Khoảng gần đến Tết Chu Kính Dã sẽ không ở nhà một vài ngày, nhưng cũng trong khoảng thời gian ấy, Lâm Giác Hiểu biết rõ mấy hôm sau Chu Kính Dã sẽ trở lại.
Nhưng hôm nay anh ngồi trong phòng khách, cảm giác trống trải ngập tràn trong căn phòng.
Chu Kính Dã chuyển ra ngoài rồi, có lẽ sẽ mãi mãi không bao giờ chuyển về. Nếu như không có gì bất thường, anh và Chu Kính Dã thậm chí sẽ càng ngày càng xa cách, khoảng thời gian hai người ở chung nhà sẽ như giao điểm của hai đường thẳng.
Trong lòng Lâm Giác Hiểu hoảng hốt, anh quên cả chuyện nước trong cốc vừa mới đun sôi.
Cho đến khi anh nhấp một ngụm, đầu lưỡi tiếp xúc với nước nóng bỏng rát, anh suýt thì hất rơi cái cốc trên tay.
Lâm Giác Hiểu cầm điện thoại lên, vén môi nhìn lướt qua, vẫn rất đau, hẳn sẽ bị nổi mụn nước.
Trong lúc anh nhìn chằm chằm camera, một tin nhắn hiện lên trên màn hình.
Z:
Anh ăn chưa?Tay Lâm Giác Hiểu run bất thường, cứ như nắm cái gì cũng không chắc, điện thoại cũng trở thành một thứ nặng trịch, anh tuột tay làm rơi nó.
Khoảnh khắc nó rơi xuống, Lâm Giác Hiểu kịp thời bắt lấy điện thoại, cũng vừa hay nhấn mở tin nhắn của Chu Kính Dã.
Anh cúi xuống đọc một lát, tốc độ gõ chữ chậm như vừa mới biết ghép vần. Anh xoá đi rồi lại nhập, cuối cùng chỉ trả lời một câu đơn giản:
Anh ăn rồi.Lúc này Lâm Giác Hiểu mới nhận ra, giữa anh và Chu Kính Dã, có những lúc Chu Kính Dã sẽ càng là bên biết chăm sóc người khác.
Tuy rằng cậu mới trưởng thành, nhưng đã có tư duy của người trưởng thành từ lâu.
Chu Kính Dã là một cậu con trai rất độc lập tự chủ, trừ năm cấp ba có gây ra chút chuyện, phần lớn mọi việc đều do một mình cậu xử lý, giải quyết.
Cậu biết nấu cơm, biết làm việc nhà, biết giặt quần áo, ngay cả khi phải ở một mình Chu Kính Dã cũng có thể chăm sóc tốt bản thân.
Lâm Giác Hiểu chợt nhớ ra chuyện Chu Kính Dã đưa thẻ ngân hàng cho anh, đưa xong cậu còn nhắn mật khẩu cho anh qua WeChat, nhưng một đồng trong tài khoản anh cũng không động vào.
Tin nhắn của Chu Kính Dã lại gửi tới.
Z:
Anh ăn gì rồi?Nội dung cuộc trò chuyện xoay quanh gói ba câu hỏi tiêu chuẩn của trai thẳng: Có đó không? Ăn chưa? Ngủ chưa?
*trai thẳng: đang nói đến tư duy, không nói đến tính hướng.
Lâm Giác Hiểu ngẩng đầu liếc nhanh tàn dư bên trong thùng rác, mới nhớ ra ban nãy anh đã ăn những gì.
Xuân miên bất giác hiểu:
Cơm rưới thịt bò khoai tây.Nhắn tin xong, Lâm Giác Hiểu bật cười, cuộc trò chuyện của hai người không chỉ nhạt nhẽo ở mức bình thường.
Một lát sau, Chu Kính Dã lại gửi một tin nhắn thoại sang.
“Em đang chạy bộ.”
Giọng cậu hơi trầm, nhưng không phải vì cố ý ghìm giọng, nghe rất ngắn gọn dễ chịu, phía sau lưng còn có tiếng gió thổi.
Nghe thấy giọng cậu, Lâm Giác Hiểu tựa như cảm nhận được không khí đêm hè, oi ả song cũng rất sảng khoái, một cảm giác rất kỳ diệu.
Lâm Giác Hiểu cầm điện thoại, cũng muốn gửi tin nhắn thoại trả lời, nhưng ghi âm vừa bật ra đã bị anh huỷ bỏ.
Anh với Chu Kính Dã hiện tại đang làm gì vậy?
Anh đang câu Chu Kính Dã, hay hai người đang trong giai đoạn mập mờ?
Lâm Giác Hiểu chưa yêu bao giờ, nhưng anh biết, tình cảm giữa anh và Chu Kính Dã đã biến chất rồi.
