Trở Thành Mẫu Thân Đoản Mệnh Của Nam Chính Mỹ Cường Thảm

Chương 89

06

Đêm mà Ngu Duy đột nhiên mang thai và cuốn sách nguyên tác rơi xuống từ hư không, Tạ Kiếm Bạch đã đứng bên cửa sổ suốt cả đêm với vẻ mặt u ám .

Đối mặt với sự nghi hoặc của Ngu Duy, Tạ Kiếm Bạch thậm chí còn không dám nói ra tất cả vào lúc này.

Hài tử của bọn họ là nhân vật chính của câu chuyện, còn hai người họ, một người mất sớm, một người cuối cùng là vai ác.

Tình hình đột ngột xảy ra đã làm đảo lộn mọi thứ, Tạ Kiếm Bạch thậm chí còn chưa kịp xác nhận với Ngu Duy xem tình cảm của hai người có thể tiến thêm một bước nữa không.

Kế hoạch chu du các giới của họ, mọi thứ họ vun vén cho tương lai của nhau, tất cả đều tan thành mây khói trong khoảnh khắc này.

Vận mệnh ập đến quá bất ngờ, Tạ Kiếm Bạch dù có ngàn vạn lần không cam tâm cũng chỉ có thể dốc toàn lực chăm sóc Ngu Duy, để nàng sinh hạ hài tử gắn liền với tính mạng của mình.

May mắn thay, Ngu Duy bằng lòng thành thân với hắn.

Mặc dù nàng có vẻ hứng thú với hoạt động này là do đọc thoại bản chứ hoàn toàn không hiểu rằng đối với nhân tộc, thành thân là một chuyện nghiêm túc và trọng đại đến nhường nào.

Dù vậy, Tạ Kiếm Bạch vẫn cảm thấy vui mừng, ít nhất Ngu Duy không nghĩ đến chuyện mang hài tử bỏ trốn như các nữ tu yêu tộc thường làm.

Tạ Kiếm Bạch vẫn cho toàn thiên hạ biết tin vui này, chẳng qua lúc thành thân cũng chỉ có hai người họ.

Vì Huyền Thiên Tông đã giải tán, những nữ tu từng có quan hệ tốt với Ngu Duy cũng không còn giữ liên lạc, người bạn duy nhất Ninh Tố Nghi lại bị các thế gia níu chân, không thể rời khỏi tu chân giới, còn Tạ Kiếm Bạch thì vốn dĩ chẳng có bạn bè.

Tạ Kiếm Bạch đã nghiêm túc nghiên cứu các chương hôn lễ trong những quyển sách về phong tục dân gian, sau đó hắn bài trí phòng ốc, chuẩn bị mọi thứ cần thiết - ngoại trừ việc đặt táo đỏ dưới đệm chăn để cầu nhiều con nhiều phúc như trong sách nói.

Tạ Kiếm Bạch không mua một quả táo đỏ nào.

Nhìn thấy là lại bực mình.

Cứ như vậy, Tạ Kiếm Bạch và Ngu Duy thành thân.

Tạ Kiếm Bạch đã cố gắng hết sức để mọi thứ được hoàn hảo, nỗ lực làm Ngu Duy hài lòng. Dù sao thì với một mèo con tự do, nếu có điều gì không vừa ý, rất có thể nàng sẽ mang con biến mất không để lại tăm hơi gì.

May mắn thay, Ngu Duy trông có vẻ vô cùng hài lòng.

Nàng đặc biệt thích Tạ Kiếm Bạch vận hỷ phục đỏ thẫm, nam nhân vốn đã tuấn tú trắng trẻo, khi đột nhiên khoác lên mình màu sắc rực rỡ như vậy trông lại có một sức hút đặc biệt khác lạ.

Tân lang tuấn tú của nàng, he he he he he.

Sau này nhất định phải tổ chức thêm vài lần nữa!

07

Sau khi thành thân, Tạ Kiếm Bạch không từ chức Thiên Tôn như trước đó đã dự định.

Ở một nơi hẻo lánh nơi rìa tu chân giới, hắn dùng hai kiếm chém xuống một khối tiên châu rồi điêu khắc khối tiên châu ấy thành một hòn đảo lơ lửng, sau đó dùng thần lực để kiểm soát sự thay đổi của các mùa và sự phát triển của thực vật trên đó.

Một thế ngoại đào viên độc nhất vô nhị cứ thế được tạo ra.

