Nơi gia đình ba người tạm thời dừng chân không phải là Thiên giới mà là Yêu giới.
Tạ Kiếm Bạch dùng Tà Ma Cổ Tháp để nuôi dưỡng hạt nhân của Ngu Duy sau khi nàng qua đời và cổ tháp được hắn giấu ở Yêu giới.
Mấy ngày sau, khi đã hoàn toàn chắc chắn cơ thể Ngu Duy thực sự khỏe mạnh, ăn uống cái gì cũng thấy ngon miệng, hai phụ tử bèn chuẩn bị lên đường trở về Thiên giới phục chức.
Chẳng qua là Tạ Kiếm Bạch đã không còn lòng dạ nào để làm Thiên Tôn nữa còn Ngu Thừa Diễn thì phải bắt đầu lại từ đầu.
Thanh niên kỳ thực rất muốn làm những việc thiết thực cho Lục giới, chỉ tiếc là trước kia, vì nỗi đau mất mẫu thân mà hắn chìm sâu vào tâm ma, sầu muộn không nguôi, đến việc sống tiếp hắn cũng thấy gắng gượng, chỉ miễn cưỡng làm tốt phận sự của mình đã là điều không dễ dàng gì với hắn.
Nay tâm ma của Ngu Thừa Diễn đã hoàn toàn biến mất nhưng hắn từng nhập đạo bằng tâm ma, sau lại được các Thiên Tôn mở cửa sau mới được vào Thiên giới, nền tảng tiên thể của hắn vốn không vững chắc.
Sau khi trở về xử lý các công việc khác, Ngu Thừa Diễn quyết định phế bỏ tu vi, làm lại từ đầu, dùng chính đạo để phi thăng.
Với thể chất đáng sợ khi vừa có huyết mạch thần thú, vừa kế thừa thiên phú của Tạ Kiếm Bạch, dù cho hắn có tu luyện lại từ đầu, lần nữa phi thăng cũng chỉ mất trăm năm. Nếu hắn chăm chỉ khổ tu, có lẽ sẽ giống như cha mình, không đến ba mươi năm là đủ.
Chẳng qua trong cuộc đời của Ngu Thừa Diễn đã có những chuyện quan trọng hơn cả tu luyện. Đắc đạo phi thăng sao có thể quý giá hơn việc được ở bên phụ mẫu chứ?
Lúc rời khỏi Yêu giới, cả nhà ba người đã bàn bạc xong xuôi, đợi sau khi hai người họ từ chức, cả nhà họ sẽ cùng nhau chu du hạ giới, Ngu Thừa Diễn cũng có thể từ từ tu luyện.
Đợi trăm năm sau, khi thần cách của Ngu Duy đã ổn định, Ngu Thừa Diễn cũng đã đắc đạo phi thăng, lúc đó mới tính đến chuyện lên Thiên giới sinh sống.
Sau khi quyết định xong, họ không quay thẳng về Thiên giới mà tiện đường ghé qua tu chân giới để thăm Ninh Tố Nghi.
Tu vi của Ninh Tố Nghi đã đạt đến Động Hư cảnh giới, nàng rất có thiên phú nhưng muốn phi thăng thì ít nhất cũng phải nỗ lực thêm cả ngàn năm nữa.
Thật ra, người như nàng mới là tu sĩ bình thường thật sự có thiên phú, còn như phụ tử Tạ Kiếm Bạch thì chỉ có thể gọi là quái vật.
Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, Ninh Tố Nghi của hiện tại cũng đã tốt hơn rất nhiều so với kiếp trước khi nàng ấy tu luyện tà thuật.
Là người biết rõ nhất chuyện Ngu Thừa Diễn xuyên không, ngoài gia đình Ngu Duy và các vị Thiên Tôn, nàng là người duy nhất biết rằng tất cả không phải là mơ mà là sự thật.
Nàng cũng đã dung hợp ký ức của hai kiếp, bây giờ khi gặp lại Tạ Kiếm Bạch, thần sắc nàng có chút phức tạp.
Kiếp trước, Ninh Tố Nghi thật sự hận Tạ Kiếm Bạch đến chết. Vị muội muội mà nàng chăm sóc bao năm vẫn luôn rất tốt đẹp lại đột nhiên muốn thành hôn với hắn.
