Khi tiếng lách cách khe khẽ trong bếp vọng đến, Hứa Lăng Trác vừa mới cựa quậy cánh tay, Ngu Giang đã ôm chặt lấy cậu lần nữa, hôn lên trán cậu thì thầm: “Bữa sáng vừa mới bắt đầu làm, nằm thêm một lát nữa đi.”
Hứa Lăng Trác khó khăn mở hờ mắt, mái tóc cọ vào cằm Ngu Giang, khàn giọng hỏi: “Anh tỉnh lâu rồi à?”
Ngu Giang “ừ” một tiếng: “Thấy em ngủ say quá nên anh không dám động đậy.”
Hứa Lăng Trác chui ra khỏi vòng tay hắn, đầu gối cong lên, ngang tầm mắt với Ngu Giang. Ánh mắt cậu vẫn còn lờ đờ vì ngái ngủ nhưng lại hiện lên ý cười: “Anh mà có động đậy thì em cũng không tỉnh nổi.”
Ngu Giang lấy tay áp lên mặt cậu: “Tuần trước anh đã làm em thức giấc rồi đấy.”
Hứa Lăng Trác nghiêm túc nhớ lại: “Đó là tại tuần trước anh dậy muộn quá. Nếu anh vẫn giữ nếp sinh hoạt như trước thì em nhất định không bị đánh thức.”
Trước đây, mỗi cuối tuần Ngu Giang thường dậy từ sáu giờ sáng, tập thể dục, ăn sáng rồi đi làm. Còn Hứa Lăng Trác thường ngủ một giấc đến khi nào tỉnh thì thôi.
Nhưng từ sau khi Ngu Giang thực hiện cuộc cải cách lớn đối với toàn bộ cấu trúc của Ngu Thị, hắn không còn bận rộn như trước nữa.
Biểu hiện cụ thể là vào cuối tuần, hắn không cần phải nhẹ nhàng thức dậy sớm mà có thể đường hoàng ôm Hứa Lăng Trác, chờ đến khi cậu tự tỉnh giấc.
Bàn tay Ngu Giang trượt xuống sau tai Hứa Lăng Trác, véo vành tai cậu: “Em đang trách anh gần đây hay ngủ nướng sao?”
Hứa Lăng Trác rúc sâu vào lòng Ngu Giang hơn, ngón tay chọc chọc vào cơ ngực hắn: “Ngủ nướng thì làm sao tập thể hình được? Cơ bắp sẽ thoái hóa mất.”
Ngu Giang cười h*n l*n ch*p m** Hứa Lăng Trác, khẽ dùng sức ở cánh tay, ôm cả người Hứa Lăng Trác lật người lại: “Cuối tuần không tập thể hình nữa, đổi sang cách khác.”
Hứa Lăng Trác bị ép nằm sấp trên người Ngu Giang. Tuy chiều cao của cậu thấp hơn, nhưng khi một người nằm ngửa và một người nằm sấp, thì một vài bộ phận trên cơ thể lại khá tương đồng về vị trí.
Hai nơi chạm nhau, Ngu Giang khẽ động: “Ồ? Buổi sáng tinh thần dồi dào thế nhỉ?”
Hứa Lăng Trác cắn một cái lên cằm Ngu Giang, mãi một lúc sau mới lười biếng nói: “Tại em trẻ khỏe hỏa khí lớn.”
Ngu Giang: “…”
Nhận ra mình nói không đúng lắm, Hứa Lăng Trác lại bổ sung thêm một câu: “Anh là gừng càng già càng cay thôi.”
Ngu Giang: “…”
Hứa Lăng Trác cố ý chọc tức, nhưng cậu cảm thấy có gì đó dường như bắt đầu không thể kiểm soát. Ngu Giang cong môi nhìn cậu, ánh mắt dần trở nên sâu thẳm.
Hứa Lăng Trác hé miệng: “Em đùa thôi mà.”
Tiếng động dưới bếp đã ngừng, tiếng đóng cửa vang lên một cái, ngay sau đó điện thoại của Ngu Giang rung lên một tiếng.
