Ngu Duy nhắm mắt, nàng nín thở tập trung, chuyên tâm hấp thụ sát khí giữa trời đất.
Đợi đến khi đan điền đầy ắp, sức mạnh lưu chuyển thông thuận trong kinh mạch, nàng mới thu thế, từ từ tỉnh lại sau khi đả tọa.
Thần thú vốn tự nhiên nắm vững việc vận dụng sức mạnh tự nhiên, thậm chí không cần cố ý học hỏi. Nay Ngu Duy đã hoàn toàn nắm giữ được sát khí, nàng vận chuyển trọn vẹn một đại chu kỳ và ba tiểu chu kỳ rồi cảm thấy cơ thể dần hồi phục về trạng thái tốt nhất.
Khi nàng mở mắt ra, điều đầu tiên nàng nhìn thấy là hai phụ tử Tạ Kiếm Bạch và Ngu Thừa Diễn đang ngồi một bên, cả hai đều đang chăm chú nhìn nàng, dường như sợ nàng sẽ biến mất.
Ngu Duy đã đả tọa ít nhất một ngày một đêm, đôi phụ tử này cũng thật kiên nhẫn, vậy mà cứ thế nhìn nàng cho đến tận bây giờ.
Nàng không nhịn được mà bật cười: "Hai người sao lại căng thẳng như thế, ngồi lâu như vậy không thấy mệt à?"
Ngu Duy chỉ nói một câu rất bình thường, kết quả là vành mắt của cả hai phụ tử họ đều ửng đỏ.
Hai người họ vốn đã giống nhau, vẻ mặt cùng một kiểu ngơ ngác quả thực như đúc ra từ cùng một khuôn, tuy đáng thương nhưng cũng thật khiến người ta muốn bật cười.
"Nương, nương... nương cảm thấy thế nào?" Ngu Thừa Diễn mắt đỏ hoe hỏi: "Thật sự không có vấn đề gì chứ?"
"Thật sự không có vấn đề gì." Ngu Duy bất đắc dĩ nói.
Đối với một Ngu Duy vô tư, nàng thực ra không cảm thấy mình đã phải chịu bao nhiêu khổ cực. Cộng cả hai kiếp ký ức lại, kiếp trước Tạ Kiếm Bạch đã chăm sóc nàng hết mực, kiếp sau Ngu Thừa Diễn lại ngày ngày đều sợ nàng đói, nàng vẫn luôn sống rất vui vẻ.
Tuy mấy năm cuối của kiếp trước nàng quả thực rất yếu nhưng nàng cũng không đau đớn gì nhiều, cái chết cũng chỉ là chuyện trong nháy mắt.
Đối với Ngu Duy, hai đoạn ký ức kiếp trước kiếp này của nàng, từ lúc sinh ra đến lúc chết đi đều ở bên đôi phụ tử này, nàng hoàn toàn không có cảm giác như đã xa cách ba ngàn năm.
Sau khi dung hợp ký ức, nàng chỉ thấy như mình đã ngủ một giấc rồi tỉnh dậy mà thôi.
Thực ra không chỉ có nàng, cả thế giới đều như vừa tỉnh giấc sau một giấc mộng dài.
Ở kiếp trước, cuộc sống của Lục Giới ngày càng tồi tệ. Vì sự xúi giục của thiên mệnh nguyên tác, sát khí mất đi cân bằng, dân chúng rơi vào lầm than.
Còn bây giờ, nhờ sự thay đổi của Ngu Thừa Diễn khi trở về quá khứ, rất nhiều sai lầm của thế giới ở kiếp trước đã được sửa chữa. Nói một cách dễ hiểu, là hai dòng thời gian đã hợp nhất, giữ lại phiên bản tốt đẹp hơn.
Thế giới hiện tại không hoàn toàn là kiếp trước, cũng không hoàn toàn là kiếp thứ hai mà là một tương lai mới, dung hợp từ cả hai.
