trần Duệ, bị Trần Duệ từ chối bằng đủ mọi lý do. Hóa ra là Trần Duệ sợ lộ tẩy.
Ngu Giang lên xe từ cửa bên kia. Hứa Lăng Trác không chịu di chuyển, cũng không chịu nhường chỗ. Ngu Giang bế cậu lên một chút, dịch sang bên cạnh: “Dành chỗ cho anh với.”
Hứa Lăng Trác nói với giọng mỉa mai: “Anh lợi hại như vậy mà còn phải chen chúc với em sao?”
Miệng thì nói vậy, nhưng thực ra trong lòng Hứa Lăng Trác rất vui.
Trước đây cậu luôn nghĩ rằng việc lấy một tờ giấy ở nước ngoài không quan trọng, vì mối quan hệ của họ không được pháp luật công nhận ở trong nước.
Nhưng bây giờ, dưới sự chứng kiến của gia đình và bạn bè, ý nghĩa đã hoàn toàn khác. Tất cả mọi thứ đều trở nên quan trọng.
Cậu không quá để tâm đến nghi thức, chẳng qua là vì trước đây chưa từng có, nên cậu không mong đợi.
Nhưng khi Ngu Giang sắp xếp mọi thứ cho cậu, nghi thức chính là sự trang trọng, là sự quan tâm, và chính cậu cũng bắt đầu cảm thấy đây là một việc đáng trân trọng.
Ngu Tiểu Hải ở phía trước cố ý lè lưỡi với Ngu Giang: “Sao anh lại giấu Lăng Trác chứ?”
Ngu Giang trừng mắt, cậu ta cũng chẳng thèm để ý, vươn tay vỗ vỗ đầu gối Hứa Lăng Trác: “Sau này tôi sẽ đứng về phía cậu. Tôi sẽ lén lút mách lẻo cho cậu.”
Trần Duệ ở bên cạnh không vui, bênh vực Ngu Giang: “Anh Ngu cũng là vì muốn tạo bất ngờ cho anh mà, anh đừng trách anh ấy.”
“Chuyện này vẫn nên nói cho Lăng Trác biết chứ. Lăng Trác là anh ruột của em mà!” Ngu Tiểu Hải quay sang nói với Trần Duệ.
“Thì anh Ngu cũng là anh ruột của anh mà!” Trần Duệ chỉ vào Ngu Giang.
Hai người em trai tự phản bội nhau, bắt đầu lải nhải cãi nhau không ngừng.
Hứa Lăng Trác tuy thấy bất lực, nhưng không hề cảm thấy ồn ào mà ngược lại, rất yên tâm.
Cậu không nói gì nữa, chỉ rút tay trái ra, lặng lẽ nắm chặt tay phải của Ngu Giang, đan mười ngón tay vào nhau, rồi tựa ra sau, nheo mắt lại.
Ngủ trên khoang hạng nhất gần hết quãng đường, cậu hoàn toàn không mệt. Cậu chỉ muốn nhắm mắt lại. Lòng bàn tay ấm áp, bên tai là những tiếng nói chuyện vui vẻ, cậu chưa bao giờ cảm thấy thỏa mãn đến vậy.
Ngu Giang quay đầu, định để Hứa Lăng Trác tựa vào vai mình, nhưng bất ngờ thấy khóe miệng cậu khẽ cong lên.
Chỉ là đi đăng ký kết hôn, không phải hôn lễ chính thức, nên Hứa Lăng Trác không mấy vui vẻ khi bị hối thúc dậy sớm.
“Tòa thị chính chín giờ mới làm việc, sao phải dậy sớm thế này? Chúng ta mới ngủ được có hai tiếng thôi!”
Vì là sinh nhật Ngu Giang, tối qua họ đã bao trọn sảnh tiệc của khách sạn, chờ đến khoảnh khắc qua 0 giờ để chúc mừng sinh nhật hắn.