Ninh Tố Nghi có tính tin vào bản thân hơn là tin người khác. Nàng vốn không tin một nam nhân chỉ đến từ tình một đêm lại có thể thật lòng đối tốt với Ngu Duy, mãi cho đến khi biết được thân phận của Tạ Kiếm Bạch, nàng mới miễn cưỡng dằn xuống nỗi lo lắng.
Dù sao thì Kiếm Tôn cũng danh tiếng lẫy lừng, thực lực hùng mạnh, được hắn chăm sóc, nàng cũng xem như có thể yên lòng.
Không ngờ rằng Ngu Duy lại chết, mà gã nam nhân khốn kiếp đó ba ngày sau mới khoan thai đến. Nếu không phải vì tu vi không đủ, Ninh Tố Nghi đâu chỉ tát hắn một cái, nàng chỉ hận không thể giết hắn để chôn cùng Ngu Duy.
Thế nhưng sau khi dung hợp ký ức, dù không biết rõ chân tướng, Ninh Tố Nghi cũng có thể đoán ra được, chắc chắn là Tạ Kiếm Bạch đã nỗ lực làm gì đó mới có thể đưa Ngu Thừa Diễn quay về để thay đổi lịch sử.
Cũng chỉ có hắn mới khiến người ta tin rằng hắn có năng lực thay đổi cả thế giới.
Gặp lại nhau ít nhiều gì cũng có chút khó xử. Sau khi chào hỏi qua loa, Ninh Tố Nghi liền kéo hai mẫu tử qua một bên ân cần hỏi han đủ điều, không nói thêm gì với Tạ Kiếm Bạch nữa.
Hiện giờ Ninh Tố Nghi đang ẩn cư tu luyện một mình. Nàng tìm được một nơi linh khí hội tụ, dựng nên một động phủ. Nàng rất có khiếu thưởng thức cuộc sống, còn xây một chiếc đình đơn độc trên ngọn núi cao gần đó, những lúc mệt mỏi liền ra đình ngồi uống trà.
Tạ Kiếm Bạch quả thật cũng không thân với Ninh Tố Nghi nên cũng chẳng có gì để hàn huyên, hắn bèn một mình yên lặng ngồi trong đình, trông chừng họ, chờ ba người họ trò chuyện xong.
Nửa canh giờ sau Ngu Thừa Diễn cũng đi ra, chỉ còn lại Ninh Tố Nghi và Ngu Duy vẫn ở trong động phủ trò chuyện.
Ngu Thừa Diễn ngồi xuống phía đối diện Tạ Kiếm Bạch, hai phụ tử cùng ngắm nhìn đám mây mù cuồn cuộn.
"Thật tốt quá." Ngu Thừa Diễn nói rồi cười: "Sau này chúng ta cũng xây một cái đình đi."
Thì ra khi trong lòng không còn chút áp lực nào, chỉ còn lại niềm mong mỏi về tương lai lại có thể hạnh phúc đến thế. Ngay cả khi chỉ ngắm mây và cây cối bình thường thôi cũng cảm thấy vui vẻ vô cùng.
Tạ Kiếm Bạch nhìn Ngu Thừa Diễn đang ngồi đối diện bên bàn đá.
Thanh niên mày ngài giãn ra, ánh mắt trong veo. Hắn vẫn đang ngắm nhìn núi và mây xa xăm, khóe môi khẽ cong lên một nụ cười.
Dù đã trải qua một cuộc đời gian truân như vậy nhưng dường như nó không hề làm hao mòn đi nội tâm trong sáng của Ngu Thừa Diễn.
Trên người hắn toát ra một vẻ hăng hái và lương thiện đặc trưng của tuổi trẻ, mỗi khi nhìn thấy hắn, người ta sẽ cảm thấy vô cùng thân thiết và đáng tin.
Huyết thống quả là một thứ huyền diệu. Đây là hài tử của hắn, dung mạo giống hắn đến vậy nhưng lại là một người hoàn toàn khác biệt.
Một người tốt hơn hắn nhiều.
Tạ Kiếm Bạch sớm đã biết nhân cách của mình có khiếm khuyết lớn, có những chuyện hắn không làm được nhưng Ngu Thừa Diễn lại có thể.
Ngu Thừa Diễn cũng cảm nhận được ánh nhìn của hắn.
