Trở Thành Mẫu Thân Đoản Mệnh Của Nam Chính Mỹ Cường Thảm

Chương 90

 11

Thực ra, ban đầu Tạ Kiếm Bạch cũng không cực đoan đến thế.

Giữa việc chống lại thiên mệnh và bảo vệ gia đình, Tạ Kiếm Bạch đã chọn vế sau.

Nếu là vạn năm trước, khi phát hiện cuộc đời mình bị vận mệnh định đoạt, Tạ Kiếm Bạch nhất định sẽ không từ thủ đoạn mà tìm thiên đạo gây sự.

Dù có là trời, hắn cũng phải đấu một phen, bắt đối phương phải trả giá.

Thế nhưng, một khi nam nhân đã có điểm yếu, kiếm của hắn sẽ không còn sắc bén như khi không còn gì để mất nữa.

Hắn dùng thần lực che giấu không đảo, hoàn toàn cắt đứt liên lạc giữa thế giới bên ngoài với thê nhi mình. Vốn dĩ đôi phu thê này cũng chẳng có bạn bè gì, chỉ có Ninh Tố Nghi sẽ định kỳ đến thăm một mình.

Tạ Kiếm Bạch giấu gia đình của mình đi, giai đoạn đầu hắn cũng dồn hết tâm sức vào gia đình giống như một người trượng phu bình thường, bầu bạn cùng thê nhi, sống một cuộc sống của người bình thường.

Đó cũng là đoạn ký ức duy nhất trong trí nhớ của Ngu Thừa Diễn mà họ giống như một gia đình bình thường.

Có thể nói rằng với tính cách của Tạ Kiếm Bạch, làm vậy đã là tránh đi mũi nhọn, vô cùng nhượng bộ rồi.

Hắn biết mình là Thiên Tôn, hễ lộ diện là sẽ bị thiên mệnh của nguyên tác phát hiện cho nên suốt thời thơ ấu của Ngu Thừa Diễn, chính Tạ Kiếm Bạch cũng chưa từng rời khỏi không đảo.

Cho đến một ngày nọ, Tạ Kiếm Bạch đột nhiên một lần nữa cảm nhận được đôi mắt dò xét đầy ác ý kia.

So với mấy lần tiếp xúc trước đây, lần tiếp xúc này có cảm giác rất yếu ớt nhưng lại khiến Tạ Kiếm Bạch đột nhiên căng thẳng - trên không đảo cách biệt với thế gian, cắt đứt mọi liên lạc, làm sao thiên mệnh của nguyên tác có thể tìm được đến đây?

Tạ Kiếm Bạch mất một ngày để kiểm tra kết giới, tìm kiếm manh mối trên đảo nhưng không thu hoạch được gì.

Buổi chiều tối về đến nhà, Tạ Kiếm Bạch lòng trĩu nặng tâm sự, sắc mặt âm trầm.

Ngu Thừa Diễn sáu tuổi đi đến trước mặt hắn, rụt rè nói: “Phụ thân, hôm nay con đã luyện kiếm xong rồi, người có muốn kiểm tra không ạ?”

Tạ Kiếm Bạch sững sờ ngẩng mắt, đối diện với ánh mắt trong veo của nhi tử.

Một luồng khí lạnh đột nhiên chạy dọc sống lưng hắn.

Là Thừa Diễn.

Hắn là đứa trẻ duy nhất trên đời kế thừa huyết mạch thần thú và tiên thể Thiên Tôn, hắn vốn không thể giáng sinh nhưng Ngu Thừa Diễn mới là thiên chi kiêu tử thật sự, hắn được Thiên Đạo nâng đỡ mà sinh ra.

Bất luận là thân phận nhân vật chính trong nguyên tác hay là mối nhân quả này, giữa Ngu Thừa Diễn và thiên mệnh của nguyên tác đều có mối liên hệ chằng chịt.

Thiên đạo thế gian vốn nên công bằng chính trực lại chỉ riêng một mực thiên vị hắn.

Nhưng cũng chính vì thế, thiên mệnh của nguyên tác cũng có thể lợi dụng mối quan hệ yếu ớt này mà thông qua Ngu Thừa Diễn để tìm ra vị trí của họ.

Ánh mắt Tạ Kiếm Bạch lạnh đi, sát ý gần như không thể che giấu được!

Thiên mệnh thật đáng hận.

Hắn vốn tưởng rằng, ác ý của thiên mệnh chỉ nhắm vào hai phu thê họ, Thừa Diễn là nhân vật chính định sẵn sẽ chỉ được nó che chở.

Không ngờ rằng thiên mệnh lại độc ác đến vậy, dùng chính thân thể của Ngu Thừa Diễn để tìm kiếm vị trí của không đảo.

Thiên mệnh vốn không quan tâm đến nhân vật chính, thứ nó quan tâm chỉ là kịch bản nguyên tác.

Nếu nó thực sự có một chút thương xót cho Ngu Thừa Diễn, sao có thể nỡ lòng lợi dụng một hài tử để mưu hại mẫu thân của nó?

Tạ Kiếm Bạch vốn đã nhượng bộ, hắn chỉ không muốn Ngu Duy chết mà thôi. Hắn đã từng nghĩ, đợi đến khi Ngu Thừa Diễn trưởng thành, trời cao biển rộng mặc cho nó tung hoành, cuối cùng dù hắn có thật sự chết trong tay nhi tử mình thì đã sao chứ.

Ngu Duy là một thần thú tàn tật, nàng đã không còn cơ hội được trường sinh như thần tiên lại bẩm sinh đã yếu ớt, có lẽ chỉ có thể sống được vài trăm năm.

Hắn chỉ muốn bảo vệ nàng cả đời, thậm chí bằng lòng đè nén mối hận bị thiên mệnh dòm ngó xuống, không ngờ rằng nó ngay cả mấy trăm năm này cũng không muốn cho hắn!

Khi màn đêm buông xuống, vẻ mặt Tạ Kiếm Bạch vẫn lạnh lùng đến đáng sợ.

Kể từ sau khi bàn bạc chuyện về hài tử với hắn sáu năm trước, Ngu Duy đã rất lâu không thấy Tạ Kiếm Bạch có vẻ mặt như vậy.

"Đã xảy ra chuyện gì vậy?" Ngu Duy hỏi.

Tạ Kiếm Bạch kể lại mọi chuyện.

"Chỉ trốn tránh thôi thì không thể sống yên ổn được nữa." Tạ Kiếm Bạch lạnh giọng nói: "Dù chúng ta có tránh né mũi nhọn của nó, thiên mệnh cũng sẽ không buông tha cho chúng ta."

Ngu Duy im lặng rất lâu, một lúc sau nàng mới nói: "Thật ra, chuyện này ta đã nghĩ đến từ lâu rồi."

