Trộm Một Mùa Xuân

Chương 53

Chu Kính Dã ngồi trên ghế, chẳng biết nên để tay vào đâu. Cậu thấy Lâm Giác Hiểu đang mở hộp cơm bày thức ăn lên bàn thì đứng dậy muốn giúp, nhưng lại luống cuống tới độ chẳng giúp được gì.

Lâm Giác Hiểu nhấc từng tầng hộp cơm ra, bày ngay ngắn trên bàn, anh nhướng mày hỏi Chu Kính Dã: “Em ăn cơm chưa?”

“… Chưa ạ.” Chu Kính Dã lắc đầu đáp, ngẩng đầu nhìn Lâm Giác Hiểu. “Em định lát nữa về rồi ăn.”

“Thôi đừng.”

Lâm Giác Hiểu giữ cậu ở lại, xoay người ra ngoài tìm đôi đũa dùng một lần. Anh đưa đũa cho Chu Kính Dã: “Mình cứ thế ăn chung nhé?”

Chu Kính Dã do dự, nhận lấy đôi đũa.

Cậu không rõ hiện tại đang xảy ra chuyện gì, ngồi một chỗ mà thấp thỏm không yên, chỉ thừ người cầm lấy đũa chứ không gắp thức ăn.

Lâm Giác Hiểu chia cho cậu nửa phần cơm, nửa còn lại anh xẻ sang cốc dùng một lần, coi cốc như bát ăn.

Vẫn giống như ngày trước, anh gắp miếng thịt cho Chu Kính Dã, xong thì đặt đũa xuống, giọng điệu ôn hoà hỏi cậu: “Sao em không ăn?”

Chu Kính Dã gắp miếng thịt Lâm Giác Hiểu vừa thả vào bát mình lên, ăn trong vô thức.

Đã lâu lắm rồi cậu chưa được ăn một bữa cơm hài hoà như vậy với Lâm Giác Hiểu, tự nhiên cảm thấy không quen.

Một tay Chu Kính Dã đang để ở dưới bàn, cậu tự nhéo đùi mình, xác nhận bản thân không phải đang nằm mơ.

Lượng cơm Chu Kính Dã đưa ngày nào cũng nhiều, ngày trước Lâm Giác Hiểu toàn ăn no căng cả bụng, giờ có Chu Kính Dã ăn chung, hai người vẫn có thể ăn no những bảy phần.

Khi ăn không nói chuyện, lúc ăn cơm không ai nói câu nào.

Ăn cơm xong, Chu Kính Dã đứng dậy chuẩn bị thu dọn hộp cơm rỗng thì lại bị Lâm Giác Hiểu đẩy tay ra.

Lâm Giác Hiểu nói: “Để anh.”

Đến giờ Chu Kính Dã vẫn nghĩ mình nằm mơ, cậu hoang mang đứng nguyên tại chỗ, cho đến khi Lâm Giác Hiểu đã thu dọn xong thì mới bình tĩnh lại.

Cậu nghe anh nói tiếp: “Bên ngoài nóng lắm, nếu em không vội về thì sang bên phòng nghỉ một lát, đợi bớt nắng rồi hẵng về, cái phòng ngày trước em hay qua vẫn còn.”

Cuối cùng Chu Kính Dã cũng phát hiện, Lâm Giác Hiểu không né tránh cậu nữa.

Từ ngày cậu tỏ tình với anh trở đi, Lâm Giác Hiểu thường luôn cố ý hoặc vô tình giữ khoảng cách với cậu, tránh cậu tới mức không còn chút nào cảm giác thân thiết và mập mờ.

Đỉnh điểm là khi, mỗi ngày anh sẵn sàng đi sớm về muộn, bảo là mình bận việc, nhưng Chu Kính Dã có thể đoán được anh chỉ muốn tránh mặt cậu.

Thế nhưng hiện tại, dáng vẻ của Lâm Giác Hiểu rất tự nhiên, cứ như giữa bọn họ chưa từng xảy ra chuyện gì, cậu vẫn là em trai ngoan của Lâm Giác Hiểu.

“Lâm… Giác Hiểu.” Tim Chu Kính Dã như đang có gì bò ngang dọc, tê tê, ngứa ngáy khó chịu. Cậu không kiềm được khẽ hỏi: “Anh giữ em lại làm gì vậy?”