Mối quan hệ phụ tử giữa họ dường như luôn có chút gượng gạo, đã rất lâu rồi Ngu Thừa Diễn không được Tạ Kiếm Bạch nhìn như vậy.
"Sao vậy?" Ngu Thừa Diễn có chút ngượng ngùng hỏi.
"Ta nghĩ, ta nợ con một lời xin lỗi." Tạ Kiếm Bạch nói.
Một Tạ Kiếm Bạch luôn mang bộ mặt băng giá lãnh đạm lại có thể nói ra những lời kinh người như vậy, Ngu Thừa Diễn bị dọa cho giật nảy mình, hắn căng thẳng hỏi: "Sao vậy ạ?"
"Ta không phải là một người phụ thân tốt. Vừa không ở bên cạnh con, vừa không bảo vệ được con." Tạ Kiếm Bạch nhìn hắn nói: "Ta không biết một gia đình bình thường thì nên như thế nào, chỉ có thể học từ trong sách nhưng những cuốn sách đó đều vô dụng."
Trái tim căng thẳng của Ngu Thừa Diễn lúc này mới từ từ thả lỏng. Những thăng trầm của cuộc đời đã khiến hắn có phần nhạy cảm, chỉ sợ câu tiếp theo sau lời xin lỗi của Tạ Kiếm Bạch là y lại che giấu chuyện gì đó đáng sợ.
May mà không phải vậy.
Sau khi thả lỏng, Ngu Thừa Diễn lại không khỏi có chút ngượng ngùng.
Ngay cả ở tu chân giới, nơi môi trường sống thoáng hơn cũng hiếm có phụ mẫu nào làm sai mà lại đi xin lỗi con cái.
Cũng chỉ có những bậc phụ mẫu như Ngu Duy và Tạ Kiếm Bạch, những người chưa từng bị bụi trần vẩn đục mới vừa coi hắn là hài tử, vừa xem hắn như một người bạn bình đẳng để rồi có một hành động đáng kinh ngạc như vậy.
Những năm qua Ngu Thừa Diễn ganh đua với Tạ Kiếm Bạch, điều hắn muốn chẳng qua chỉ là chứng tỏ bản thân, để Tạ Kiếm Bạch công nhận hắn. Hắn nào có ngờ được, Tạ Kiếm Bạch sẽ nhận sai với mình?
Hắn giờ đây đã rất hiểu nam nhân này rồi. Tạ Kiếm Bạch vừa nói câu trước, Ngu Thừa Diễn liền bất đắc dĩ nói: "Vì con không lớn lên giống như những ví dụ trong sách, đúng không?"
Tạ Kiếm Bạch gật đầu.
Ngu Thừa Diễn vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười, hắn ngày càng cảm thấy cha mình cũng là một người rất đơn thuần, giống hệt nương hắn.
Tạ Kiếm Bạch ngoài tu luyện ra thì chẳng biết gì khác, Ngu Thừa Diễn thậm chí có thể tưởng tượng ra khi Tạ Kiếm Bạch phát hiện hài tử không lớn lên như trong sách nói, còn xuất hiện đủ thứ vấn đề mà thư tịch không giải quyết được thì nam nhân đó sẽ có dáng vẻ cau mày nghi hoặc đến mức nào.
Cười xong, Ngu Thừa Diễn rũ mắt khẽ nói: "Cha không nợ con gì cả, con biết cha đã cố gắng hết sức rồi. Nếu là con cũng chưa chắc có thể làm tốt hơn cha."
"Thật ra mấy ngày nay con vẫn luôn nghĩ về những chuyện đã qua. Con đã từng luôn ghét cha cứ úp úp mở mở, không nói rõ ràng với con. Nhưng nếu đặt mình vào vị trí của cha, có lẽ con cũng không thể nói ra."
Nếu lúc còn trẻ mà biết được cái chết của mẫu thân là để trải đường cho cuộc đời của mình, e rằng Ngu Thừa Diễn sẽ thật sự sụp đổ.
Hắn có thể kiên trì ba ngàn năm cũng là vì hờn dỗi với Tạ Kiếm Bạch, tuy hắn cũng tự trách nhưng hắn càng hận phụ thân mình hơn. Nếu không có Tạ Kiếm Bạch, hắn đã sớm bị sự áy náy của bản thân đánh gục rồi.