"Ngày mai ta sẽ ra ngoài tìm cách khác." Tạ Kiếm Bạch dường như không nghe thấy lời của Ngu Duy, hắn nói: "Thiên đạo vốn nên công chính và cân bằng, thiên mệnh của nguyên tác không phải là thiên đạo, ít nhất bây giờ nó vẫn chưa phải, ta nhất định sẽ tìm được cách xóa sổ nó..."

"Kiếm Bạch." Ngu Duy bất đắc dĩ nói: "Ta biết sức khỏe mình không tốt, bao năm nay đều sống nhờ thần huyết của chàng. Thật ra, dù thiên mệnh không bức ép, ta cũng không sống được bao lâu nữa."

Nàng vốn định nói, cứ để mọi chuyện thuận theo tự nhiên đi.

Thế nhưng cảm xúc của Tạ Kiếm Bạch lại đột ngột thay đổi.

"Duy Duy, đừng nói những lời như vậy." Hắn trầm giọng nói: "Ta sẽ tìm ra cách, bất kể là thiên mệnh hay bệnh tật của nàng, ta đều sẽ giải quyết. Bằng không thì, diệt cả trời đất này là được..."

Ngu Duy vội bịt miệng Tạ Kiếm Bạch, bên ngoài cửa sổ, bên ngoài đảo, bên ngoài kết giới, cách lớp lớp rào cản, nàng vẫn nghe thấy tiếng sấm rền vang.

"Chàng nói bậy nói bạ gì thế!" Nàng cau mày trách: "Chàng là Thiên Tôn, những lời như vậy không thể nói bừa được!"

Ngu Duy buông tay, nàng thu lại ánh mắt từ ngoài cửa sổ lại bắt gặp đôi mắt hoe đỏ của nam nhân, tim nàng không khỏi nảy lên một nhịp.

Tạ Kiếm Bạch gần như si ngốc nhìn nàng, trong mắt hắn dần phủ một lớp hơi nước.

"Duy Duy, đừng nói những lời như vậy." Hắn nói với giọng gần như thì thầm khẩn cầu: "Mọi chuyện ta sẽ giải quyết, nàng đừng nói nàng không muốn sống."

Bao năm nay sinh mệnh hai người đã tương liên, nàng có thể cảm nhận được cảm xúc của nam nhân, điều này làm Ngu Duy có hơi sững người.

...Hắn vậy mà lại đang sợ hãi.

Ngu Duy vươn cánh tay gầy guộc, từ từ vòng qua cổ Tạ Kiếm Bạch.

"Ta hứa với chàng." Nàng nhẹ giọng nói: "Vì chàng, ta cũng sẽ cố gắng sống, sống thật lâu có được không?"

Tạ Kiếm Bạch không nói gì, chỉ ôm chặt lấy nàng.

12

Tạ Kiếm Bạch đã phong ấn tu vi của nhi tử.

Nay Thừa Diễn tuổi còn nhỏ, đang là lúc xây dựng nền tảng, tạm thời chuyện phong ấn tu vi sẽ không ảnh hưởng lớn đến hắn, chỉ làm chậm lại thời gian tu luyện, ngược lại còn cho hắn thêm mấy năm để hít thở.

Hắn đã nhận ra, Ngu Thừa Diễn càng mạnh, cảm ứng của thiên mệnh nguyên tác đối với Ngu Thừa Diễn càng rõ rệt.

Nhưng Ngu Thừa Diễn lại có huyết mạch đặc biệt, thiên phú hơn người, nếu cứ tiếp tục như vậy, rất có thể từ khi hắn chưa kịp lớn, thiên mệnh đã tìm ra nơi ở của bọn họ.

Nếu thiên mệnh nguyên tác không chịu buông tha cho họ, Tạ Kiếm Bạch cũng không cần phải khách khí nữa. Hắn lập tức rời khỏi không đảo, dành nhiều thời gian hơn để tìm kiếm phương pháp và giải pháp ở bên ngoài.

Dường như nhận ra sự việc đã bại lộ, thiên mệnh càng thêm không kiêng dè mà giám sát hắn. Tạ Kiếm Bạch cũng dần nắm được phương pháp, nơi duy nhất thiên mệnh không thể giám sát hoàn toàn chính là Vô Tận Chi Hải.

Mỗi lần trở về, Tạ Kiếm Bạch đều mở ra khe nứt thời không từ trong Vô Tận Chi Hải, nhờ vậy hắn mới cắt đuôi được thiên mệnh, khiến nó trước sau vẫn không tìm được không đảo bị Tạ Kiếm Bạch giấu ở đâu.

Năm này qua năm khác, không đảo vẫn chưa bị phát hiện nhưng mọi chuyện lại chẳng hề có chút chuyển biến tốt đẹp nào.

Ban đầu, Tạ Kiếm Bạch còn có thể cân bằng mọi việc, vừa thường xuyên về chăm sóc Ngu Duy, vừa bôn ba bên ngoài tìm cách, lại còn phải luôn đúng giờ về dạy dỗ, kiểm tra việc tu luyện học tập của nhi tử.

Trong cái rủi có cái may, Tiểu Thừa Diễn là một hài tử ngoan ngoãn khiến người ta yên lòng.

Ngu Duy đã cho hắn đủ tình yêu và sự dịu dàng lại có sự dạy dỗ của Tạ Kiếm Bạch làm Ngu Thừa Diễn không hề có bất kỳ thói hư tật xấu nào do được nuông chiều.

Thật ra cả Ngu Duy và Tạ Kiếm Bạch đều có những thiếu sót trong tính cách bẩm sinh, một vài đặc điểm của họ vốn không thích hợp để làm phụ mẫu, thế nhưng khi hai người ở bên nhau lại bổ sung cho nhau một cách hoàn hảo, vậy mà lại tạo ra được một gia đình bình thường.

Những ngày tháng tạm gọi là yên ổn như vậy không kéo dài được bao lâu, rất nhanh, mọi thứ dần mất đi sự cân bằng.

Thời gian trôi qua, dù Tạ Kiếm Bạch có nỗ lực thế nào, tình trạng của Ngu Duy bẩm sinh đã yếu ớt lại chưa từng được thức tỉnh ngày càng trở nên suy nhược.

Thần thú cần sức mạnh cùng nguồn gốc với mình để bổ sung cho cơ thể nhưng là một thần thú tàn tật, Ngu Duy không thể kiểm soát hiệu quả việc hấp thụ sát khí, bản thân đây đã là một căn bệnh vô phương cứu chữa.

Căn cơ của nàng đã sớm mục ruỗng, nhờ Tạ Kiếm Bạch những năm nay luôn dùng vô số tiên thảo linh dược và cả thần huyết của mình mà nàng mới miễn cưỡng giữ được một hơi tàn, nhưng giờ đây, tình trạng của nàng vẫn bắt đầu trở nên xấu đi.