Bọn họ không còn trong mối quan hệ giữa anh trai và em trai đơn thuần, cũng không phải là bạn bè, mối quan hệ giữa hai người hiện giờ mờ mịt như trong mây trong sương, ngay cả người trong cuộc cũng không thể hiểu rõ.
Nhưng Lâm Giác Hiểu có thể xác nhận được duy nhất một chuyện, đó là giống như Giang Miểu Miểu nói, anh thật sự đã rung động.
Nói cách khác, anh thích Chu Kính Dã.
Kiến thức này khiến Lâm Giác Hiểu vừa hoang mang lại vừa khó xử, trước hết anh không thể ngờ được mình sẽ thích một cậu con trai, lại càng không thể ngờ được cậu con trai ấy còn là em trai của bạn mình.
Bất luận đứng trên góc độ nào để nhìn nhận, việc anh và Chu Kính Dã ở bên nhau đều không hợp với luân thường.
Lâm Giác Hiểu không yêu đương là bởi, trong chuyện tình cảm anh là một người hoàn toàn thuộc phái “bị động”. Anh sẽ không chủ động lấy lòng người, thái độ của anh đối với người nào cũng hiền hoà như nhau.
Thời học đại học, có không ít nữ sinh viên theo đuổi anh, nhưng bọn họ bỏ cuộc cũng mau chóng, chỉ có một người cực kỳ kiên trì, nhưng rồi cũng bị Lâm Giác Hiểu khéo léo từ chối.
Bởi suy cho cùng anh không hề thích cô gái ấy, anh không muốn vì hẹn hò mà chấp nhận hẹn hò, anh muốn ngọt ngào người mình thích, thế nhưng chuyện ấy lại cần chờ duyên số.
Không thấy anh trả lời, Chu Kính Dã lại gửi thêm một tin nhắn thoại.
Lâm Giác Hiểu bừng tỉnh, do dự đấu tranh với bản thân xong, cuối cùng vẫn ấn nghe tin nhắn.
Phần đầu tin nhắn yên lặng vài giây, chỉ nghe thấy tiếng gió thổi và tiếng hít thở nhè nhẹ không quá nặng nề của Chu Kính Dã.
Tin nhắn thoại rất dài, Lâm Giác Hiểu nín thở tập trung một lát mới nghe thấy giọng Chu Kính Dã, nhẹ nhàng nhưng không như tiếng gió.
“Anh đang bận phải không?”
Chu Kính Dã lại dè dặt hỏi thăm anh, ngực Lâm Giác Hiểu thắt lại.
Bọn họ không nên như vậy. Chu Kính Dã không nên hạ mình như thế, ở trước mặt người khác cậu ấy là một thiếu niên lạnh lùng anh tuấn, Giang Miểu Miểu cũng từng nhận xét cậu – đẹp trai, cao lớn, ngoan ngoãn, lại có thành tích học tập tốt.
Chu Kính Dã rất tốt, cậu không nên dè dặt cẩn thận như vậy trước anh, cứ như giây phút nào cũng sợ hãi nghe thấy lời từ chối.
Trong nhà yên lặng tới mức nghe được cả tiếng kim rơi, Lâm Giác Hiểu cầm điện thoại lên, gửi một tin nhắn thoại.
“Anh không có ý đó.”
Giang Miểu Miểu bảo anh nên thử với Chu Kính Dã xem sao.
Nhưng Lâm Giác Hiểu cảm thấy cụm từ “thử xem sao” không phù hợp, cứ như anh đang trêu đùa với tình cảm của Chu Kính Dã vậy.
Anh cần chút thời gian để bình tĩnh. “Thử xem sao” đồng nghĩa không có trách nhiệm với Chu Kính Dã, Lâm Giác Hiểu không làm được chuyện chỉ vì rung động nhất thời mà thử đến với nhau.
Nhỡ thử xong kết quả không tốt thì phải làm thế nào?
Anh cũng không thể bảo với Chu Kính Dã rằng bọn mình không hợp nhau đâu nhỉ?
Lâm Giác Hiểu nghĩ rồi thở dài, anh quá chậm chạp trong chuyện tình cảm, nếu như Chu Kính Dã không nói, có khi anh sẽ chẳng bao giờ phát hiện Chu Kính Dã thích anh.
Hoặc cũng có thể, anh hoàn toàn không nhận ra chuyện mình đã phải lòng Chu Kính Dã từ bao giờ.
Lâm Giác Hiểu cúi đầu, Chu Kính Dã gửi cho anh tấm ảnh chụp ven đường.
Giờ đã khuya, đèn đường không sáng được như mặt trời ban ngày, nhưng cũng có thể chiếu sáng phía trước và hai bên đường. Chu Kính Dã đứng cạnh cột đèn, bóng cậu in trên nền gạch xanh đỏ.