Hà Lan là một quốc gia lãng mạn. Buổi tiệc sinh nhật được trang trí rất long trọng, từ trước cửa đã dán đầy những dòng chữ “Happy Birthday”.
Những vị khách khác trong khách sạn đi ngang qua thấy vậy cũng lần lượt tham gia, buổi tiệc ban đầu chỉ có vài người, giờ đã tụ tập thành một đám đông những người thích náo nhiệt.
Vào khoảnh khắc qua 0 giờ, mọi người đồng thanh reo hò “Chúc mừng sinh nhật!”.
Hứa Lăng Trác ngồi cạnh Ngu Giang, nhưng lại là người hò reo nhiệt tình nhất, nước mắt suýt nữa trào ra.
Giữa tiếng reo hò, Ngu Giang ôm chặt lấy Hứa Lăng Trác. Họ ôm hôn thật lâu.
Không khí rất sôi động. Khi có người hỏi về quà tặng, Ngu Giang nắm lấy tay Hứa Lăng Trác và nói rằng năm nay hắn đã nhận được món quà hoàn hảo nhất.
— Hứa Lăng Trác và tờ giấy chứng nhận sắp tới họ sẽ có.
Nhưng Hứa Lăng Trác vẫn lén lấy ra món quà. Đó là bộ trang sức đính kim cương mà cậu đã đích thân chọn.
Thực ra, Ngu Giang thường ngày không đeo phụ kiện nào khác, nhưng Hứa Lăng Trác vẫn mua. Lúc đó, cậu vừa nhìn đã ưng ý bộ này, từ dây chuyền đến nhẫn, vòng tay và cả khuyên tai.
Điều quan trọng nhất là cậu đã mua hai bộ, để họ cùng sở hữu.
Cậu không quẹt thẻ của Ngu Giang, mà dùng tiền của chính mình. Toàn bộ số tiền cậu đã chắt chiu tiết kiệm bao năm, đã dùng để mua hai bộ trang sức này và quẹt thẻ ch/áy cả tài khoản.
Lý Thanh Thanh cũng đi cùng, họ trêu chọc cậu là người “đi/ên tình”, vì đã dốc hết tất cả tiền cho hai bộ trang sức kim cương, số tiền đó rõ ràng đã đủ để mua một căn nhà ở thành phố khác rồi.
Nhưng Hứa Lăng Trác rất kiên định, cậu nói sau này Ngu Giang chính là tất cả của cậu, nói rằng từ hôm nay cậu đã có một gia đình, nhà cửa không còn quan trọng nữa.
Thực ra cậu biết, Ngu Giang không thiếu những thứ này, mà trang sức của Tạ Dĩnh phần lớn đều là đồ thiết kế riêng, giá trị tùy tiện một món cũng vượt xa hai bộ này.
Nhưng Ngu Giang đã cho cậu quá nhiều, cậu chỉ muốn nói với Ngu Giang rằng cậu cũng có thể cho Ngu Giang những điều tốt nhất trong khả năng của mình.
Lý Thanh Thanh lắc đầu: “Cứ coi như của hồi môn của cậu đi, cũng phải xịn một chút chứ.”
Hứa Lăng Trác lấy ra dây chuyền và nhẫn, tự tay đeo cho Ngu Giang. Ngu Giang một tay sờ dây chuyền, tay còn lại giữ gáy cậu rồi tiếp tục hôn.
Buổi tiệc vẫn náo nhiệt cho đến nửa đêm mới kết thúc. Về đến phòng, Hứa Lăng Trác hoàn toàn không ngủ được.
Ngu Giang càng không ngủ được, hắn yêu thích bộ quà tặng này đến mức không muốn rời tay. Sau khi tháo tất cả ra, hắn đè Hứa Lăng Trác bên cửa sổ, bảo cậu đeo từng món lên cho cả hai.
Trong những lời “anh yêu em” lặp đi lặp lại, họ đã đạt đến cao trào một lần rồi lại một lần nữa.