Đây là phong cách quen thuộc của thím Trương, làm xong bữa sáng sẽ đóng cửa rồi gửi tin nhắn cho Ngu Giang.
Trong lòng Hứa Lăng Trác vô cùng biết ơn thím Trương. Lúc này, cậu chỉ muốn chuyển chủ đề để cứu vãn lời nói hớ hênh của mình.
Cậu hôn lên má Ngu Giang: “Bụng em đói, bữa sáng hôm nay là món gì vậy?”
Ngu Giang ngừng một lát mới lấy điện thoại ra, nhìn tin nhắn: “Bánh bao nhân măng tươi.”
Hứa Lăng Trác lập tức lật người khỏi Ngu Giang: “thím Trương làm riêng cho em! Em đi xuống đây.”
Ngu Giang lặng lẽ thở dài phía sau.
Bọn họ đã chuyển đến biệt thự được nửa tháng. Vì ở quá xa nhà cũ, việc thím Trương đi lại mỗi ngày rất vất vả, nhưng Tạ Dĩnh tuyên bố nhất định phải có người chăm sóc hai người lâu dài, thế là để thím Trương ở lại đây.
Hứa Lăng Trác mặc đồ ngủ chạy xuống lầu, hít hít mũi chào thím Trương: “Thơm quá, thím Trương có thể mở lớp dạy học ở khách sạn năm sao rồi đấy ạ!”
thím Trương vui vẻ nở hoa trong lòng: “Cậu Hứa khéo khen quá đi, nhanh đi rửa tay ăn sáng thôi, không còn sớm nữa đâu.”
Ngu Giang đi theo phía sau, tựa vào cầu thang, cảm thấy bất lực. Vừa nãy Hứa Lăng Trác ở trước mặt hắn không hề “nịnh nọt” như vậy, chỉ biết chọc người thôi.
Nhưng thời gian quả thật không còn sớm nữa, tối qua bọn họ lăn lộn đến muộn, Ngu Giang không đành lòng để Hứa Lăng Trác đói bụng, đành tạm thời tha cho cậu.
Nhưng Ngu Giang là người hay để bụng.
Câu “gừng càng già càng cay” của Hứa Lăng Trác, hắn nhớ mãi đến tận buổi chiều.
Sau bữa trưa, Ngu Giang ngồi trên ghế sofa xử lý công việc bằng iPad, Hứa Lăng Trác nằm trên đùi hắn, xem tài liệu một lúc thì bắt đầu lơ mơ ngủ.
Cậu ném tài liệu sang một bên, ngẩng đầu nhìn Ngu Giang.
Ngu Giang nhận ra: “Sao vậy?”
Hứa Lăng Trác nói: “Buồn chán quá, chúng ta chơi cờ tướng đi?”
Ngu Giang: “Em không phải là thấy anh cứ thua mãi nên không có hứng thú sao?”
“Vậy anh không thể nâng cao trình độ cờ của mình hả?” Hứa Lăng Trác có chút chê bai.
Ngu Giang cúi đầu hôn lên trán Hứa Lăng Trác: “Vậy em giúp anh xử lý một ít công việc này nhé?”
Ai muốn cuối tuần xử lý công việc chứ? - Hứa Lăng Trác phản đối trong lòng.
Cậu lại chớp mắt: “Phòng trò chơi thật sự không lắp à?”
Ngu Giang xoa xoa tóc cậu: “mẹ không đồng ý. Nếu em thật sự muốn chơi thì hôm nay chúng ta về nhà cũ đi.”
Tạ Dĩnh có ý đồ riêng, bà muốn Hứa Lăng Trác về nhà cũ nhiều hơn, Hứa Lăng Trác cũng hiểu.
Vì thế Hứa Lăng Trác kêu lên một tiếng, rồi ngồi dậy: “Hôm qua đã được cho ăn nhiều như vậy, em còn chưa tiêu hóa xong đâu, hôm nay mà qua nữa thì em béo thêm mười cân mất!”