Để Ngu Duy không cảm thấy buồn chán, trên đảo có bốn mùa xuân, hạ, thu, đông rõ rệt và đủ loại cảnh quan thiên nhiên khác nhau. Tạ Kiếm Bạch còn xây một căn nhà mùa xuân trên đảo.

Sau khi lên đảo, Ngu Duy cảm thấy rất hài lòng, nơi này vừa đẹp vừa thoải mái, nắng vừa đẹp, nước vừa trong veo, quả thực như chốn bồng lai tiên cảnh vậy!

Nàng vốn có tính lười biếng, nếu tìm được chỗ nào đó thoải mái, nàng có thể ở đó đến hết đời.

Những năm qua có thể chu du qua các giới cũng là nhờ có Tạ Kiếm Bạch, một “con sen” lo tất tần tật chuyện ăn ở, để nàng có thể thuần túy vui chơi, không cần đi một bước thừa thãi nào, nếu không thì nàng cũng chẳng có sức mà đi đi lại lại.

Sau khi mang thai, Ngu Duy bắt đầu dễ mệt mỏi hơn, đảo mùa xuân rất thích hợp để nàng dưỡng thai.

Tạ Kiếm Bạch gần như lúc nào cũng ở bên cạnh, quan tâm đến tình hình cơ thể của nàng, sợ nàng sẽ xảy ra vấn đề gì.

Ngu Duy thì vô lo vô nghĩ, còn cùng Tạ Kiếm Bạch tưởng tượng về tương lai.

“Sau này ta sẽ có mèo con, ta có thể l**m lông cho nó (*).” Nàng hứng khởi nói: “Ta sẽ là một người mẫu thân tốt!”

(*Từ nó ở đây là editor tự chọn, vì bản gốc Ngu Duy sử dụng từ '她' chỉ người, nhưng mang ý là con gái còn Tạ Kiếm Bạch sử dụng từ 他, chỉ người mang nghĩa con trai, hai từ này phát âm y xì nhau. Vậy nên mới có tình trạng ông nói gà bà nói vịt như trong cuộc hội thoại này.)

Tạ Kiếm Bạch đang cầm trên tay bát cháo ngọt vừa nấu xong, hắn nghĩ về nguyên tác rồi nói: “Nó là con lai, e là sẽ không biến thành mèo được.”

“Ồ.” Ngu Duy nghĩ ngợi rồi nói: "Vậy ta có thể may váy cho nó mặc.”

“Đây hẳn là một nhi tử.”

“Nhi tử thì sao chứ, nhi tử thì không được mặc váy à?”

“...”

Vẻ mặt Tạ Kiếm Bạch có chút nặng nề.

Hắn không ngờ rằng Ngu Duy lại để tâm và mong chờ hài tử đột nhiên xuất hiện này đến vậy.

Nhưng đây là một hài tử tuyệt đối không thể lớn lên.

Đứa trẻ này liên kết với đan điền động phủ của Ngu Duy, đó là do thiên mệnh trong nguyên tác đã phòng hờ việc người mẫu thân sẽ phá bỏ nhân vật chính tương lai.

Vậy nên chỉ có thể đợi sau khi nó ra đời rồi giết đi.

Dù chỉ có một chút khả năng, Tạ Kiếm Bạch cũng không thể cược vào khả năng Ngu Duy sẽ chết sớm.

Nhìn Ngu Duy đang tưởng tượng về tương lai, Tạ Kiếm Bạch lần đầu tiên cảm nhận được cảm giác phiền muộn là như thế nào.

Để nàng có thể sinh con một cách khỏe mạnh và không gặp bất trắc, việc duy trì tâm trạng vui vẻ đương nhiên là cần thiết, Tạ Kiếm Bạch thậm chí không thể nói ra những lời làm giảm đi sự tích cực của nàng.

Nửa năm sau, Ngu Thừa Diễn ra đời.

08

Đây có lẽ là lần đầu tiên Ngu Duy và Tạ Kiếm Bạch tranh cãi kể từ khi quen nhau.

Cặp đôi kỳ lạ này có lối suy nghĩ khác hẳn người thường nhưng họ đều có tính cách rất bao dung và dễ chịu với đối phương nên kỳ thực họ rất khó để cãi nhau.

Nhưng lần này thì khác.

“Giết nó đi.” Tạ Kiếm Bạch nói với giọng lạnh lùng.