Mà ở một bên khác, cho dù đã bị phong ấn phần lớn thiên phú, Tiểu Thừa Diễn vẫn tiến bộ vượt bậc, bóng ma của thiên mệnh đang dần dần áp sát.

Cho đến một ngày, khi Tạ Kiếm Bạch đang dạy dỗ Ngu Thừa Diễn, hắn lại một lần nữa cảm nhận được cảm giác bị dòm ngó quen thuộc.

13

Dưới áp lực kép, tâm trạng của Tạ Kiếm Bạch càng lúc càng trở nên lạnh lẽo, u ám thấy rõ.

Hắn không cam lòng, hắn không tin thiên mệnh của nguyên tác lại vô địch như thiên đạo. Một khi đã có lòng riêng, nó còn được xem là thiên đạo gì nữa?

Nó chẳng qua chỉ là một khối thịt thối rữa trong thiên đạo, nhất định sẽ có cách loại bỏ được nó.

Tạ Kiếm Bạch ở bên ngoài ngày một lâu hơn. Hắn tìm kiếm và lật xem tất cả những ghi chép liên quan đến thiên đạo trong quá khứ xa xôi ở thiên đình, hy vọng có thể tìm ra manh mối.

Mặt khác, số lần hắn lặn xuống Vô Tận Chi Hải cũng ngày một nhiều hơn. Vô Tận Chi Hải là khởi đầu và cũng là kết thúc của vạn vật, nếu vạn vật phải có điểm kết thúc thì nơi đó nhất định là Vô Tận Chi Hải.

Tạ Kiếm Bạch gần như mỗi giờ mỗi khắc đều đang tìm kiếm giải pháp, đồng thời, hắn vẫn phải duy trì tần suất về nhà hơn năm lần mỗi tháng, dùng thần huyết để gắng gượng níu giữ cơ thể ngày càng suy yếu của Ngu Duy.

Sau bao nhiêu năm cung cấp máu, mối quan hệ phụ thuộc giữa hai người cũng dần trở nên méo mó. Tạ Kiếm Bạch hoàn toàn là đang dùng máu của mình để nuôi dưỡng một hung thú không bao giờ biết no nhưng hắn lại cam tâm tình nguyện, chưa bao giờ cảm thấy chuyện đó có vấn đề gì.

"Nếu máu đã bắt đầu vô dụng, hay là thử ăn thịt xem sao?" Tạ Kiếm Bạch ôm lấy thân thể gầy gò của Ngu Duy, hắn khẽ ngửi vành tai nàng, thì thầm nói: "Chúng ta hòa làm một cũng tốt, như vậy ta sẽ không sợ mất nàng nữa."

"Không muốn." Ngu Duy đẩy mặt hắn ra, vô tình nói: "Làm nam nhân của ta hay làm con mồi, chàng chỉ có thể chọn một. Nhưng nếu thật sự ăn chàng rồi, ta còn có thể có rất nhiều nam nhân khác."

Xem ra vẫn nên chọn cái trước.

Hắn cầm lấy tay Ngu Duy, đặt lên môi hắn mân mê.

Tạ Kiếm Bạch vốn không phải là người bình thường. Trước kia, hắn dùng thân phận để trói buộc bản thân, sau này có Ngu Duy, tiêu chuẩn để hắn đo lường mọi thứ trong lòng đều hoàn toàn đặt trên người nàng.

Trong cuộc sống vừa áp lực vừa không thấy hy vọng như vậy, lại phải đối mặt với người thương ngày một suy yếu, tinh thần căng như dây đàn của Tạ Kiếm Bạch đã bắt đầu dần đi đến cực đoan.

Muốn làm người tốt rất khó, luôn phải tuân theo đủ loại giáo điều luật lệ nhưng nếu làm kẻ ác, chỉ cần không ngừng sa đọa là được.

Đã nhiều lần Tạ Kiếm Bạch có thể sẽ đi đến cực đoan nhưng rồi hắn lại bị vài câu từ chối nhẹ nhàng của Ngu Duy kéo trở lại.

"Ta sẽ tìm được cách." Hắn nói với giọng điệu gần như cố chấp.

Bao năm qua, hắn đã lặp đi lặp lại câu nói này vô số lần.

"Được." Ngu Duy cũng luôn trước sau như một trả lời một câu như vậy.

Mấy năm nay, nàng ngày càng yếu đi, cũng càng ngày càng ham ngủ hơn. Lúc còn trẻ, nàng thỉnh thoảng còn biến thành mèo lên núi xuống nước vui đùa, bây giờ cả ngày nàng chỉ có thể nằm lì trên giường không dậy nổi.

Mỗi lần trở về, Tạ Kiếm Bạch đều sẽ ôm nàng đi dạo một vòng trên đảo.

Không đảo có bốn mùa rõ rệt, Ngu Duy rúc trong lòng Tạ Kiếm Bạch, ngắm nhìn dòng suối dưới ánh trăng, nàng ngẩng đầu cười nói: "Rất giống lúc chúng ta mới ở bên nhau."

Bao năm qua đi, đôi mắt nàng vẫn sáng lấp lánh, sự trắc trở và yếu đuối không hề làm hao mòn đi vẻ trong trẻo trong nàng.

Tạ Kiếm Bạch không nói gì, chỉ ôm nàng chặt hơn.

"Chàng đã rất lâu không đến thăm Diễn Diễn rồi." Ngu Duy nói: "Nó bây giờ mỗi ngày đều chăm chỉ luyện kiếm, muốn chờ để cho chàng xem đó."

"Ta biết." Tạ Kiếm Bạch nói: "Nó rất có thiên phú, còn giỏi hơn cả ta."

"Chàng không nhớ nó sao?" Ngu Duy hỏi.

Tạ Kiếm Bạch im lặng.

"Những năm gần đây, thiên mệnh bám theo ta càng lúc càng chặt. Nếu nó cảm ứng được ta ở bên cạnh Thừa Diễn, chúng ta rất có thể sẽ bị bại lộ." Hồi lâu sau, Tạ Kiếm Bạch trầm giọng nói: "Cho ta thêm chút thời gian."

Sau nửa đêm, vào lúc Tạ Kiếm Bạch đưa Ngu Duy về, nàng đã biến thành một chú mèo con ngủ say.

Tạ Kiếm Bạch đứng trong nơi rừng núi tối tăm rất lâu. Một canh giờ sau, khi trời còn chưa sáng, một bóng người trẻ tuổi đơn bạc rời khỏi sân, bắt đầu buổi luyện công buổi sáng hàng ngày.

Tạ Kiếm Bạch đứng từ xa nhìn bóng dáng thiếu niên, hắn đã đứng đó nhìn rất lâu, rất lâu.

14

Tạ Kiếm Bạch vẫn luôn tranh giành thời gian với ông trời.

Nhưng cuối cùng, Ngu Duy vẫn chết.