Ngu Thừa Diễn nhìn Tạ Kiếm Bạch, hắn cười khổ: "Là lỗi của con, lúc đó con quá ngây thơ, quá bốc đồng, không tìm hiểu kỹ càng mà chỉ vì cơn giận nhất thời che mắt, cha nói gì con cũng không muốn nghe. Nếu lúc đó con chín chắn, vững vàng hơn một chút, có thể gánh vác được mọi chuyện, cha cũng không cần phải một mình nhẫn nhịn nhiều năm như vậy."
"Biết tức giận, có chủ kiến, như vậy đã rất tốt rồi." Tạ Kiếm Bạch lại nói: "Đừng giống ta, sống mà không hay không biết, lãng phí tháng ngày vạn năm."
Giọng nam nhân ôn hòa và bình thản nhưng lòng Ngu Thừa Diễn lại có chút khó chịu.
Năm xưa sau khi Tạ Kiếm Bạch giết sư phụ mình, dường như y cũng đã g**t ch*t chính bản ngã của mình. Mãi cho đến khi vạn năm trôi qua, y gặp được Ngu Duy, dần dần vì người thương mà tìm lại được bản thân, cuối cùng y mới kết thúc những ngày dài đằng đẵng tự giày vò chính mình.
Chỉ khi có Ngu Duy, Tạ Kiếm Bạch mới có thể sống như một con người.
Khó mà tưởng tượng được sau khi nương hắn qua đời, cha hắn đã phải chịu đựng bao nhiêu đau khổ.
Bây giờ nghĩ lại, Ngu Thừa Diễn nhớ rằng lúc đó Tạ Kiếm Bạch đã muốn mang hắn đi.
Thanh niên biết rằng, dù Tạ Kiếm Bạch là vị thần tiên mạnh nhất trên đời nhưng điểm tựa của cả con người y đều đặt hết vào gia đình mình.
Tạ Kiếm Bạch đã nhắc đến vài lần nhưng hắn của những năm tháng tuổi trẻ đó đã dùng những lời lẽ khó nghe nhất mà mình có thể nghĩ ra để vài lần châm biếm y, muốn khiến nam nhân ấy lộ ra gương mặt thật.
Hắn muốn dùng lời nói như lưỡi dao sắc bén xuyên qua lớp mặt nạ của Tạ Kiếm Bạch nhưng lại không ngờ rằng, thứ hắn đâm xuyên khi ấy lại chính là tấm chân tình của Tạ Kiếm Bạch.
Người thương qua đời rồi lại bị chính nhi tử của mình oán hận hiểu lầm, Tạ Kiếm Bạch lúc đó rốt cuộc đã phải trải qua tâm trạng như thế nào?
Ngu Thừa Diễn thậm chí không thể hiểu nổi, tại sao Tạ Kiếm Bạch có thể trong ngoài như một như vậy.
Hắn hận Tạ Kiếm Bạch không biết che giấu nhưng sau khi đã hứa với Ngu Duy sẽ chấp nhận hài tử này, Tạ Kiếm Bạch chưa bao giờ oán trách hắn. Thậm chí y không hề vì những phiền phức do việc Ngu Thừa Diễn sinh ra và lớn lên gây ra mà trút giận lên hắn.
Cha hắn thật ngốc, đúng là một kẻ ngốc không biết mở miệng.
"Sau này, gia đình chúng ta sẽ không bao giờ chia xa nữa." Ngu Thừa Diễn khẽ nói: "Lần này tu luyện lại từ đầu, con đều sẽ nghe theo lời cha. Cha dạy con thế nào, con sẽ học thế đó."
Tạ Kiếm Bạch sững sờ, hắn dường như không ngờ rằng Ngu Thừa Diễn lại nói ra những lời như vậy.
Hắn nhìn Ngu Thừa Diễn, chàng thanh niên cũng kiên định nhìn lại hắn.
Ánh mắt Tạ Kiếm Bạch dần trở nên dịu dàng, hắn khẽ gật đầu.
"Được." Tạ Kiếm Bạch nói.
"Nhưng mà!"
Ngu Thừa Diễn thật sự không quen với cảm giác phụ tử ấm áp này, làm hắn xấu hổ không thôi. Hắn hắng giọng, cố tình phá vỡ bầu không khí: "Có một điều cha phải hứa với con, sau này chúng ta phải giao tiếp thẳng thắn, không được úp mở nữa, có chuyện gì cũng phải nói cho con biết!"