Giống như Ngu Duy chết đi sống lại, kế thừa thân thể khỏe mạnh và tu vi của kiếp thứ hai, trong Lục Giới cũng có vô số sinh linh kiếp trước chết oan vì sự khiêu khích của thiên mệnh, nhờ kiếp thứ hai Ngu Duy hấp thụ sát khí, từ đó không xảy ra chiến tranh ở hạ giới nên đã thay đổi vận mệnh mà sống sót.
Còn về sự thay đổi vận mệnh của vạn vật chúng sinh, đó không phải là điều gia đình Ngu Duy có thể chi phối. Pháp tắc thế gian đã thu hồi thần lực của Tạ Kiếm Bạch, lại có thêm nguồn năng lượng khổng lồ sinh ra từ sự biến động của thế giới, nó tự sẽ sắp xếp mọi thứ.
Rất nhiều người trong Lục Giới đều đã trải qua một cơn ác mộng chân thực vào đêm đó, sau khi tỉnh lại họ mới thấy may mắn vì mọi thứ chỉ là một giấc mơ.
Tạ Kiếm Bạch và Ngu Thừa Diễn lại càng như vậy, họ gần như ở bên cạnh Ngu Duy mọi lúc mọi nơi, hết lần này đến lần khác không yên tâm mà kiểm tra cơ thể nàng, chỉ sợ nàng có chỗ nào không khỏe.
"Hai người có thể đừng nhìn ta chằm chằm nữa có được không?" Ngu Duy bất đắc dĩ nói: "Ta đói rồi."
"Con đi nấu cơm!" Ngu Thừa Diễn lập tức nói.
Quả nhiên, vẫn là phải tìm việc gì đó để phân tán sự chú ý của họ.
Đợi nhi tử đi rồi, Ngu Duy nhìn về phía Tạ Kiếm Bạch, nàng nhướng mày.
"Nào, thành thật khai báo đi, chàng đã làm những gì vậy?"
Ánh mắt Tạ Kiếm Bạch lảng đi, hắn khẽ nói: "...Không làm gì cả."
Hắn mà không làm gì mới là có quỷ.
Trước khi "tỉnh ngủ", Ngu Duy đã được một giọng nói đặc biệt dặn dò.
Đầu tiên, nó giải thích cho nàng về tầm quan trọng của nàng, nàng là thần thú duy nhất, một sự tồn tại còn gần với trật tự và pháp tắc của trời đất hơn cả Thiên Tôn.
Nàng cũng là hung thú, nhưng điều quý giá là sức mạnh tự nhiên thuộc tính tà và hắc ám trước nay vốn khó kiểm soát hơn, vì vậy đa số hung thú đều sẽ bị ảnh hưởng tính cách mà trở nên hung bạo.
Nhưng Ngu Duy lại không như vậy, nàng là hung thú đầu tiên có thể hoàn toàn kiểm soát hung sát khí mà không hề bị ảnh hưởng.
Giọng nói đó bảo nàng hãy tu luyện cho tốt, làm nhiều việc thiện, duy trì sự cân bằng của trời đất, ngưng tụ và tôi luyện thần cách của mình.
Dĩ nhiên, điểm quan trọng nhất chính là - Quản Tạ Kiếm Bạch cho thật tốt!
Lúc Ngu Duy tỉnh lại, trong đầu nàng vẫn còn vang vọng câu nói chấn động ‘Quản Tạ Kiếm Bạch cho thật tốt’.
Hắn rốt cuộc đã làm những gì mới có thể đẩy người ta đến mức này?
Ngu Duy hoài nghi nhìn nam nhân trước mặt, nàng lên tiếng: "Thật ra không cần chàng nói, ta cũng đã mơ thấy rất nhiều chuyện. Chàng..."