Năm đó, Ngu Thừa Diễn mười sáu tuổi.

Năm đó, sau hơn mười năm tìm kiếm và thử nghiệm không quản ngày đêm, Tạ Kiếm Bạch cuối cùng đã phát hiện ra thiên mệnh không có đại đạo quả nhiên không phải là thiên đạo thực sự, hạt nhân của nó được giấu ở nơi sâu thẳm của Vô Tận Chi Hải.

Trời đất tự nhiên không thể cho thiên mệnh tham lam đủ sức mạnh để thúc đẩy cả thế giới đi theo kịch bản. Nó còn cần phải che giấu bản thân, không thể đi quá xa, để tránh bị thiên đạo phát hiện.

Thế nên, thiên mệnh của nguyên tác chỉ có thể trộm lấy sức mạnh từ trong Vô Tận.

Trước đây, bốn vị Thiên Tôn đã phát hiện trong hải vực Vô Tận xuất hiện rất nhiều luồng sức mạnh màu đen, tựa như có thứ gì đó đang nuốt chửng Vô Tận, đó chính là "chuyện tốt" mà thiên mệnh đã làm.

Tạ Kiếm Bạch đã thử vô số lần, hắn dùng thân thể thần linh để chống lại mọi tổn thương của vùng Vô Tận Chi Hải, cuối cùng hắn lặn xuống nơi sâu nhất, đến trước hạt nhân của thiên mệnh.

Bao năm rèn luyện vô số lần ở vùng Vô Tận Chi Hải, chống lại tiếng nói của hàng vạn ý thức và đại đạo, sức mạnh của Tạ Kiếm Bạch đã vượt qua đỉnh cao của thiên giới, đạt đến một cảnh giới đáng sợ.

Có lẽ, các Thiên Tôn trong Lục Giới vẫn chỉ được coi là thần tiên nhưng vượt qua đỉnh cao mới có thể được coi là một vị thần thực sự.

Tạ Kiếm Bạch dùng thân thể bán thần, chiến đấu với nguỵ thiên.

Trận đại chiến này làm cho nơi sâu thẳm của Vô Tận Chi Hải rung chuyển hỗn loạn nhưng thế giới bên ngoài vẫn không một ai hay biết.

Tạ Kiếm Bạch gần như đã chiến thắng, cho đến khi thiên mệnh đột nhiên mở ra một khung cảnh trước mặt hắn.

Đó là không đảo.

Thiên mệnh đã tìm ra không đảo

Tạ Kiếm Bạch trơ mắt nhìn Ngu Duy vì bảo vệ nhi tử mà chết, khoảnh khắc nhìn thấy thân thể gầy gò yếu ớt của nàng ngã xuống, hắn ho ra một ngụm máu.

Giây phút ấy, vạn niệm của hắn hoá tro tàn, trong cơn kinh hãi, phẫn nộ và đau đớn tột cùng, Tạ Kiếm Bạch suýt chút nữa đã chết ở nơi sâu thẳm của Vô Tận Chi Hải.

Giao chiến với trời, chỉ một ý niệm sai lầm cũng có thể dẫn đến họa sát thân.

Tạ Kiếm Bạch đã chống đỡ được.

Một người đã cố chấp đến nhường ấy, vậy mà lại có thể chịu đựng được nỗi đau mất thê, bò ra từ địa ngục trở về.

Dưới sự truy sát điên cuồng của thiên mệnh, Tạ Kiếm Bạch trọng thương trốn khỏi Vô Tận Chi Hải.

Bên ngoài Vô Tận Chi Hải, tất cả lại trở về yên bình.

Tạ Kiếm Bạch mình đầy thương tích, thần lực rối loạn nhưng hắn không hề có ý định dừng lại chữa thương. Hắn vốn nên phát điên nhưng vào lúc này hắn lại đột nhiên bình tĩnh đến cực điểm, đầu óc hắn trống rỗng, chỉ còn lại một ý nghĩ cuối cùng - không thể để hung sát hạch tâm của Duy Duy tan biến!

Thần thú không có kiếp sau, sau khi chết sẽ chỉ tan biến vào trời đất, trở về làm một phần của sức mạnh tự nhiên.

Tạ Kiếm Bạch mất một ngày, cuối cùng hắn cũng tìm thấy hung sát hạch tâm đang dần suy yếu trong hư không. Ngu Duy bẩm sinh đã thiếu hụt, hạch tâm của nàng cũng nhỏ bé, mờ nhạt, tựa như ngọn nến leo lắt chực tàn trước gió.

Hắn thu lại hạch tâm chi lực của Ngu Duy, một sợi dây trong đầu hắn đã hoàn toàn chùng xuống.

Tạ Kiếm Bạch ngẩn ngơ đứng tại chỗ, đầu óc hắn choáng váng, hắn bỗng cảm thấy vô cùng mông lung.

Duy Duy chết rồi, rốt cuộc hắn vẫn không thể bảo vệ được nàng.

Không... không đúng! Tạ Kiếm Bạch lập tức sửa lại suy nghĩ của mình, hung sát hạch tâm của Ngu Duy còn chưa tan, nàng chưa chết!

Đúng vậy, nàng chưa chết, nàng chỉ là rất yếu mà thôi.

Thần thú và sức mạnh tự nhiên có cùng nguồn gốc, hạch tâm chưa tan là vẫn còn cơ hội!

Tạ Kiếm Bạch đặt hạch tâm của Ngu Duy vào trong ngọc bội thần khí, dùng thần huyết của mình để nuôi dưỡng.

Hắn nắm chặt ngọc bội, sống vật vờ mê muội suốt hai ngày mới nhớ ra một việc.

Về nhà.

15

Lúc quay về tu chân giới, Tạ Kiếm Bạch mới muộn màng nhận ra tin nhắn mà Ninh Tố Nghi gửi tới.

Khi Ngu Duy chết, Tạ Kiếm Bạch cũng cận kề cái chết, đây là lần hắn đối mặt với nguy hiểm gần nhất. Thần lực không thể tiếp tục bảo vệ hòn đảo rộng lớn ấy nên cũng theo đó mà hoàn toàn mất tác dụng.

Ninh Tố Nghi dễ dàng tìm thấy không đảo, nàng đưa Ngu Thừa Diễn đi và cũng lo liệu hậu sự cho Ngu Duy.

Khi đến bên ngoài linh đường, ý thức của Tạ Kiếm Bạch ngày càng trở nên mơ hồ.

Thân thể trọng thương chưa lành của hắn dường như còn nặng nề hơn bình thường.

Dù cho Ninh Tố Nghi có đùng đùng nổi giận chạy tới, giữa ánh mắt kinh hãi của mọi người, nước mắt lưng tròng mà tát cho hắn một cái, Tạ Kiếm Bạch vẫn mang nét mặt vô cảm, không có phản ứng gì.