Thật ra Lâm Giác Hiểu không bình thản như vẻ bề ngoài, lòng bàn tay anh dấp dính mồ hôi. Hiện tại trông anh có vẻ bình bĩnh là vì anh nghĩ mình lớn hơn Chu Kính Dã, phải ra dáng một chút.

Anh hắng giọng, cũng không biết nên bắt đầu nói từ đâu.

Gọi Chu Kính Dã lại là do xúc động nhất thời, những chuyện tiếp theo xảy đến là điều đương nhiên.

Anh ngẩng đầu, cẩn thận ướm hỏi Chu Kính Dã: “Chúng ta nói chuyện một lát?”

Tối qua Lâm Giác Hiểu đã nghĩ suốt đêm, thời gian một đêm ấy không hề lãng phí.

Anh thích Chu Kính Dã, Chu Kính Dã cũng thích anh, nhưng anh chưa thể tưởng tượng được cảnh mình và Chu Kính Dã yêu nhau. Anh vẫn quyết định nên trò chuyện với Chu Kính Dã.

Lâm Giác Hiểu thích thành thật với nhau bằng cách tâm sự.

Anh kiểm tra một lượt xem cửa đã đóng kín hay chưa, nghĩ một lát, anh khoá trái cửa lại.

Dáng vẻ nghiêm túc cẩn thận của anh như đang chuẩn bị bàn chuyện gì cơ mật với Chu Kính Dã. Ánh mắt Chu Kính Dã dán chặt lên lưng anh từng giây từng phút, điều ấy khiến anh càng thêm hồi hộp.

Anh ngồi đối diện với Chu Kính Dã, vừa mở miệng đã chạm phải đôi mắt sâu thẳm của cậu.

Đã tới bước cuối rồi mà khi Lâm Giác Hiểu mở miệng vẫn chỉ nói được câu “Anh…”, ngập ngừng như một chiếc băng cát-xét cũ kỹ.

Đếm không biết bao nhiêu lần mở đầu, Lâm Giác Hiểu não nề nhíu mày.

Lưng Chu Kính Dã càng ngày càng thẳng, chân cậu mất tự nhiên hơi duỗi ra.

Chân thì dài mà bàn thì hẹp, Chu Kính Dã bất cẩn đụng trúng chân Lâm Giác Hiểu.

Mu bàn chân cậu cứng đờ, còn chưa kịp nhấc sang nơi khác thì đã thấy chân Lâm Giác Hiểu như thỏ gặp phải hổ vội vàng rụt lại.

Chu Kính Dã rũ đầu, nhiệt độ của điều hoà trong phòng thấp ở mức phù hợp, mảng đỏ trên mặt Chu Kính Dã xuất hiện do phơi nắng quá lâu đã giảm bớt.

Cậu dịch chân, co lại về phía mình.

Chu Kính Dã nói, giọng trầm xuống: “Anh muốn nói với em sau này đừng đến nữa à?”

“Không…”

“Anh ghét em quấn lấy anh như này lắm đúng không.” Ánh mắt Chu Kính Dã ảm đạm, “Có phải anh cảm thấy, ngày nào em cũng mang cơm cho anh chỉ khiến bản thân cảm động, hay anh muốn nói cả đời này anh cũng sẽ không thích em, nên muốn em đừng thích anh nữa?”

“Anh không…”

“Có phải anh muốn nói đây sẽ là lần cuối cùng anh ăn chung với em, sau này chúng ta sẽ không gặp lại nhau dù chỉ một lần?”

Khi nói ra những câu này, Chu Kính Dã lo lắng không yên, cậu nói hết một lượt những khả năng mà mình suy đoán.

Chỉ cần một trong những câu cậu vừa nói là thật, Chu Kính Dã sẽ cảm thấy buồn bã. Nhưng buồn là một chuyện, cậu vẫn sẽ không nản lòng.

Đứng ở một góc độ nào đó, Chu Kính Dã là một đứa cố chấp.

Cậu đã thích chụp ảnh thì có thể giữ vững niềm yêu thích ấy từ khi mới hứng thú cho đến hiện tại; cậu thích Lâm Giác Hiểu, thì sẽ thích từ khi phải lòng cho đến mai sau.

