Trở Thành Mẫu Thân Đoản Mệnh Của Nam Chính Mỹ Cường Thảm

Chương 88

01

Ninh Nhược Thiên Tôn luôn nói, Tạ Kiếm Bạch là một kẻ điên.

Từ rất sớm, Tạ Kiếm Bạch đã là một kẻ mất cân bằng và sai lệch. Hắn khiếm khuyết khả năng cảm nhận của người thường, đối với hắn, chẳng có gì là quan trọng, ngay cả khi đối mặt với sinh tử, hết thảy vẫn là sự tê liệt và hoàn toàn vô cảm.

Dù vậy, hắn vẫn nỗ lực giả làm một người bình thường. Tuy vô cảm với mọi thứ, nhưng Tạ Kiếm Bạch vẫn dùng trật tự và ý nghĩa do chính mình tạo dựng để đúc nên một cái lồng giam, nhốt cái tôi đang vụn vỡ tan tành kia vào trong đó.

Tạ Kiếm Bạch đã thành công tạo dựng hình ảnh một vị Thiên Tôn chuẩn mực. Hắn lấy thiên hạ làm trách nhiệm của mình, sau khi bị Sát Lục Đạo tước đi thị giác và xúc giác, vẫn có thể lặng lẽ làm những việc mình cần làm trong bóng tối, vạn năm chưa từng sụp đổ.

Hắn thậm chí chưa từng nhắc đến chuyện này, hầu như chẳng ai nhận ra điểm bất thường ở hắn.

Ninh Nhược nói đúng, có lẽ chỉ kẻ điên mất hết cân bằng mới có thể chịu đựng cực hình đằng đẵng nhường ấy, chỉ kẻ điên mới có thể im hơi lặng tiếng suốt vạn năm, giả vờ bình thường như vậy.

Thế nên Tạ Kiếm Bạch cũng chán ghét những việc mất cân bằng, mất trật tự, thoát khỏi tầm kiểm soát của mình. Hắn không thích những sự việc đột ngột, không thích những người tùy hứng, bởi cảm giác bất an khi thoát ly khỏi khuôn khổ sẽ khiến Tạ Kiếm Bạch không biết phải làm sao.

Thế nhưng dẫu hắn đã sống một cuộc đời khô cằn và nhạt nhẽo như vậy, số phận dường như vẫn chẳng chịu buông tha, một mực muốn tước đoạt đi sự kiên trì duy nhất của Tạ Kiếm Bạch.

Hắn lập nên Huyền Thiên Tông, hy vọng Tu Chân Giới có thêm nhiều sư phụ tốt, bớt đi những kẻ như Quách Chính Thành. Hắn hy vọng sẽ có những hạt giống tốt được bồi dưỡng thành tài, dẫn dắt Tu Chân Giới, thậm chí toàn bộ hạ giới trở nên tốt đẹp hơn.

Hắn dùng sức mạnh của một phách để chặn đứng đại chiến hạ giới, trấn áp sát khí, hy vọng cứu được ngàn vạn sinh linh.

Một vạn năm qua, hai nguyện ước duy nhất từ tận đáy lòng của Tạ Kiếm Bạch cuối cùng chẳng có cái nào thành hiện thực.

Nản lòng thoái chí, hắn nhận ra mình chẳng thể thay đổi được gì, vì vậy hắn bèn giải tán tông môn, thu hồi hồn phách, để cho kiếp nạn vốn nên giáng xuống từ lâu, đến muộn vạn năm cuối cùng vẫn đổ ập lên đầu chúng sinh hạ giới.

“Ngươi đã làm đúng.” Sau khi biết mọi chuyện, Tiêu Dực khuyên giải qua pháp bảo: "Chúng ta là Thiên Tôn nhưng cũng chỉ là những người bảo vệ sự cân bằng của trời đất. Thế gian luân hồi cần một vòng tuần hoàn lớn của năng lượng sinh mệnh, ngươi không thể nào ngăn cản được.”

Vòng tuần hoàn lớn của năng lượng sinh mệnh.

Tạ Kiếm Bạch không thích cụm từ này.

Giống như không ai hay biết, là người tu Sát Lục Đạo đến đỉnh cao thế gian nhưng hắn kỳ thực rất ghét mùi máu, cũng không thích sát sinh.

“Thiên Đạo cũng có ác ý sao?” Tạ Kiếm Bạch hỏi.

Hắn không thể quên được đôi mắt ác ý hiện lên giữa hư không trong trận đại chiến hạ giới trước khi hắn phi thăng, dường như nó đang thúc giục các chủng tộc ấy đi vào cõi chết.

Tiêu Dực sững sờ: "Sao có thể chứ.”