Tiếng mắng giận dữ của nữ tử như xa cách ngàn trùng, Tạ Kiếm Bạch lặng lẽ bước về phía linh đường.

Thiếu niên Ngu Thừa Diễn đang quỳ trong viện, dưới lớp tang phục trắng là y bào đẫm máu. Ba ngày qua, hắn vẫn quỳ ở đây, tựa như một cái cây non chưa kịp lớn đã bắt đầu úa tàn khô héo.

Tạ Kiếm Bạch nhìn chăm chú vào dung nhan yên tĩnh, nhợt nhạt trong quan tài của Ngu Duy, tinh thần của nam nhân vốn đã bình tĩnh đến chết lặng suốt cả chặng đường cuối cùng cũng run lên.

"...Xin lỗi." Hắn thì thầm.

Đã hứa sẽ tìm ra cách, sẽ giải quyết vấn đề, đã hứa dù phải trả bất cứ giá nào cũng sẽ bảo vệ nàng.

Hắn đã cố hết sức, nhưng tại sao kết quả vẫn là như vậy?

Những ngón tay xương xẩu của Tạ Kiếm Bạch chống lên vành quan tài, có một khoảnh khắc, hắn thậm chí không còn sức để đứng vững.

Dưới sự sắp xếp của Ninh Tố Nghi, hai phụ tử mất hồn mất vía đã chôn cất Ngu Duy.

"Ba ngày nay, ngươi đã làm gì?"

Trước mộ bia, thiếu niên khàn giọng hỏi.

Tạ Kiếm Bạch gắng gượng gượng dậy tinh thần, hắn nhìn Ngu Thừa Diễn, trái tim vốn đã là vũng nước tù đọng, chết lặng không ngờ lại khiến hắn vực dậy được đôi chút.

Hắn còn có nhi tử, còn có trách nhiệm để gánh vác.

"Đi với ta." Tạ Kiếm Bạch nói.

Nay Ngu Duy đã mất, hắn không cần phải trốn tránh nhi tử của mình nữa.

Những năm tháng xa cách ngày một dài thêm, Tạ Kiếm Bạch có thể cảm nhận rõ ràng sự lưu luyến của Thừa Diễn từ nhỏ đến lớn.

Ít nhất sau này, hắn có thể luôn mang Ngu Thừa Diễn theo bên mình.

"Trả lời câu hỏi của ta!" Thiếu niên lại lùi mạnh về sau hai bước, hắn tức giận hỏi: "Mẫu thân đã qua đời ba ngày, tại sao ngươi không trở về!"

"Ngươi là kiếm tu mạnh nhất thiên hạ nhưng lúc chúng ta gặp chuyện, ngươi lại ở đâu?"

"Ngươi có yêu chúng ta không? Trong lòng ngươi rốt cuộc có cái gia đình này không?"

Tạ Kiếm Bạch cúi mắt nhìn thiếu niên đang tức giận, hắn im lặng hồi lâu rồi nói: "Chuyện này không phải điều ta mong muốn."

Ngu Thừa Diễn trừng mắt nhìn hắn, chờ đợi Tạ Kiếm Bạch đưa ra một lời giải thích nhưng nam nhân lại không nói thêm lời nào nữa.

Hắn tự giễu cười lạnh một tiếng rồi quay người rời đi.

Tạ Kiếm Bạch theo bản năng nắm lấy cánh tay của thiếu niên.

"Buông ta ra!" Thiếu niên mắt ngấn lệ, hắn trừng mắt nhìn phụ thân mình, bướng bỉnh nói: "Chẳng phải ngươi vẫn luôn ghét tên nhi tử này của ngươi sao? Bây giờ mẫu thân đi rồi, ngươi cũng không cần phải tiếp tục giả vờ nữa. Yên tâm đi, ta tuyệt đối sẽ không đi theo ngươi!"

Ngu Thừa Diễn giằng ra khỏi tay Tạ Kiếm Bạch rồi bỏ đi.

Tạ Kiếm Bạch đứng tại chỗ, hắn nhìn thiếu niên đi về phía Ninh Tố Nghi và rồi bóng dáng hai người dần dần biến mất.

Hắn nhìn chăm chú về hướng họ rời đi, cho đến khi lại một cơn ho dữ dội truyền tới.

Dòng máu vàng óng chảy qua kẽ tay, thấm vào lòng đất nâu.

Sau khi trở về Thiên giới, Tiêu Lang đã đợi sẵn trong điện. Nhìn thấy dáng vẻ này của Tạ Kiếm Bạch, Tiêu Lang rõ ràng đã cảm nhận được hắn đang bị trọng thương, hắn kinh ngạc nói: "Ngươi làm sao lại ra nông nỗi này?"

Sau đó Tiêu Lang chữa thương cho Tạ Kiếm Bạch.

Khoảnh khắc nam nhân không hề né tránh, Tiêu Lang đã nhạy bén nhận ra rằng nhất định đã có chuyện.

Sắc mặt hắn quá tệ, khiến Tiêu Lang thậm chí không dám hỏi thẳng đã xảy ra chuyện gì, chỉ sợ sẽ kích động Tạ Kiếm Bạch.

"Kiếm Bạch... có chuyện gì cần chúng ta giúp không?" Hắn uyển chuyển hỏi han.

Tạ Kiếm Bạch chỉ ngây người nhìn vào hư không.

Khi Tiêu Lang tưởng Tạ Kiếm Bạch sẽ không trả lời, nam nhân mới khàn giọng lên tiếng.

"Ta không phải một người phu quân tốt, cũng không phải một người phụ thân, một vị Thiên Tôn tốt."

"Ta không biết những chuyện khác nhưng ta biết, ngươi là một vị Thiên Tôn tốt." Tiêu Lang thấp giọng nói.

Tạ Kiếm Bạch ngẩng đầu, khi đối diện với ánh mắt của hắn, lòng Tiêu Lang đột nhiên thắt lại.

Hắn chưa bao giờ thấy Tạ Kiếm Bạch có vẻ mặt như vậy, u ám và lạnh lẽo đến mức khiến người ta sợ hãi.

"Sau này sẽ không phải nữa." Tạ Kiếm Bạch bình thản nói.

16

Hắn là một trò cười.

Cả cuộc đời này, Tạ Kiếm Bạch chưa bao giờ bảo vệ được những gì mình trân quý.

Lúc thiếu thời là mèo, chó, chim chóc, lúc thanh niên là tính mạng của ngàn vạn chúng sinh, và giờ là người thương của hắn.

Hắn không bảo vệ được một ai cả.

Đây là ác ý của vận mệnh sao?

Vì là nhân vật phản diện nên mới cho hắn hy vọng trước rồi lại tàn nhẫn tước đoạt hết lần này đến lần khác, không muốn để lại cho hắn bất cứ thứ gì, nhất định phải đẩy hắn đến bờ vực sụp đổ mới chịu dừng tay sao?