"Được." Tạ Kiếm Bạch đáp rất dứt khoát.
"Tốt lắm, vậy bắt đầu từ bây giờ, chúng ta đều phải thành thật." Ngu Thừa Diễn lập tức nói: "Những năm qua rốt cuộc cha đã làm những gì, kể hết cho con nghe đi."
Dưới ánh mắt mong chờ của chàng thanh niên, Tạ Kiếm Bạch ngẫm nghĩ một lúc.
Sau đó Tạ Kiếm Bạch cất lời: "Ta đã gặp được pháp tắc thế giới, thương lượng với nó, đưa con về quá khứ."
Ngu Thừa Diễn chờ một lúc mà không thấy y nói tiếp, hắn không thể tin nổi hỏi: "Hết rồi sao?"
"Hết rồi."
Thế này mà gọi là thẳng thắn ư!
Thanh niên vừa định phản đối thì thấy trong mắt Tạ Kiếm Bạch lóe lên một tia cười tinh nghịch.
Ngu Thừa Diễn: "... Cha đừng nói với con đây là cha đang đùa đấy nhé."
"Không buồn cười sao?"
"Dĩ nhiên là không buồn cười rồi!"
"Ồ."
"..."
Tin tốt: Cha hắn ngày càng giống người bình thường, giờ đã biết nói đùa rồi.
Tin xấu: Trò đùa rất nhạt, không buồn cười chút nào!
Vài ngày sau, nhìn Ngu Duy bị trò đùa nhạt nhẽo của Tạ Kiếm Bạch chọc cho cười nghiêng cười ngả và những bong bóng màu hồng dường như đang bay lên giữa hai người họ, Ngu Thừa Diễn bắt đầu hoài nghi nhân sinh.
... Hắn chắc chắn là hài tử nhận nuôi, tuyệt đối không phải thân sinh của bọn họ đúng không?
Còn chuyện sau này cả nhà ba người quay về Thiên giới từ chức, Tạ Kiếm Bạch mặt không cảm xúc mà nói đùa, khiến Tiêu Lang Thiên Tôn sợ đến suýt lên cơn đau tim, Ngu Thừa Diễn phải giải thích một hồi lâu mới làm Tiêu Lang bình tĩnh lại, lòng y vẫn còn sợ hãi mà nắm lấy tay hắn, khẩn khoản nhờ hai mẫu tử họ quản Tạ Kiếm Bạch cho thật kỹ thì lại là một câu chuyện khác.
Thiên giới hoàn toàn đồng ý với mọi yêu cầu của Tạ Kiếm Bạch, dù sao thì sau hai kiếp bị giày vò, các vị Thiên Tôn đều đã thấm thía một đạo lý: Khi có nguy hiểm, Tạ Kiếm Bạch là tuyến phòng thủ cuối cùng của Thiên giới.
Nhưng khi không có nguy hiểm, chính Tạ Kiếm Bạch lại là mối đe dọa lớn nhất của cả lục giới.
Nếu không phải vì nam nữ khác biệt và vì lúc mới gặp mặt Ngu Duy đã nói một câu 'Ngươi không phải là vị tu sĩ tuấn tú ở cùng Kiếm Bạch trong mơ sao’ khiến Tiêu Lang bị ánh mắt âm u lạnh lẽo của Tạ Kiếm Bạch nhìn chằm chằm suốt quãng đường, làm Tiêu Lang lạnh cả sống lưng, ngay cả ngón tay cũng không dám duỗi ra, chỉ sợ đến gần Ngu Duy một chút sẽ bị Tạ Kiếm Bạch chặt phăng ngay...
Không thì hắn thật sự rất muốn ôm lấy vạt váy của Ngu Duy mà khóc rống lên một trận - Xin người đấy, nhất định phải sống lâu trăm... à không, sống lâu vạn vạn tuổi, quản Tạ Kiếm Bạch cho thật kỹ, đừng để hắn ra ngoài phát điên nữa!
Còn những chuyện khác đều dễ nói chuyện cả!
Sau khi bàn giao xong mọi việc, nhóm Thiên Tôn do Tiêu Lang đứng đầu đều đích thân tiễn cả nhà họ rời đi, ba vị Thiên Tôn và Ngu Duy đã hữu hảo đạt thành ước định, mấy trăm năm sau sẽ gặp lại ở Thiên giới, suốt quãng đường đi họ trò chuyện vô cùng vui vẻ.