Ngu Giang cười: “Béo một chút mới đáng yêu, bây giờ em gầy quá.”
Hứa Lăng Trác lắc đầu, vòng tay ôm lấy bên vai còn lại của Ngu Giang, ghé vào tai hắn nói nhỏ: “Cơ bụng của em vẫn chưa luyện ra đâu.”
Ngu Giang kéo tay Hứa Lăng Trác xuống dưới: “Em thích ở chỗ này thì có.”
Hứa Lăng Trác giả vờ không hiểu phong tình, rút tay về: “Hay chúng ta xem phim đi? Ở phòng chiếu phim dưới lầu, em còn chưa xem phim trong đó lần nào.”
Ngu Giang: “Muốn xem gì?”
Hứa Lăng Trác suy nghĩ một hồi: “Em đã hơn nửa năm không xem phim rồi, lần trước là ở Hàng Thành với Chúc Tiểu Lượng…”
Ngu Giang cong khóe miệng, nghiêng đầu mỉm cười nhìn cậu, đôi mắt hơi híp lại.
Đối diện với ánh mắt của Ngu Giang, Hứa Lăng Trác lập tức nuốt nửa câu còn lại vào trong, chuyển sang nói một cách chắc chắn: “Xem bộ phim khoa học viễn tưởng đó đi. Em sẽ xem cùng anh một lần nữa, như vậy ba tháng sau phần hai ra mắt thì anh có thể cùng em đi xem rồi.”
Hứa Lăng Trác nhấn mạnh hai chữ “cùng anh” và “cùng em”, giống như những đứa trẻ mẫu giáo đổi kẹo cho nhau, nhưng Ngu Giang cảm thấy điều này còn ngọt ngào hơn cả kẹo, hắn vô cùng hài lòng gật đầu: “Đi thôi.”
Phòng chiếu phim được trang trí đơn giản, dàn loa được gắn trong tường, trong phòng chỉ có một chiếc ghế sofa đôi mềm mại và một bàn nhỏ.
Hứa Lăng Trác nghĩ một lúc: “Em nhớ lần trước đến đây là hai chiếc sofa đơn mà.”
Ngu Giang: “Ừ, anh cho người đổi rồi.”
Hứa Lăng Trác chớp mắt, tiến lại gần, hai chóp mũi gần như chạm vào nhau, có thể cảm nhận được hơi thở của đối phương, cậu nói rất nhỏ: “Tại sao phải đổi?”
Ngu Giang còn chưa kịp nói, cửa phòng chiếu phim đã mở ra.
thím Trương mang trà bánh đã chuẩn bị xong vào cho họ, Hứa Lăng Trác lúc này mới hơi rời ra một chút.
Ngu Giang thản nhiên ngồi xuống, ngẩng đầu nói với thím Trương: “Hôm nay thím về nhà cũ đi, chú Trịnh và gia đình hôm nay qua đó, bên kia thiếu người, buổi tối chúng tôi ra ngoài ăn.”
thím Trương gật đầu: “Được, vậy sáng mai tôi qua đây tiện thể lấy đồ luôn.”
Sau khi tiễn thím Trương đi, Hứa Lăng Trác ngồi ở một đầu ghế sofa, lấy một hạt trái cây sấy cho vào miệng.
Trái cây sấy quá ngọt, cậu nhai hai cái đã bị ngọt đến khô cổ, ho vài tiếng. Ngu Giang đưa ly nước chanh đến miệng cậu: “Ăn ít thôi, sẽ bị ho đấy.”
Hứa Lăng Trác uống hai ngụm bằng ống hút được đưa đến miệng: “Phim đâu? Anh mau mở ra đi.”
Ngu Giang chỉ đặt đồ uống lên bàn cạnh mà không có động tác tiếp theo.
Hứa Lăng Trác quay đầu: “Hả?”
Ngu Giang tiếp tục nhìn chằm chằm vào cậu: “Lần thứ hai rồi mà vẫn muốn xem như vậy sao?”
Yết hầu Hứa Lăng Trác trượt vài cái: “… Muốn xem.”