Cậu đứng thẳng dậy, cao hơn hẳn Lâm Giác Hiểu, khi không nói chuyện gương mặt Chu Kính Dã có phần lạnh lùng, cậu vốn là người không có dao động quá lớn về cảm xúc, kể cả khi có dao động cũng sẽ rất khó để phát hiện điều ấy thông qua biểu cảm.

Nhưng Lâm Giác Hiểu có thể nhận ra, anh có thể phân biệt được niềm vui hay nỗi buồn nơi cậu.

Lâm Giác Hiểu hít một hơi, cuối cùng anh cũng có cơ hội tiếp tục những lời dang dở.

Anh bất lực lắc đầu, giải thích: “Anh không có ý đó, em cứ ngồi xuống đã.”

Chu Kính Dã mím môi rất chặt, cậu yên lặng ngồi xuống, khẽ nói: “Lâm Giác Hiểu, lần này em sẽ không nghe anh đâu.”

Cậu rất nghe lời Lâm Giác Hiểu, chỉ ngoại trừ chuyện này.

“Sau này em…” Chu Kính Dã tiếp tục nói, giọng cậu càng ngày càng nhỏ, như đang tự lẩm bẩm với chính mình. “Sau này em sẽ không ngày nào cũng xuất hiện trước mặt anh, cũng sẽ không luôn bám dính lấy anh nữa. Em biết em như thế này rất dễ khiến người khác ghét, nhưng đây là lần đầu tiên em thích một người, cũng là lần đầu tiên em theo đuổi một người, cho nên em… có thể đã vô ý khiến anh cảm thấy phiền lòng.”

Những lời bộc bạch của cậu quá đáng thương.

Lòng Lâm Giác Hiểu mềm nhũn, anh không biết ngày nào Chu Kính Dã cũng nghĩ nhiều như vậy, lo lắng nhiều chuyện như vậy.

Anh vươn tay, trong một khoảnh khắc anh không nghĩ được tới chuyện gì khác, cho đến khi anh phản ứng lại, dưới biểu cảm thảng thốt của Chu Kính Dã, tay anh đã nắm lấy tay cậu.

“Lâm Giác Hiểu.” Giọng Chu Kính Dã không còn vẻ đáng thương như ban nãy, tim cậu đang điên cuồng nảy lên, cố gắng duy trì bình tĩnh hỏi: “Anh nắm tay em làm gì vậy?”

Không chờ Lâm Giác Hiểu đáp lại, cậu nắm chặt lấy tay Lâm Giác Hiểu, áp sát hỏi: “Có phải anh đã hơi thích em rồi không?”

Chu Kính Dã lại đổi cách xưng hô: “Anh à.”*

Lần nào giả bộ đáng thương cậu cũng thích gọi anh như vậy.

Chu Kính Dã nhìn đăm đăm vào Lâm Giác Hiểu lặp lại lần nữa: “Anh hơi thích em rồi phải không?”

Lực tay Chu Kính Dã quá lớn, Lâm Giác Hiểu hoàn toàn không rút tay ra được.

Giờ anh đã bước trên con đường không thể quay đầu, Lâm Giác Hiểu vốn định suy nghĩ tử tế một vài hôm, cho đến khi anh đã chuẩn bị một cách hoàn hảo mọi thứ mới tới nói chuyện thẳng thắn với Chu Kính Dã.

Nhưng tình hình hiện tại lại như tên đã rời cung, Lâm Giác Hiểu quả thật không thể nói được câu tạm hoãn.

Người là do anh giữ lại, tay do anh vươn qua, nắm tay cũng do anh nắm trước.

Giờ mà nói câu phủ định thì cũng quá vô lý.

Lâm Giác Hiểu cứng nhắc gật đầu, anh chưa từng thích ai, cũng chưa từ nói ba chữ “anh thích em” với ai bao giờ.

Chỉ ba chữ rất đơn giản thôi, nhưng Lâm Giác Hiểu lại không thốt được thành lời, câu nói ấy mắc kẹt trong cổ họng anh.

Anh cũng không biết vì sao mọi chuyện lại phát triển đến mức này, vành tai Lâm Giác Hiểu ửng đỏ từng chút một, gò má cũng đỏ hồng dưới ánh mắt chăm chú của Chu Kính Dã.

Thời gian như ngừng trôi, Lâm Giác Hiểu gật đầu nhẹ tới mức gần như không thể phát hiện, giọng anh nhỏ như tiếng muỗi kêu.