Hứa Lăng Trác trùm chăn phàn nàn: “Tối qua anh không nói như vậy, nếu không phải anh nói em có thể ngủ thêm một chút, em đã không đồng ý lần sau rồi. Dạo này anh cứ nói lời không giữ lời…”
Chiếc chăn bị kéo ra, giọng nói của Hứa Lăng Trác đột ngột dừng lại.
Ngu Giang đã mặc vest trắng, tay cầm một bó hoa đứng bên giường, đang cúi đầu nhìn cậu.
Hứa Lăng Trác há hốc miệng, đầu óc đột nhiên trống rỗng. Mọi sự oán giận và bực bội khi bị đánh thức đều tan biến.
Điều đầu tiên cậu nhìn thấy là đôi chân dài miên man của hắn, rồi đến chiếc áo vest cổ chữ V. Trên cổ Ngu Giang là sợi dây chuyền hoa sen đính kim cương mà cậu đã mua, hắn vẫn chưa nỡ tháo xuống.
“Trong… trong đó anh không mặc gì hả?” Hứa Lăng Trác nuốt nước bọt vài cái, cuối cùng cũng nói ra được một câu.
Thực ra trong đầu cậu còn một câu chưa nói ra: “Anh quyến rũ thật đấy.”
“Có mặc mà, mẹ giúp anh phối đồ đấy.” Ngu Giang ngồi xuống bên cạnh. Gần đây Tạ Dĩnh đã thông thạo sở thích của Hứa Lăng Trác, phong cách quần áo của hắn cũng dần thay đổi theo hướng mà Hứa Lăng Trác thích.
Ngu Giang lại hỏi: “Vẫn muốn ngủ tiếp?”
Ngủ cái gì nữa. Hứa Lăng Trác ngồi dậy, ôm lấy mặt Ngu Giang hôn một cái: “Hôm nay anh đẹp trai lắm.”
“Ừm?” Ngu Giang cảm thấy chưa đủ, “Chỉ hôm nay thôi à?”
Hứa Lăng Trác nghiêm túc suy nghĩ: “Ngày nào cũng đẹp trai.”
Ngu Giang đặt hoa vào tay Hứa Lăng Trác, dùng lòng bàn tay nâng mặt cậu lên: “Mẹ luôn cảm thấy anh không xứng với em.”
Mỗi lần đến về nhà cũ, Hứa Lăng Trác ăn mặc giản dị nhưng Tạ Dĩnh đều kéo Ngu Giang đi thay đồ, nhồi vào đầu hắn: “Lăng Trác dù mặc áo thun hay khoác bao tải cũng đẹp. Nếu con không biết ăn diện, nhỡ đâu một ngày nào đó cậu ấy không cần con nữa thì con có khóc cũng chẳng có chỗ mà than.”
“Đâu có khoa trương như vậy? Em đâu phải là người nông cạn chỉ nhìn mặt.”
Hứa Lăng Trác nói vậy, nhưng tay thì không ngừng di chuyển, lòng bàn tay vuốt lên cơ ngực của Ngu Giang, ấn vài cái rồi lại trượt xuống: “Wow, bên trong có mặc đồ thật này.”
Ngu Giang: “…”
Hứa Lăng Trác quả thật không chỉ nhìn mặt, cậu còn nhìn cả vóc dáng.
Ngu Giang quyết định sau này sẽ dậy sớm thêm nửa tiếng mỗi ngày để tập thể hình.
Khi hai người ăn xong bữa sáng, nhiếp ảnh gia vừa lúc gõ cửa, phía sau là Ngu Tiểu Hải và Trần Duệ.
Trần Duệ—nghệ sĩ tương lai, chính là cố vấn nghệ thuật cho buổi chụp hình lần này.
Đối mặt với ống kính, Hứa Lăng Trác bắt đầu căng thẳng.