Ngu Duy không dám tin mà nhìn hắn, không thể tin được nam nhân này vừa nói ra lời như vậy.

“Tạ Kiếm Bạch, chàng điên rồi sao, chàng đang nói gì vậy!” Ngu Duy nói: “Nó là hài tử của chúng ta, sao chàng có thể nói ra những lời như vậy...”

“Đó không phải hài tử của chúng ta, giữa hai chúng ta vốn không nên có hài tử.” Tạ Kiếm Bạch lạnh lùng nói: “Thiên Đạo đã cho nó đầu thai vào bụng nàng, nếu muốn chấm dứt số phận bị áp đặt này, cách duy nhất là giết nó!”

“Nhưng đây chỉ là suy đoán của chàng, nếu như...”

“Không có nếu như.” Tạ Kiếm Bạch nói với vẻ âm u: “Dù chỉ là khả năng một phần vạn cũng phải b*p ch*t hoàn toàn. Duy Duy, đây là cơ hội tốt nhất, đừng để nó lớn lên!”

Ngu Duy yên lặng ngồi đó, một lúc sau, nàng nói: “Không được.”

“Duy Duy!” Tạ Kiếm Bạch đột ngột ngẩng đầu, hắn cau mày nói: “Đứa trẻ này không thể giữ lại...”

“Không được!” Ngu Duy nói: “Cho dù những gì chàng nói đều là thật nhưng trở thành hài tử của ta cũng không phải lỗi của nó. Nó là hài tử của ta, ta phải bảo vệ nó!”

Tạ Kiếm Bạch nhíu chặt mày, hắn cố hết sức khuyên can: “Mang thai đối với nữ tử trăm hại không một lợi, bây giờ nàng quan tâm nó như vậy cũng là do cơ thể bị ảnh hưởng. Duy Duy, nàng bình tĩnh lại suy nghĩ kỹ về lợi hại đi, tính mạng của một hài tử sao có thể quan trọng bằng nàng? Nếu...”

Lời hắn còn chưa nói xong, Ngu Duy đã ném chiếc gối sau lưng về phía hắn.

“Ta nói không được là không được!”

Tạ Kiếm Bạch không nói gì nữa.

Ngu Duy quá hiểu hắn, chỉ cần nhìn dáng vẻ cúi mắt suy tư của hắn là nàng đã biết Tạ Kiếm Bạch đang nghĩ gì trong lòng.

Tạ Kiếm Bạch nhất định đang tìm cách giải quyết khác, ví dụ như, vòng qua nàng, tiền trảm hậu tấu…

Ngu Duy thật sự nổi giận, nàng hậm hực nói: “Chàng mà dám đụng đến nhi tử của ta thì chàng cứ chôn cùng nó đi!”

Nàng vốn định dùng cách này để Tạ Kiếm Bạch thử đặt mình vào hoàn cảnh của đứa trẻ, xem nếu hắn là hài tử của bọn họ thì sẽ có tâm trạng gì.

Không ngờ nam nhân lại thật sự nghiêm túc suy nghĩ về khả năng này, hắn ngẩng đầu, chậm rãi nói: “Nếu làm vậy mà nàng có thể đồng ý thì…”

Ngu Duy thật sự sắp bị Tạ Kiếm Bạch làm cho tức chết rồi.

Đúng là một kẻ điên, vì muốn giết nhi tử của mình mà ngay cả mạng sống cũng không cần.

Nàng vớ lấy cái gối bên cạnh, ra sức đánh hắn, đánh thế nào cũng không hả được cơn giận này.

Tạ Kiếm Bạch giơ tay che chắn, dưới những đòn tấn công như mưa rào bão táp của Ngu Duy, hắn khó khăn nói: “Hoặc, hoặc là đem nó đi…”

“Chàng nằm mơ đi!” Ngu Duy giận dữ nói: “Tạ Kiếm Bạch, nếu hài tử của ta có mệnh hệ gì, ta cũng không muốn sống nữa!”

Dùng tính mạng của Tạ Kiếm Bạch để uy h**p chính hắn dường như hiệu quả rất nhỏ, sau khi Ngu Duy đổi thành mạng của mình lại có hiệu quả nổi bật hơn.

Ít nhất là nam nhân đã thật sự ngoan ngoãn dập tắt ý nghĩ này, không bao giờ nhắc lại nữa.