Mặt trăng treo cao giữa trời, trăng đêm nay rất đẹp
Lâm Giác Hiểu nghĩ, anh thích Chu Kính Dã.
Nếu như không thích Chu Kính Dã, anh sẽ chẳng cần phải bận lòng nhiều đến vậy; nếu như không thích Chu Kính Dã, sau khi Chu Kính Dã cắn anh xong, anh hoàn toàn có thể tức giận và từ mặt cậu; nếu như không thích Chu Kính Dã, anh sẽ không vì Chu Kính Dã chuyển đi mà cảm thấy trống rỗng.
Lâm Giác Hiểu cúi đầu, nhắn lại: Đẹp lắm.
Anh gõ dòng “ngày mai nói chuyện với anh?” lên điện thoại, nhưng rồi lại xoá đi.
Xuân miên bất giác hiểu:
Em để anh nghĩ đã.
Anh nhắn một câu không đầu không cuối như vậy.
Hai người tiếp tục trò chuyện câu được câu chăng, đều chỉ là những chuyện vụn vặt. Ví dụ như trong lúc chạy đêm Chu Kính Dã gặp một con cún con, lại ví dụ như hôm nay Khang Khang mới chỉ ăn nửa bát thức ăn cho mèo.
Nội dung trò chuyện rất tùy hứng, nghĩ tới cái gì thì nói cái đó. Trong lúc nói chuyện với Chu Kính Dã, cơn buồn ngủ ập tới, anh lỡ nằm trên gối ngủ thiếp đi.
Sáng hôm sau tỉnh dậy thì thấy Chu Kính Dã đã nhắn cho anh một hàng dài tin nhắn, câu cuối là “anh ngủ ngon”.
Lâm Giác Hiểu dụi mắt, ngại ngùng nhắn lại “tối qua anh ngủ quên mất”. Tối qua anh quên đặt báo thức, vội vàng đánh răng rửa mặt rồi chạy ù đi làm, điện thoại có tin nhắn đến cũng chẳng kịp xem.
Hôm nay là cuối tuần, rất nhiều người nhân thời gian rảnh rỗi bế thú cưng đến khám. Lâm Giác Hiểu vừa tới đã bắt đầu bận rộn, bận tới tận giờ cơm trưa mới có thể nghỉ ngơi một lát.
Lâm Giác Hiểu ngẩng đầu nhìn đồng hồ, đột nhiên nhận ra giờ là lúc Chu Kính Dã tới đưa cơm cho anh hàng ngày, anh vội vàng đẩy cửa phòng chạy ra quần lễ tân.
Anh đến vừa kịp lúc, vừa hay gặp được Chu Kính Dã tới đưa cơm.
Chu Kính Dã vẫn mặc cái áo màu đen không có hoạ tiết, ngày nắng chang chang cũng không ngại nóng mà mặc quần dài.
Từ vị trí của Chu Kính Dã, có lẽ sẽ không nhìn thấy anh, nhưng rất không công bằng, Lâm Giác Hiểu có thể nhìn thấy cậu rất rõ ràng.
Da Chu Kính Dã lại bị cháy nắng rồi, trán cậu ướt mồ hôi, gân xanh trên tay nổi lên, hơi thở thanh xuân tràn ngập lại vừa có khí chất của một người đàn ông. Cậu đang cúi đầu nghiêm túc nói chuyện gì đó với em gái ở quầy lễ tân.
Cậu bẽn lẽn cười một cái, đưa hộp giữ nhiệt cho em gái đó.
Chu Kính Dã đưa cơm xong lại định rời đi, cậu cứ như đã hoá thân thành một nàng tiên ốc chuẩn mực. Lâm Giác Hiểu nhìn thấy bóng lưng cậu, hít sâu vài hơi, vội vàng bước tới.
“Kính Dã!” Lâm Giác Hiểu gọi cậu dừng bước, “Chờ một lát!”
Anh chạy tới, nắm lấy cánh tay Chu Kính Dã, vì sợ Chu Kính Dã chạy mất, Lâm Giác Hiểu nắm rất chặt.
Nhiệt độ cơ thể Chu Kính Dã rất cao, xương cổ tay nhô ra.
Cậu cúi đầu không đáp, ánh mắt thảng thốt, nhưng giây sau lại ảm đạm, im lặng nhìn đăm đăm vào ngón tay Lâm Giác Hiểu.
Ngón tay Lâm Giác Hiểu thon dài, móng tay được cắt tỉa sạch sẽ.
Chu Kính Dã hoang mang mở to mắt nhìn, đi theo sau anh, bước từng bước về phía phòng có điều hoà.
Cậu nghĩ, Lâm Giác Hiểu đang có ý gì vậy?
Hết chương 52