Tạ Kiếm Bạch mơ hồ nghĩ, nếu đã vậy rồi thì hắn sẽ làm một nhân vật phản diện như thiên mệnh mong đợi.

Duy Duy chết rồi, trời đất này còn cần tồn tại để làm gì?

Không.

Tạ Kiếm Bạch hết lần này đến lần khác tự nhủ, Duy Duy chưa chết, hạch tâm của nàng được hắn đặt trong cổ tháp, dùng thần huyết nuôi dưỡng, giờ đã sinh động hơn lúc đầu rất nhiều rồi.

Duy Duy chưa chết, thế giới này không thể bị hủy diệt.

Duy Duy chưa chết, hắn vẫn phải làm Thiên Tôn, vì chỉ có Thiên Tôn mới có thể làm những gì mình muốn ở mức độ cao nhất, dốc toàn lực để hồi sinh nàng, còn phản diện thì không thể.

Không còn nỗi lo về gia đình, Tạ Kiếm Bạch bắt đầu toàn tâm toàn lực chiến đấu với trời.

Hắn như phát điên, không ngừng tiến vào Vô Tận Chi Hải, hết lần này đến lần khác tìm kiếm hạch tâm của thiên mệnh.

Trên đời này, người duy nhất hắn còn vướng bận chỉ có Ngu Thừa Diễn.

Hắn biết, Ngu Thừa Diễn đã đi theo Ninh Tố Nghi.

Thiếu niên sống ở địa bàn của dưỡng mẫu hai năm nhưng luôn u uất không vui, hắn dứt khoát năm mười tám tuổi một mình xông pha tu chân giới.

Hắn thiên phú hơn người, lại được thiên đạo ưu ái, thậm chí còn xuất sắc hơn trong nguyên tác, cũng được yêu mến hơn so với những gì nguyên tác miêu tả.

Thế nhưng Ngu Thừa Diễn lại bị tâm ma ảnh hưởng, việc tu đạo của hắn bắt đầu gặp khó khăn, và vào lúc này, Ngu Thừa Diễn đã từ bỏ tất cả những gì Tạ Kiếm Bạch từng dạy, chọn làm lại từ đầu.

Hắn lấy tâm ma nhập đạo.

Ngày hôm đó, hai phụ tử hai năm không gặp đã tương phùng.

"Đây không phải con đường phù hợp với con." Tạ Kiếm Bạch nói: "Con không nên từ bỏ những gì ta đã truyền thụ."

"Đây là đại đạo ta chọn, không liên quan gì đến ngươi!" Ngu Thừa Diễn lạnh lùng nói: "Lúc nhỏ ta không được ngươi chăm sóc, bây giờ ta lớn rồi, càng không cần ngươi giả nhân giả nghĩa!"

Ngu Thừa Diễn gần như cố ý, hắn dùng rất nhiều lời lẽ quá đáng mà trước đây hắn chưa bao giờ dùng với phụ mẫu.

Sâu trong lòng, hắn hy vọng có thể chọc giận Tạ Kiếm Bạch, cho dù Tạ Kiếm Bạch có nổi trận lôi đình dạy dỗ hắn một trận, giống như phụ tử thực sự, hắn cũng không muốn thấy gương mặt vô cảm của Tạ Kiếm Bạch.

Nhưng dù hắn có nói những lời quá đáng đến đâu, Tạ Kiếm Bạch vẫn bình tĩnh nhìn hắn, khiến người ta cảm thấy vô cùng bất lực.

Lòng Ngu Thừa Diễn ngày càng nguội lạnh, hắn lạnh lùng nói: "Ta không muốn gặp lại ngươi nữa, đừng đến tìm ta nữa!"

Hắn quay người nhưng chỉ thấy trước mắt nhoáng lên, không hiểu sao hắn lại đối mặt với Tạ Kiếm Bạch.

"Lấy tâm ma nhập đạo, rất khó vượt qua lôi kiếp." Tạ Kiếm Bạch nói: "Con sẽ không chống đỡ nổi đâu."

Nghe lời Tạ Kiếm Bạch, Ngu Thừa Diễn từ từ nở một nụ cười.

"Nếu thật sự như vậy, chẳng lẽ không tốt sao?" Hắn khẽ gọi: "Phụ thân?"

...

Ngày Ngu Thừa Diễn độ kiếp, lôi kiếp tạo nên thanh thế vang dội.

Dù có sự thiên vị của thiên mệnh nguyên tác nhưng lôi kiếp đến từ toàn bộ thiên đạo, với con đường tà đạo tu luyện bằng tâm ma của hắn, lôi kiếp sao có thể bỏ qua?

Không ai hiểu rõ điều này hơn Ngu Thừa Diễn.

Hắn chìm sâu trong nỗi đau mất mẫu thân, trăm năm vẫn chưa thể thoát ra.

Có lẽ từ rất sớm, hắn đã định dùng cách này để chết đi.

E rằng ngay cả thiên mệnh cũng không ngờ được rằng sự bức ép của nó đã dẫn đến cái chết của Ngu Duy nhưng cũng vì thế mà làm méo mó kịch bản của chính nó, không thể quay lại đúng quỹ đạo được nữa.

Nhân vật chính của nó thậm chí còn không muốn sống tiếp.

Ngu Thừa Diễn gắng gượng vượt qua vô số đạo lôi kiếp phía trước, đến cuối cùng, hắn đã mất đi ý thức.

Lôi kiếp chí mạng với uy áp kinh hoàng giáng xuống từ trên trời không thể ngăn cản, làm trời đất đều bị chiếu rọi đến trắng xóa.

Ầm ầm ầm!

Giữa những đám mây sấm cuồn cuộn, một Tạ Kiếm Bạch y bạch đột nhiên xuất hiện.

Hắn giơ tay, trực diện đánh tan lôi kiếp!

Mây sấm giận dữ cuộn trào, phi thăng kiếp lập tức chuyển thành tiên phạt kiếp nhắm vào thần tiên, thiên đạo không thể dung được một hạt cát.

Vào lúc này, Tạ Kiếm Bạch và thiên mệnh lần đầu tiên đạt được một sự đồng thuận.

Tạ Kiếm Bạch gắng gượng chống đỡ tiên phạt lôi kiếp, cho đến khi tiếng sấm kinh hoàng biến mất, hắn mới mang Ngu Thừa Diễn đã mất ý thức đến Thiên giới.

Chuyện này thần tiên bình thường không biết nhưng ba vị Thiên Tôn còn lại không thể không biết.

Tiêu Lang và Ninh Nhược là những người đến đầu tiên.

"Ngươi điên rồi!" Ninh Nhược nói: "Tạ Kiếm Bạch, ngươi lại dám vì tình riêng mà làm trái phép... ngươi có nghĩ đến hậu quả không?"