Nàng vốn định nói gì đó nhưng vừa ngẩng lên nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của Tạ Kiếm Bạch với ánh mắt vừa vô tội vừa đáng thương, nàng lại không thể nói ra được nữa, chỉ hóa thành một tiếng thở dài.
"Cần gì phải ép mình như vậy?" Nàng nói: "Chúng ta không phải đã hẹn ước rồi sao? Nếu chàng sống quá đau khổ, thì hãy đến tìm ta."
Họ đều là những người lạc lõng với thế gian, nếu là một cặp đôi bình thường phải sinh ly tử biệt, người ra đi trước sẽ dặn dò người còn lại sống cho thật tốt.
Nhưng Ngu Duy và Tạ Kiếm Bạch lại không như vậy, Ngu Duy có thể cảm nhận được Tạ Kiếm Bạch trong mấy năm cuối cùng đã ngày càng suy sụp vì tình trạng sức khỏe của nàng, vì vậy họ đã giao ước, nếu sau khi nàng chết, hắn quá đau khổ thì hãy tuẫn tình đến tìm nàng.
Không ngờ rằng Tạ Kiếm Bạch lại một mình chống chọi bao nhiêu năm như vậy, cuối cùng hắn thật sự tìm được cách giải quyết.
Lông mi Tạ Kiếm Bạch khẽ run, hắn cụp mắt xuống, chậm rãi nói: "Ngày nàng chết, ta đã suýt không muốn sống nữa. Nhưng ta không cam tâm."
Hắn không cam tâm buông tha cho những kẻ đã làm hại nàng, cho dù đó là thiên mệnh.
Ngu Duy lặng lẽ nhìn hắn, đau lòng khôn xiết vì những năm tháng gian khổ của hắn, hắn luôn làm được mọi điều đã hứa với nàng, đó chính là tình yêu của Tạ Kiếm Bạch.
Mọi lời an ủi lúc này dường như đều trở nên quá mơ hồ, Ngu Duy mím môi, nàng chìa tay ra.
"Ôm một cái." Nàng nói.
Tạ Kiếm Bạch cúi người xuống, bàn tay rộng lớn của hắn từ từ v**t v* từng tấc lưng nàng, sự cẩn trọng và trân quý đó khiến gáy Ngu Duy trở nên tê dại.
Cho đến cuối cùng, hắn ôm chặt Ngu Duy vào lòng.
Ngón tay Tạ Kiếm Bạch mân mê sau lưng nàng, hắn khẽ nói: "Ở đây không còn sờ thấy xương nữa rồi, thật tốt."
Ngu Duy tựa vào lồng ngực hắn, nàng rầu rĩ nói: "Đừng làm những chuyện tự làm hại mình nữa, ta sẽ đau lòng."
"Không dám chắc." Tạ Kiếm Bạch nói.
Vào lúc đang nồng nàn thế này, Tạ Kiếm Bạch lại nói những lời như vậy, Ngu Duy ngẩng đầu, hung dữ lườm hắn.
"Ý ta là, sau này có nàng giám sát, ta đều nghe theo nàng." Tạ Kiếm Bạch vội bổ sung câu hắn thực sự muốn nói.
Ngu Duy hừ một tiếng, tỏ vẻ miễn cưỡng hài lòng, nàng nói: "Hôn một cái."
Tạ Kiếm Bạch cúi đầu, hai người chóp mũi kề nhau.
"Cơm nước xong rồi, có thể ăn..."
Ngu Thừa Diễn đẩy cửa vào, bất ngờ nhìn thấy phụ mẫu mình đang âu yếm bên nhau.
Ba người nhìn nhau, ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta.
"...Cũng có thể là chưa xong." Ngu Thừa Diễn lập tức nói: "Con đi làm thêm một món nữa, hai người cứ tiếp tục, con không thấy gì hết!"
Cánh cửa lại đóng sầm lại.
Tạ Kiếm Bạch và Ngu Duy quay đầu lại, họ nhìn nhau, cuối cùng, cả hai đều bật cười.