Nhưng Ngu Duy vẫn gần nửa tháng không thèm để ý đến hắn, mỗi ngày đều ở cùng bảo bối của mình.

Hê hê, nhóc con của nàng thật đáng yêu, thơm thơm, má lại mềm mại mũm mĩm, nhìn thế nào cũng thấy dễ thương.

Trong một tháng chiến tranh lạnh, Ngu Duy hoàn toàn lờ đi mọi hành động lấy lòng của Tạ Kiếm Bạch, ngay cả máu của hắn cũng không uống, chỉ miễn cưỡng ăn ba bữa hắn nấu mỗi ngày.

Dù sao thì giận đến mấy cũng không thể để bụng đói, ăn cơm là chuyện lớn mà.

Tạ Kiếm Bạch không vào được phòng ngủ lại không chịu đến phòng bên cạnh ở, mỗi ngày đều mang bộ dạng đáng thương tội nghiệp canh giữ bên ngoài cửa.

Một tháng trôi qua, thái độ của Ngu Duy đã dịu đi đôi chút, Tạ Kiếm Bạch mới nhân cơ hội này mang bữa trưa đến, một lần nữa vụng về lấy lòng.

“Nên đặt tên cho nhi tử rồi.” Hắn nói.

Trước mặt nàng, Tạ Kiếm Bạch lại một lần nữa nhượng bộ.

Ngu Duy nhìn hắn, nàng nghĩ ngợi một lát rồi ra hiệu cho Tạ Kiếm Bạch.

“Bế nó đi.”

Tạ Kiếm Bạch cứng nhắc bế hài tử lên, dù đã bế bao nhiêu lần, đôi tay cầm kiếm dường như vẫn không thể quen được với cảm giác mềm mại này.

Hài tử oà khóc trong lòng hắn, vẻ mặt Tạ Kiếm Bạch lập tức trở nên bối rối, vô thức nhìn về phía Ngu Duy, dường như muốn nói rằng hắn chẳng làm gì cả, là tự nó khóc.

Đến khi dỗ được đứa bé ngủ, đặt nó xuống giường, cơ thể cứng đờ của Tạ Kiếm Bạch cuối cùng cũng được thả lỏng đôi chút.

“Cảm giác thế nào?” Ngu Duy hỏi.

“Lạ lắm.” Tạ Kiếm Bạch thành thật đáp: "Giống một tiểu quái vật vậy.”

Ngu Duy bật cười.

“Đây là hài tử của chúng ta.” Nàng nói: "Tiểu quái vật độc nhất vô nhị trên đời.”

09

Khoảnh khắc Tạ Kiếm Bạch chấp nhận hài tử kia, hắn đã biết rằng, họ sẽ phải đối mặt với một con đường còn gian nan hơn nữa.

Khó mà nói là có thế giới này trước rồi mới có nguyên tác hay là có nguyên tác trước rồi mới có thế giới này. Điều hiển nhiên là nguyên tác có sức mạnh vận mệnh rất lớn và bị trói buộc với thiên mệnh.

Tin tốt là thiên mệnh của nguyên tác bây giờ dường như rất yếu, ít nhất là thiên đạo của cả thế giới vẫn do trời đất tự nhiên hình thành, thiên mệnh của nguyên tác chỉ chiếm một vị trí nhỏ trong đó.

Thiên đạo coi trọng sự cân bằng của thế gian còn thiên mệnh của nguyên tác thì lại có xu hướng tự thân, nó sẽ cố hết sức thúc đẩy thế gian phát triển theo hướng của nguyên tác.

Nói cách khác, hoàn toàn không tồn tại cái gọi là vòng tuần hoàn lớn của năng lượng sinh mệnh, đó chỉ là thiên mệnh của nguyên tác đang thúc đẩy loạn thế để đặt nền móng cho tình tiết truyện.

Tạ Kiếm Bạch đã từng vô thức chống lại sự bất công này suốt vạn năm nhưng cuối cùng, thiên mệnh vẫn thắng.

Loạn thế cuối cùng vẫn đến, thậm chí ngay cả nhân vật chính cũng đã ra đời khỏe mạnh và sẽ được họ nuôi dưỡng lớn khôn, dù cả hai đều đã biết sự thật. Cái gọi là vận mệnh, thật sự không thể chống lại sao?

Tạ Kiếm Bạch gần như mỗi ngày đều tìm kiếm cách giải quyết, điều khiến hắn phải lo lắng không chỉ có vận mệnh đang lăm le đầy ác ý với họ mà còn là Ngu Duy.