Uy lực còn sót lại từ việc chống lại lôi phạt của Tạ Kiếm Bạch chưa tan, hắn ngước mắt lên, vạn tầng uy áp và sát ý lập tức cuộn trào về phía hai vị Thiên Tôn.

"Ta đúng là đang vì tình riêng mà làm trái phép." Tạ Kiếm Bạch lạnh lùng nói: "Không ai được đụng đến nhi tử của ta."

"Đã làm thì làm rồi, ngươi muốn thế nào?"

"Ngươi...."

Tiêu Lang vội ôm lấy Ninh Nhược, ngoài hắn ra, hai vị Thiên Tôn còn lại không hề biết về sự thay đổi của Tạ Kiếm Bạch.

Tạ Kiếm Bạch bây giờ đã không còn là gã kiếm tu cổ hủ khắc kỷ phục lễ của năm xưa nữa.

Một con dã thú cam tâm tình nguyện bị xiềng xích mang tên tình yêu trói buộc, vậy thì khi nó mất đi xiềng xích, có được tự do tuyệt đối, không ai có thể đoán được con dã thú đó sẽ làm gì.

Hiện giờ, không ai trong số họ là đối thủ của hắn, họ an ủi hắn còn không kịp, sao có thể kích động hắn thêm?

"Hài tử của Kiếm Bạch đương nhiên cũng là vãn bối của chúng ta, đương nhiên không thể thấy hắn xảy ra chuyện được." Tiêu Lang vội an ủi: "Ngươi yên tâm đi, bốn vị Thiên Tôn chúng ta cùng đồng ý, để Thừa Diễn khỏe mạnh thuận lợi thành tiên chẳng phải đơn giản sao? Không có vấn đề gì cả."

Hắn liều mạng ra hiệu cho Ninh Nhược, Ninh Nhược mới tức giận hừ một tiếng: "Ta có nói là không quan tâm đâu, phản ứng kịch liệt như vậy để làm gì?"

Uy áp và sát khí kinh hoàng xung quanh Tạ Kiếm Bạch lúc này mới dần tan biến.

"Ta giao hắn cho ngươi." Tạ Kiếm Bạch nhìn Tiêu Lang, hắn nói: "Không cần phải chăm sóc đặc biệt, hắn sẽ không thích. Chỉ cần không nhắc đến chuyện này là được."

"Kiếm Bạch!"

Nhìn Tạ Kiếm Bạch rời đi, Tiêu Lang vội vàng đuổi theo.

"Tại sao ngươi không nói cho hắn biết sự thật?" Tiêu Lang khó hiểu hỏi: "Ngươi rõ ràng rất quan tâm đến đứa trẻ này."

"Hắn ghét ta." Tạ Kiếm Bạch bình thản nói: "Nếu biết là ta cứu hắn, ngày mai hắn sẽ tìm cách tự vẫn."

"Ta không biết giữa các ngươi đã xảy ra chuyện gì, nhưng ta tin rằng đó nhất định là hiểu lầm." Tiêu Lang trầm giọng nói: "Đứa trẻ này không hề ngang ngược, ngươi nói chuyện tử tế với hắn là sẽ giải quyết được thôi."

Nói chuyện?

Hắn phải mở lời thế nào đây?

Tạ Kiếm Bạch biết nhi tử của mình dựa dẫm vào Ngu Duy đến nhường nào, nếu Ngu Thừa Diễn biết sự thật, biết rằng chính mình đã gián tiếp ép chết mẫu thân, hắn sẽ đối mặt với bản thân ra sao?

Đến nước này, Tạ Kiếm Bạch chỉ muốn g**t ch*t thiên mệnh chứ không còn muốn thay đổi vận mệnh nữa.

Ngu Thừa Diễn hận hắn, ghét hắn, hắn là một ai đó cụ thể, có thể báo thù. Bọn họ có thể sẽ giống như trong nguyên tác, khi Ngu Thừa Diễn giết hắn, có lẽ hắn cũng sẽ buông bỏ được quá khứ.

Nhưng sau khi biết sự thật, Ngu Thừa Diễn phải làm sao đây? Hận chính mình, hay là giống như hắn bao năm qua, hận thiên đạo bất công nhưng rồi cũng chỉ có thể làm những việc vô ích, cuối cùng không thay đổi được gì cả.

Tạ Kiếm Bạch ngước mắt, hắn nhìn Tiêu Lang rồi bình thản cất lời: "Ta là phụ thân của hắn, hắn không hận ta thì có thể hận ai?"

17

Thời gian dần trôi qua, Tạ Kiếm Bạch cũng càng thêm cố chấp.

Hắn không ngừng dùng thần huyết và hung thú hung ác trên đời để nuôi hung sát hạch tâm của Ngu Duy trong cổ tháp.

Hạch tâm được Tạ Kiếm Bạch nuôi ngày càng mạnh mẽ, khi phát hiện ra tất cả những điều này, Tiêu Lang cuối cùng cũng sụp đổ.

Những năm gần đây, hắn đã rất cố gắng muốn kéo mọi thứ trở lại đúng hướng nhưng khi thấy Tạ Kiếm Bạch lại ngấm ngầm nuôi dưỡng một thứ tà ác đáng sợ như vậy, hơn nữa còn cố chấp không tỉnh ngộ, hắn cuối cùng cũng nhận ra, người này đã hết thuốc chữa rồi.

Hắn thậm chí còn mơ hồ phát hiện, lý do khiến Tạ Kiếm Bạch vẫn có thể gắng gượng duy trì thân phận một vị Thiên Tôn tốt, không làm ra chuyện gây hại thế gian chỉ là vì hắn còn có hạch tâm sát khí để nuôi và vì Ngu Thừa Diễn vẫn còn sống.

Nếu thiếu một trong hai, Tạ Kiếm Bạch sẽ hoàn toàn phát điên.

Tiêu Lang đau lòng nhận ra, trong lòng Tạ Kiếm Bạch hoàn toàn không có hắn, người đồng liêu đã cùng hắn làm việc vạn năm. Hắn vốn tưởng rằng họ không phải bằng hữu thì cũng là người quen.

Tạ Kiếm Bạch quá mạnh, hiện nay đã không ai là đối thủ của hắn, kích động hắn có lẽ còn gây ra hậu quả kinh khủng hơn.

Tiêu Lang nản lòng thoái chí rời đi.

Tạ Kiếm Bạch hoàn toàn không nhận ra mình đã mất đi người cuối cùng quan tâm đến hắn.

Hắn một lòng một dạ tập trung vào việc hồi sinh Ngu Duy và g**t ch*t thiên mệnh, ngày đêm lặn xuống Vô Tận Chi Hải.

Cho đến ba ngàn năm sau, Vô Tận Chi Hải đã không còn có thể làm tổn thương hắn nữa.