Trần Duệ tuổi còn trẻ nhưng lại ra vẻ người lớn, chỉ đạo cậu: “Thư giãn nào, đừng nhún vai, cánh tay buông tự nhiên. Anh đâu phải học sinh tiểu học, dù bây giờ là một dịp rất trang trọng, nhưng anh cũng không cần phải quá gò bó… Nào nào, máy quay quay sang đây, người chứng hôn cũng phải chụp. À đúng rồi, người chứng hôn là em, và cả dì Tạ đang ngồi phía sau nữa…”
Hứa Lăng Trác quay đầu lại trừng mắt với Trần Duệ một cái. Trần Duệ lấy tay làm động tác kéo khóa miệng, tức khắc trở nên im lặng.
Hứa Lăng Trác thậm chí có thể nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch.
Gia đình và bạn bè đều có mặt ở đây. Cậu và Ngu Giang sẽ hoàn thành thủ tục đăng ký kết hôn dưới sự chứng kiến của rất nhiều người.
Cậu quay đầu nhìn Tạ Dĩnh và Ngu Chí Diệu. Họ đang ngồi ở phía sau, mỉm cười hiền từ nhìn cậu.
Miệng Trần Duệ vẫn im lìm nhưng cậu ta nắm tay lại, làm một động tác cổ vũ.
Sự lo lắng trong lòng Hứa Lăng Trác vơi đi rất nhiều.
Người chủ hôn là một chú gốc Hoa có vẻ ngoài hiền lành, cố gắng dùng tiếng Trung để đọc lời tuyên bố. Thủ tục và nghi thức ngắn gọn, bước tiếp theo là hỏi ý kiến. Hứa Lăng Trác hắng giọng.
Người chủ hôn hỏi Ngu Giang trước.
Ngu Giang nắm lấy tay Hứa Lăng Trác. Trời không nóng lắm nhưng Hứa Lăng Trác nhận thấy lòng bàn tay hắn hơi ướt. Hóa ra cả hai đều giống nhau. Cậu ngẩng đầu lên mỉm cười với Ngu Giang.
Ở bên nhau đã lâu, Ngu Giang thấy Hứa Lăng Trác cười vẫn không kìm được lòng mình xao xuyến. Ánh mắt hắn chân thành và nồng nhiệt:
“Tôi đồng ý.”
“Hứa Lăng Trác, anh chưa từng nói với em, nhưng khi gặp được em, anh cảm thấy mình là người may mắn nhất trên đời.”
“Và ở đây cùng em, là giấc mơ đẹp nhất của anh trong suốt sáu năm qua.”
“Cảm ơn em đã biến giấc mơ của anh thành hiện thực, cảm ơn em đã chấp nhận anh, cảm ơn em cũng yêu anh, cảm ơn em đã đồng ý ở bên anh.”
“Anh yêu em, Hứa Lăng Trác.”
“Anh chỉ muốn cùng em đi hết quãng đời còn lại.”
Trong mắt Hứa Lăng Trác lấp lánh những giọt nước, cậu hoàn toàn không chuẩn bị nhiều như vậy. Mãi một lúc sau mới lên tiếng:
“Cảm ơn anh đã bao dung cho em, cảm ơn anh đã cho em một gia đình.”
“Em cũng yêu anh, rất yêu anh.”
“Chỉ cần là anh, em đều đồng ý.”
Chiếc búa gỗ của người chủ hôn gõ xuống, định đoạt tất cả.
Phía sau vang lên những tiếng reo hò. Trần Duệ và Ngu Tiểu Hải nhảy cẫng lên.
Những giọt nước mắt lấp lánh trong mắt Hứa Lăng Trác trượt xuống má. Ngu Giang cúi xuống, lau đi hai giọt lệ ấy. Hắn ôm Hứa Lăng Trác, họ hôn nhau thật nồng nhiệt.
Khi ánh nắng chiếu vào, tất cả thật vừa vặn.