Ngu Duy là một thần thú bẩm sinh đã thiếu hụt, chưa được thức tỉnh thành công. Ở một mức độ nào đó, nàng là một thần thú tàn tật.

Không thể điều khiển sức mạnh tự nhiên cũng không thể hấp thụ hiệu quả, cần Tạ Kiếm Bạch phải tốn nhiều công sức để mắt, dùng thần huyết cung cấp mới có thể miễn cưỡng duy trì sức khỏe cho nàng.

Nhưng việc mang thai sinh con vẫn ảnh hưởng đến cơ thể nàng. Thần thú vốn nên truyền thừa sinh tử, sinh sôi cùng trời đất. Ngu Duy tự mình sinh con đã là chuyện rất không bình thường, hài tử kế thừa cũng đã lấy đi một phần sức mạnh của nàng.

Vì thế mà Tạ Kiếm Bạch đành phải tạm thời gác lại việc điều tra về thiên mệnh của nguyên tác, chuyên tâm điều dưỡng cơ thể cho Ngu Duy, nếu không thì chẳng cần thiên mệnh làm gì, với tính cách không câu nệ tiểu tiết của Ngu Duy, e là vài năm nữa sẽ đoản mệnh.

Mặc dù nhiều chuyện khiến Tạ Kiếm Bạch sứt đầu mẻ trán nhưng quãng thời gian gia đình ngắn ngủi này mỗi khi hồi tưởng lại trong tương lai lại để lại cho hắn phần nhiều là những ký ức đẹp đẽ.

Trên không đảo, Tạ Kiếm Bạch không phải là Thiên Tôn, hắn chỉ là chính mình, một nam nhân bình thường.

Hắn quả thực không có hứng thú gì với hài tử, trước đây cũng chưa bao giờ thấy tiểu hài tử có điểm nào đáng yêu.

Nhưng nuôi mãi, Tạ Kiếm Bạch lại dần có chút hoảng hốt.

Hài tử nho nhỏ ngây thơ và đơn thuần, dù trong lòng có chút sợ hãi người phụ thân này nhưng sau khi được Tạ Kiếm Bạch luôn tự tay đút cơm, tắm rửa, nó bắt đầu chủ động dang tay, ê a tiếng trẻ con, muốn được bế.

Tiểu Thừa Diễn còn thích xem Tạ Kiếm Bạch nấu cơm, mỗi lần Tạ Kiếm Bạch quay đầu lại đều sẽ thấy đôi mắt to tròn ngây thơ của nó đang nhìn chàng không chớp, thấy Tạ Kiếm Bạch nhìn lại, nó còn sẽ hưng phấn vỗ tay, gọi mấy tiếng không rõ lời.

Ký ức bị bụi trần phủ lấp của Tạ Kiếm Bạch được đánh thức, hắn bất chợt nhớ lại quãng quá khứ thuần khiết và vui vẻ thời niên thiếu khi mình từng nuôi chó con, mèo con. Mà đoạn ký ức này đã bị hắn vô thức chôn sâu vào đáy lòng từ rất lâu về trước.

Hắn chợt nghĩ... nuôi hài tử dường như có chút giống nuôi chó con?

Buổi tối, Ngu Duy ngủ một giấc dậy ra ăn cơm liền thấy Tạ Kiếm Bạch đặt hài tử ở trên trường kỷ.

Ngón tay thon dài của Tạ Kiếm Bạch lắc lắc cái trống bỏi, Tiểu Thừa Diễn liền gắng sức bò từ đầu kia của trường kỷ qua, bàn tay nhỏ của nó chống vào chân Tạ Kiếm Bạch, Tạ Kiếm Bạch giơ tay lên cao, để nó không với tới.

Tiểu Thừa Diễn không tức giận, ngược lại còn mất thăng bằng ngã nhào vào lòng Tạ Kiếm Bạch rồi cười khúc khích, trông hệt như một con thú nhỏ vô lo vô nghĩ.

Xem ra tình cảm phụ tử của bọn họ tiến triển rất tốt nha.

Ngu Duy đi thị sát mà rất hài lòng, dành cho hắn một sự khẳng định cao độ.

10

Những ngày phụ từ tử hiếu chỉ kéo dài được vài năm, cho đến khi Tiểu Thừa Diễn đến tuổi khai tâm.