Tạ Kiếm Bạch cuối cùng cũng được như ý nguyện, dồn thiên mệnh của nguyên tác vào đường cùng.

Cùng lúc đó, sức mạnh của hắn đã vượt qua đỉnh cao của thiên giới, thu hút sự chú ý của pháp tắc thế gian.

Sau khi tính toán, pháp tắc thế gian nhận ra cả thế giới đang không thể tránh khỏi việc đi đến hủy diệt.

Vì có sự nhúng tay ngầm của thiên mệnh nguyên tác, sát khí trong trời đất đã mất cân bằng mà thần thú cuối cùng quản lý nó đã bị thiên mệnh hãm hại bỏ mình ba ngàn năm trước.

Trừ khi Lục Giới bị hủy diệt rồi sinh ra một sinh mệnh mới, nếu không thì sự mất cân bằng của đại thế đã không thể cứu vãn được nữa rồi.

Còn một điểm nữa là thực lực của Tạ Kiếm Bạch đã vượt qua đỉnh cao của Lục Giới, pháp tắc thế gian không thể xóa sổ hắn, và theo kết quả tính toán, Tạ Kiếm Bạch có thể cầm cự thêm nhiều nhất một vạn năm nữa.

Khi nhi tử của hắn u uất mà chết, hạch tâm mà hắn nuôi dưỡng có thể biến thành quái vật, Tạ Kiếm Bạch tuyệt vọng đến cực điểm có tám phần khả năng sẽ kéo cả thế giới chết cùng.

Hai nguy cơ gộp lại, thế gian này muốn không hủy diệt cũng khó.

Và thế là pháp tắc thế gian và Tạ Kiếm Bạch đã thực hiện một cuộc giao dịch.

Tạ Kiếm Bạch có thể trở về bất kỳ thời điểm nào trên dòng thời gian của cuộc đời họ để thay đổi tương lai, cứu Ngu Duy.

Đổi lại, hắn phải giao ra thiên phú và sức mạnh đáng sợ này của mình, đời này hắn chỉ có thể sống trong Lục Giới, không được trở thành thần thực sự.

Tạ Kiếm Bạch gần như không chút do dự mà đồng ý, thiên phú đáng ghen tị nhất của hắn lại chính là thứ không quan trọng nhất đối với hắn.

Những năm qua hắn không ngừng nỗ lực, không chỉ đơn thuần là để giết thiên mệnh báo thù, chủ ý của Tạ Kiếm Bạch vốn là muốn ép thiên đạo lộ diện, để nó không thể không đàm phán.

Cứu vớt Ngu Duy là một tình huống đôi bên cùng có lợi.

Thế gian cần thần thú để xoa dịu và điều hòa sát khí mất cân bằng trong trời đất và càng cần một người có thể dùng xiềng xích trói buộc Tạ Kiếm Bạch, để hắn có thể giữ được lý trí.

Một thần thú có thể chuyển hóa sức mạnh tự nhiên, đương nhiên còn giống một vị thần thực sự hơn bất kỳ thần tiên nào ở thiên giới. Nhưng bất kể thế nào, để Ngu Duy làm thần thú sở hữu sức mạnh này vẫn tốt hơn là để một kẻ điên như Tạ Kiếm Bạch nắm giữ.

Vì vậy, pháp tắc thế gian đã mở ra cánh cửa thời gian, để Tạ Kiếm Bạch rời đi.

Nhưng Tạ Kiếm Bạch lại từ chối, thay vào đó hắn yêu cầu để nhi tử của mình đi.

[Ngươi tự mình đi, chẳng phải sẽ chắc chắn hơn sao?] Pháp tắc thế gian hỏi.

Nó có thể phá lệ đưa hắn về quá khứ để cứu Ngu Duy nhưng thành sự tại nhân, nó không thể chi phối nhân quả của sinh linh, tất cả vẫn phải xem lựa chọn của chính họ.

Nhìn Ngu Thừa Diễn mất đi ý thức được đưa về thời điểm khởi đầu của mọi chuyện, vẻ mặt lạnh lùng u ám bao năm nay của Tạ Kiếm Bạch cuối cùng cũng dịu đi đôi chút.

"Trên đời này chỉ có hắn trở về quá khứ, ta mới có thể yên lòng," Tạ Kiếm Bạch nhìn cánh cửa thời gian đang đóng lại, hắn nói: "Hài tử của ta là một người tốt hơn ta. Hắn sẽ đưa ra lựa chọn viên mãn nhất."

[Ngươi có từng nghĩ, nếu nó không chỉ cứu Ngu Duy mà còn ngăn cản hai người các ngươi đến với nhau, đó sẽ không chỉ là dung hợp thay đổi vận mệnh mà còn là hoàn toàn xóa bỏ tương lai này.] Pháp tắc thế gian nói: [Khi đó sẽ phát triển thành một dòng thời gian hoàn toàn mới, Ngu Thừa Diễn sẽ mãi mãi ở lại thời đại đó, còn ngươi của hiện tại sẽ biến mất.]

"Ta biết." Tạ Kiếm Bạch nói.

Hắn nhìn vào hư không rồi khẽ cười.

...

Ta tin con sẽ cứu được nàng.

Có một người phụ thân không đủ tiêu chuẩn như vậy, những năm qua chắc con cũng rất đau khổ phải không?

Mẫu thân con từng nói, con không có quyền lựa chọn được sinh ra, càng không thể lựa chọn phụ mẫu của mình.

Bây giờ, quyền lựa chọn vận mệnh đã được trao vào tay con. Nếu con cảm thấy không có sự tồn tại của ta sẽ khiến con và mẫu thân hạnh phúc hơn, thì cứ làm như vậy đi.

·

Trong khoảng thời gian cuối cùng đó, Tạ Kiếm Bạch lại một lần nữa có được sự yên bình đã mất từ lâu.

Hắn đã làm tất cả những gì có thể.

Hắn biết Ngu Duy sẽ sống sót. Dù cho Ngu Thừa Diễn có trở lại thời đại này hay tất cả sẽ biến mất và viết lại, Tạ Kiếm Bạch đều đã chuẩn bị sẵn sàng.

Trong tiên điện lạnh lẽo và trống trải, Tạ Kiếm Bạch ngồi sau bàn dài, hắn chống trán, nhắm mắt lại.

Hắn mơ một giấc mơ.

Trong mơ, Ngu Duy ngồi bên cạnh hắn, đôi mắt mèo xinh đẹp của nàng ngước nhìn rồi mỉm cười rạng rỡ.

Tạ Kiếm Bạch chỉ dịu dàng ngắm nhìn nàng, như thể vì khoảnh khắc này, hắn đã đợi rất lâu, rất lâu rồi.

——Ngoại truyện về Tạ Kiếm Bạch · Hết—

Bình Luận (0)
Comment