Anh nói “Ừ”.

Tự nhiên bàn tay Chu Kính Dã vận sức, nhưng rất nhanh sau đó cậu đã phản ứng lại, vì làm như thế Lâm Giác Hiểu sẽ đau.

Cậu vội vàng thả lỏng tay, thổi nhẹ nhẹ lên tay Lâm Giác Hiểu, hàng mi dài hơi rủ xuống.

Chu Kính Dã mỉm cười với Lâm Giác Hiểu, niềm vui sướng nơi đáy mắt như chực tràn. Cậu bưng tay Lâm Giác Hiểu bằng hai tay, tựa như đang nâng niu một thứ trân bảo, khẽ hỏi: “Em có nắm chặt quá khiến anh đau không?”

“Không.” Lâm Giác Hiểu mất tự nhiên quay sang hướng khác. “Anh không dễ vỡ đến mức đấy, cũng không phải là một cô gái.”

Tay Lâm Giác Hiểu đã bị cậu nắm đỏ bừng, Chu Kính Dã còn muốn nói thêm, nhưng phòng khám đã có người gõ cửa, giọng nói ngọt ngào của nhân viên lễ tân vọng vào: “Bác sĩ Lâm, sắp đến giờ làm việc rồi!”

“Biết…” Lâm Giác Hiểu vừa mở miệng đáp đã phát hiện tiếng mình nhỏ lạ thường, anh nâng cao giọng, lặp lại lần nữa. “Đã biết!”

Chu Kính Dã vẫn nắm lấy tay anh, không nỡ buông ra.

Không rõ cậu đã đứng lên từ lúc nào, có ghế cũng không ngồi mà ngồi xổm bên chân Lâm Giác Hiểu.

Chu Kính Dã không thể tin được lặp lại: “Thật ạ?”

Lâm Giác Hiểu biết cậu đang hỏi điều gì, chuyện này cứ như trước lạ sau quen, anh nhẹ nhàng nói ừ lần nữa.

Lâm Giác Hiểu cam chịu nghĩ, dù sao giờ cũng rối loạn tới mức này rồi, cứ thế vậy.

Mọi chuyện đều đã được âm thầm định trước, giống như Chu Kính Dã sẽ ở nhà anh, lại giống như anh rung động trước Chu Kính Dã.

Có lẽ đây là chuyện đầu tiên anh làm vượt quá giới hạn của cuộc sống quy củ suốt hai mươi ba năm nay. Anh kéo Chu Kính Dã dậy, thương lượng với cậu: “Em đừng ngồi trên đất, lát nữa anh còn phải đi làm, em cứ ngồi ở phòng nghỉ đã nhé?”

Hiện tại Chu Kính Dã vẫn lơ ngơ chưa tỉnh, khác xa với hình tượng thường ngày.

Lâm Giác Hiểu sợ cậu không nghe thấy, đứng dậy dắt tay cậu sang phòng nghỉ.

Anh lo Chu Kính Dã thấy tẻ nhạt, lấy iPad của mình ra đưa cho cậu: “Mật mã là sinh nhật của anh, em biết không?”

“Em biết.” Chu Kính Dã gật đầu, nhấn mạnh, “Em biết chứ.”

Lâm Giác Hiểu trở về phòng khám của mình, anh ngẩn người hồi lâu trên ghế, mở ứng dụng gọi đồ ăn lên, đặt cho Chu Kính Dã một cốc cà phê và vài món ngọt.

Anh cúi đầu nhìn điện thoại, nghĩ một hồi rồi tìm WeChat của Chu Ngọc Thần trong danh sách tin nhắn.

Cuộc trò chuyện của hai người dừng lại ở câu Chu Ngọc Thần ghen tị với anh.

Chu Ngọc Thần: Sao ngày nào Chu Kính Dã cũng nấu cơm cho cậu thế?

Chu Ngọc Thần: Tớ với nó tạm ở chung, nó còn chẳng buồn nấu cơm cho tớ.

Lâm Giác Hiểu thở dài, tê liệt dựa lưng lên ghế xoay.

Xuân miên bất giác hiểu: Có phải ngày trước cậu vẫn luôn muốn tớ gọi cậu là anh không?

Hết chương 53
Bình Luận (0)
Comment