Hắn ngoan ngoãn ngồi trên trường kỷ, đôi mắt to được thừa hưởng từ mẫu thân ngây thơ chớp chớp, không biết hồ sơ mà phụ thân đang viết trong tay tượng trưng cho điều gì.

Tạ Kiếm Bạch viết xong kế hoạch của mình liền đưa cho Ngu Duy phê duyệt.

Ngu Duy còn chưa cần xem kỹ nội dung, chỉ cần thấy lịch học một ngày có thể xếp thành nhiều hàng như vậy là nàng đã thấy ngột ngạt.

“Chàng điên rồi, nó vẫn còn là một tiểu bảo bảo chưa đầy bốn tuổi mà!” Ngu Duy nói với vẻ không thể tin nổi: "Sao nó có thể học nhiều thứ như vậy được?!”

“Tại sao lại không được?” Ánh mắt Tạ Kiếm Bạch có chút hoang mang, trong hoang mang còn pha lẫn chút tủi thân: "Ta hồi nhỏ còn học nhiều hơn thế này.”

Hắn đã đoán trước Ngu Duy sẽ không đồng ý nên đã cắt giảm một nửa theo dự tính, không ngờ vẫn bị phản đối.

Ngu Duy nghẹn lời, nàng nhất thời không biết nên đồng cảm với Tạ Kiếm Bạch thời niên thiếu đã phải học hành từ sớm như vậy hay là nên chê bai phong thái nghiêm túc trước sau như một của hắn.

Tư duy của Tạ Kiếm Bạch quá thẳng thắn so với người thường, nếu là người có tâm tư linh hoạt, khôn khéo hơn một chút, khi buộc phải nuôi một hài tử có thể gây nguy hiểm trong tương lai, có lẽ sẽ cố tình để nó suốt ngày ăn chơi hưởng lạc, nuôi cho nó thành phế vật.

Nhưng Tạ Kiếm Bạch lại không như vậy, hắn làm việc gì cũng phải tận thiện tận mỹ, làm cho tốt nhất, không bao giờ làm qua loa.

Hắn đã hứa với Ngu Duy sẽ chấp nhận hài tử chính là thật sự chấp nhận nó. Toàn tâm toàn ý muốn bồi dưỡng nó, thậm chí hắn chưa từng để tâm rằng, theo vận mệnh, Ngu Thừa Diễn sau khi lớn lên cuối cùng sẽ giết cha.

Với tính cách nghiêm túc như Tạ Kiếm Bạch, hắn là một người phụ thân nghiêm khắc đúng nghĩa. Đặc biệt là khi Ngu Duy lại quá nuông chiều trong việc nuôi dạy con, bất kể Ngu Thừa Diễn có nghịch ngợm hay ăn vạ thế nào, nàng cũng chưa bao giờ mắng con.

Dạy quy củ, đọc sách luyện chữ, phạt khi làm sai, gần như mọi việc phiền phức đều do Tạ Kiếm Bạch làm.

Cha dạy con noi theo, họ vừa là phụ tử cũng là thầy trò, Tiểu Thừa Diễn muốn không sợ phụ thân mình cũng khó.

Chỉ là hình ảnh Tạ Kiếm Bạch lạnh lùng, chán ghét bị Ngu Thừa Diễn phóng đại và ác hóa trong ký ức sau này vẫn có chút oan uổng cho cha hắn.

Ai bảo Tạ Kiếm Bạch trời sinh mặt lạnh, tu vi lại cao, lúc nào cũng mang vẻ không giận tự uy, thực ra, rất có thể hắn chỉ đơn thuần là đang để đầu óc được trống rỗng mà thôi.

Sau này, khi đã trải qua mọi chuyện, Ngu Thừa Diễn nhớ lại đoạn quá khứ này mà cảm thấy rất cạn lời.

Chỉ có thể nói rằng cha hắn, một băng sơn kiếm tu số kiếp cô độc như vậy lại có thê tử, hơn nữa còn là yêu đương ngọt ngào, thành hôn mặn nồng, gần như chưa từng có mấy lần cãi vã quả thực là chuyện không thể tin nổi - đó hoàn toàn là vì người y gặp được là Ngu Duy.

Hai con người có lối suy nghĩ khác hẳn người thường, ai mà ngờ được đặt cạnh nhau lại vừa khít đến thế?

Bình Luận (0)
Comment