Sau khi thu hồi hồn phách, lẽ ra Tạ Kiếm Bạch phải trở về Thiên giới.

Nhưng hắn đã không lập tức khởi hành mà ở lại hạ giới.

Hạ giới đã hoàn toàn chìm trong chiến loạn, ranh giới giữa các tộc đã không còn hiệu lực, ở nhân gian và Tu Chân Giới cũng có thể thấy đại quân của ba tộc yêu, ma, quỷ, cuộc chiến giữa tu tiên giả và ba tộc kia vô cùng thảm khốc, chưa kể còn có cả người phe mình đục nước béo cò, tàn sát lẫn nhau.

Thi thể khắp nơi, sinh linh đồ thán, khói đen ngập trời.

Những chuyện Tạ Kiếm Bạch không thích đang xảy ra gấp bội và hắn có thể thấy rõ bằng mắt thường rằng chuyện này sẽ còn kéo dài rất lâu, cho đến khi đủ số lượng ngàn vạn năng lượng sinh mệnh.

Nếu vẫn còn là một thân tự do, Tạ Kiếm Bạch có thể như vạn năm trước, một kiếm ngăn chiến loạn, phong tỏa luồng sát khí khiến thiên hạ điên cuồng.

Nhưng bây giờ hắn là Thiên Tôn, Thiên Tôn không được can thiệp vào chuyện hạ giới.

Hắn chỉ có thể đứng từ trên cao, rũ mắt nhìn tất cả, lòng thì chết lặng và trống rỗng.

Thiên Tôn phải bảo vệ sự cân bằng trừu tượng và vĩ mô của vũ trụ nhưng những con người cụ thể lại đang thương vong vô số ngay trước mắt hắn như một đám ruồi muỗi.

Vào khoảnh khắc này, một ý nghĩ trong hắn trở nên mãnh liệt lạ thường.

Hắn không thích.

Ý nghĩa mà thân phận Thiên Tôn mang lại cho hắn dường như không còn đủ để chống đỡ hắn bước tiếp.

Và cũng chính lúc này, Tạ Kiếm Bạch đã gặp được Ngu Duy.

02

Tại nhân gian bị bao phủ bởi bóng ma của sát khí và máu tanh, Tạ Kiếm Bạch đã quen biết một yêu tộc kỳ lạ.

Nàng không ăn thịt người, không sát sinh, luôn biến thành một tiểu yêu miêu trắng như tuyết, trốn trong bóng cây hoặc bụi rậm, cố gắng hít lấy luồng sát khí trôi nổi giữa không trung.

Năng lượng sinh mệnh trắng muốt như thế, tựa như một vốc tuyết giữa làn mực, trắng đến độ trong suốt long lanh, khiến Tạ Kiếm Bạch muốn "không nhìn" thấy nàng cũng khó.

Ban đầu, Tạ Kiếm Bạch nghi ngờ nàng là một hung thú chưa được ghi nhận.

Thực ra, cả thụy thú và hung thú theo ý nghĩa ngày nay đều không thể sánh được với thần thú trong truyền thuyết. Khác biệt lớn nhất là thần thú, bất kể thiện ác, đều có cùng nguồn gốc với sức mạnh tự nhiên. Sau khi thần thú biến mất khỏi trời đất, hung thú ngày nay chỉ có thể dựa vào sức mạnh tự nhiên để tu luyện hoặc làm thức ăn, về bản chất chúng đã là hai chủng tộc khác nhau.

Chỉ có điều hung thú rất khó để hấp thụ trực tiếp hoàn toàn sát khí mà phải dựa vào việc giết chóc.

Thế nhưng tiểu yêu miêu trắng như tuyết này lại làm như không thấy người sống, chỉ chăm chăm nằm ườn trong cái ổ bí mật do mình tạo ra, dường như ngửa cổ để cố hít một hơi không khí đã là tất cả nỗ lực của nó.

Hung thú ư? Không chắc, cứ xem thêm đã.

Quan sát một hồi, cuối cùng Tạ Kiếm Bạch lại đem cả bản thân mình vào đó.

03

Dẫu cho bất kỳ ai trong thiên hạ nhìn thấy Ngu Duy và Tạ Kiếm Bạch đứng cạnh nhau có lẽ cũng đều phải chép miệng rồi phán một câu ‘không xứng đôi’.

Ngay cả Ninh Tố Nghi cũng vậy.

Khi ấy Ngu Duy và Tạ Kiếm Bạch vừa mới bên nhau, Ninh Tố Nghi ở xa tít tận Tu Chân Giới, nàng chỉ nhìn thoáng qua Tạ Kiếm Bạch trong pháp bảo mà mày đã nhíu lại.

Nàng không biết thân phận của Tạ Kiếm Bạch, chỉ đánh giá khách quan từ góc độ người thứ ba: Trông cũng đẹp mã đó, nhưng cảm giác như cạy miệng cũng không ra lời nào, hơn nữa…

“Yêu đương không thể tìm kiếm tu, kiếm tu không biết thương người.” Ninh Tố Nghi ngầm nói xấu, không mấy tán thành mối tình đầu của bằng hữu mình: "Hơn nữa ngươi xem, hắn ta đến cả cười cũng không biết, trông đã thấy hung dữ rồi, tu vi lại có vẻ cao thâm, lỡ đâu hắn bắt nạt ngươi thì sao?”

“Hung dữ chỗ nào chứ?” Ngu Duy lý sự: "Chàng thật đẹp biết bao.”

“Đẹp thì có ăn được không!”

“Ăn được mà!”

Theo đúng nghĩa đen luôn.

Ninh Tố Nghi: Người đẹp cạn lời.

Nàng vốn còn định dặn dò mấy câu, dù sao thì ở thời buổi hỗn loạn như thế này, ai dám chắc nam nhân đẹp mã đã là chính nhân quân tử? Nàng sợ Ngu Duy sẽ chịu thiệt.

Sau đó nàng nghĩ lại, không đúng, tính cách Ngu Duy đâu giống các cô nương nhân tộc. Phong cách của yêu tộc các nàng thuần phác và cởi mở, trước nay vẫn chủ trương gặp người đẹp là ngủ trước rồi tính, ai chịu thiệt còn chưa biết đâu.

Nhưng Ngu Duy không lớn lên trong yêu tộc nên cũng không chắc… nhỉ?

“Tiểu Duy.” Ninh Tố Nghi nói một cách uyển chuyển: "Hai người đến bước nào rồi?”

Ngu Duy rất vui vẻ nói: “Chuyện cần làm đều làm cả rồi! Chàng còn tốt hơn cả nam chính trong thoại bản nữa, hê hê.”

.... Tốt lắm, không hổ là yêu tộc.

Ninh Tố Nghi mặt không biểu cảm giơ ngón cái, kết thúc liên lạc.

04

Chuyện của Ngu Duy và Tạ Kiếm Bạch tiến triển rất nhanh, từ việc hút máu rồi đến h*m m**n thể xác gần như là thuận nước đẩy thuyền, động phòng đi trước động lòng.

Lần đầu tiên vào sáng sớm, Ngu Duy được ngủ một giấc vô cùng thoải mái. Nàng nhắm mắt, đôi tai mèo trên đỉnh đầu phe phẩy, vô thức cọ vào người bên cạnh rồi tỉnh dậy trong vòng tay vừa lành lạnh vừa ngọt ngào.

Vừa mở mắt ra nàng đã thấy gương mặt tuấn tú của Tạ Kiếm Bạch.

Trời ạ, đúng là một buổi sáng hoàn hảo.

“Chào buổi sáng.” Ngu Duy chống người dậy từ trong lòng hắn, nàng ngồi trên giường, bắt đầu chải chuốt cái đuôi trắng như tuyết của mình. Đây là thói quen hàng ngày của nàng, chải đuôi trước rồi mới chải tóc.

Chỉ là từ sau khi Huyền Thiên Tông giải tán, một mình Ninh Tố Nghi phải đối đầu với các thế gia, nàng ấy không yên tâm về bằng hữu của mình nên dứt khoát đưa Ngu Duy đến ranh giới giữa nhân gian và yêu giới.

Những năm vừa qua Ngu Duy sống không hẳn là tệ nhưng cũng chẳng tính là tốt. Không biết có phải vì không thức tỉnh lần hai thành công lại không được ăn năng lượng đủ no hay không mà thể chất của nàng vẫn luôn yếu ớt.

Bây giờ đột nhiên được bồi bổ mấy bữa, Ngu Duy vừa chải đuôi, lông đuôi vừa rơi xuống như hoa tuyết, thỉnh thoảng còn có từng cụm giống như những đóa bồ công anh nhỏ.

Ngu Duy có chút chột dạ, may mà Tạ Kiếm Bạch mặc y phục trắng, lông trắng rụng lên trên nhìn không rõ lắm.

Nàng vốn định giải thích là bình thường mình không rụng lông nhưng vừa ngẩng đầu lên thì thấy nam nhân đang dựa vào mép giường ngẩn người.

“Này!” Ngu Duy huơ tay trước mặt hắn: "Nghĩ gì thế, mắt chàng đờ đẫn vậy.”

Tiện tay nàng lén gỡ mấy sợi lông trên tay áo hắn, giấu ra sau lưng, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.

Đầu óc Tạ Kiếm Bạch hoàn toàn trống rỗng, nhất thời hắn không có phản ứng gì.

Hết thảy phát sinh quá tự nhiên, thậm chí còn khiến hắn lần đầu tiên nếm trải cảm giác mất kiểm soát là như thế nào.

Tạ Kiếm Bạch khàn giọng cất tiếng: “Điều này là sai trái, chuyện này không nên xảy ra.”

Thiên Tôn không nên có quan hệ với nữ tử, là hắn đã vượt giới hạn, không kiểm soát được bản thân, hắn đã làm sai.

“Vậy phải làm sao?” Ngu Duy thấy hắn có vẻ thật sự rất khó chấp nhận bèn tốt bụng đề nghị: “Hay là chúng ta cứ giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra nhé.”

Lúc nói những lời này, Ngu Duy có chút lơ đễnh.

Nàng quả thực không cho rằng tình một đêm là chuyện gì to tát, nhưng chết dở, hình như nàng đến mùa thay lông rồi, mắt thấy lông càng chải càng rụng nhiều, dính đầy lên y phục và chăn của Tạ Kiếm Bạch, thật xấu hổ quá đi.

Là một mèo con xinh đẹp, đây là lần đầu tiên nàng rụng nhiều lông đến vậy.

Ngu Duy căng thẳng, Ngu Duy bối rối, Ngu Duy thu đuôi lại, quay người định chuồn.

Kết quả là vừa xoay người, cổ tay nàng đã bị người ta chộp lấy ngay tức khắc.

“Nàng đi đâu?” Tạ Kiếm Bạch trầm giọng hỏi.

“Ai về nhà nấy chứ sao, không phải chàng nói phải quên chuyện tối qua đi à.”

Ngu Duy định đứng dậy, tay nàng vẫn bị nắm chặt, nàng đứng không vững nên lại ngã ngồi xuống giường.

Trong khoảnh khắc ấy, lông trên giường và trên người Tạ Kiếm Bạch đều bị gió do động tác của nàng cuốn lên mà bay lả tả dưới nắng.

Ngu Duy và Tạ Kiếm Bạch nhìn nhau, hắn nhìn nàng, nàng nhìn hắn, Ngu Duy nóng bừng cả mặt, nàng bĩu môi.

“Chưa thấy miêu tộc thay lông bao giờ à, hừ!”

Tạ Kiếm Bạch sững sờ nhìn nàng, nhất thời hắn quên mất mình còn đang nắm cổ tay người ta, Ngu Duy mất hết kiên nhẫn, nàng đưa tay cào cho hắn một phát rồi biến về dạng mèo trắng, men theo cửa sổ mà trốn mất.

Mèo con mất mặt quá, huhu!

Sau đó, Tạ Kiếm Bạch xách một hộp bánh ngọt, đi loanh quanh trong khu vực hai, ba ngày, cho đến khi Ngu Duy cuối cùng cũng đói bụng mới chịu bỏ qua gánh nặng trong lòng mà làm lành với hắn.

Còn chuyện ai đó nói rằng đó là một sai lầm? Chẳng ai nhắc lại nữa.

05

Sau khi hai người ở bên nhau, Tạ Kiếm Bạch bắt đầu học nấu ăn.

Bồi bổ bằng thức ăn, bồi bổ bằng máu, cả buổi tối cũng phải bồi bổ. Tạ Kiếm Bạch mất một năm để vỗ béo cho tiểu yêu miêu trắng trẻo mập mạp, cuối cùng cũng không còn dáng vẻ thiếu dinh dưỡng và cũng không rụng lông nữa.

Hai người thường chu du khắp các giới, thỉnh thoảng gặp được nơi thích hợp còn dừng lại ẩn cư vài tháng.

Tạ Kiếm Bạch hoàn toàn không có ý định quay về Thiên giới, hắn đã nghĩ kỹ rồi, đợi đến khi Ngu Duy muốn thành thân với hắn, hắn sẽ từ chức Thiên Tôn.

Hắn không cần phải sống dưới lớp vỏ thân phận nữa, cũng không cần phải ngụy trang thành bất cứ dáng vẻ nào.

Trong mối quan hệ với Ngu Duy, Tạ Kiếm Bạch dần tìm lại được chính mình.

Hóa ra sống một cuộc đời nhiệt huyết, trong đầu sẽ có thật nhiều mục tiêu và ý tưởng, có thật nhiều thứ để theo đuổi cũng sẽ có cả do dự và lưỡng lự.

Hóa ra làm chính mình lại là một chuyện đơn giản như vậy.

Chẳng qua trong cuộc đời cằn cỗi của Tạ Kiếm Bạch, sự tồn tại quan trọng duy nhất chỉ có Ngu Duy, không còn thứ gì khác.

Nhưng, như vậy là đủ rồi, phải không?

Bình Luận (0)
Comment