Bọn họ đều hiểu rõ một điều, nhà này là do Ngu Duy quyết, cho nên suốt cả quãng đường họ thậm chí chẳng ai buồn để tâm đến việc từ biệt người đồng sự cũ của mình.
Đến Tiên Phàm Đài, lúc sắp chia tay, Tiêu Lang mới nhìn về phía Tạ Kiếm Bạch.
Hắn xem như là người hiểu rõ nhất những gì Tạ Kiếm Bạch đã trải qua trong những năm qua, cho nên dù trước đây hắn từng bị nam nhân này đối xử lạnh nhạt, Tiêu Lang vẫn vô cùng khoan dung và thấu hiểu cho Tạ Kiếm Bạch.
Một vị thần tiên sinh ra ở Thiên giới như hắn đã sống bao nhiêu năm, năm đó lần đầu hắn gặp Tạ Kiếm Bạch là khi Tạ Kiếm Bạch mới chỉ ngoài hai mươi tuổi.
Tuổi đời hắn còn trẻ quá, dường như còn chưa kịp trưởng thành đã thành tiên rồi.
Nói là vì tiếc tài cũng được hay vì thấy hắn còn quá trẻ cũng chẳng sao, Tiêu Lang vẫn không kìm được mà quan tâm Tạ Kiếm Bạch nhiều hơn một chút, chỉ tiếc là nam nhân này trước giờ đều vô tâm, chưa bao giờ cảm nhận được tấm chân tình này.
Bây giờ hắn đã thành gia rồi, càng không để tâm đến những người đồng liêu cũ này nữa.
Lòng Tiêu Lang ngổn ngang trăm mối, nhưng cuối cùng, niềm hy vọng Tạ Kiếm Bạch được hạnh phúc vẫn chiếm thế thượng phong.
Hắn thở dài một tiếng: "Ngươi cuối cùng cũng được như ý nguyện rồi, chặng đường này đi không dễ dàng, phải biết trân trọng, đối xử tốt với gia đình của mình."
Với tính cách trước kia của Tạ Kiếm Bạch, coi như không nghe thấy mà đi thẳng là chuyện rất bình thường, hắn có thể liếc mắt qua, gật đầu một cái đã chứng tỏ tâm trạng của hắn rất tốt rồi.
Kết quả là Tạ Kiếm Bạch lại nhìn về phía Tiêu Lang rồi nói: "Những năm qua, đa tạ sự quan tâm của ngươi."
Tiêu Lang sững sờ.
Nhìn gia đình họ rời đi rồi, Tiêu Lang cuối cùng mới nhận ra mình đã nghe thấy gì.
Đó vậy mà, vậy mà lại là lời Tạ Kiếm Bạch nói ra ư?!
Hài tử lần này thật sự đã trưởng thành rồi. Tiêu Lang lau đi giọt nước mắt nóng hổi của một người huynh già, lòng phơi phới quay về tiếp tục làm việc.
Còn về vị trí Thiên Tôn thứ tư... cứ để trống trước đã.
Dù sao thì cũng chỉ mất vài trăm năm, gia đình này toàn những nhân vật phi thường, nói không chừng Thiên Tôn kế nhiệm lại xuất thân từ chính nhà họ.
Là Ngu Duy với thần cách được luyện thành thần thú chính thống hay là Ngu Thừa Diễn với thiên phú đáng sợ, hay lại là Tạ Kiếm Bạch được mời về làm lại... sao cứ thấy chuyện gì cũng có thể xảy ra nhỉ?
...
Ngu Duy đẩy cửa sổ ra, khoảng sân trồng đầy hoa tươi lập tức hiện ra trước mắt.
Gió nhẹ thoảng qua, nàng chống tay, hít hà hương hoa.
Giữa không trung cách đó không xa có kiếm quang lóe lên, thậm chí không nhìn rõ người đang ở đâu.
Đúng là một đôi phụ tử mê kiếm, hai người họ càng lúc càng hợp nhau, lúc nào cũng tràn đầy năng lượng cho việc tỉ thí luyện kiếm.
"Ta đói rồi...." Nàng kéo dài giọng gọi.
Không lâu sau, bóng dáng Tạ Kiếm Bạch và Ngu Thừa Diễn đã xuất hiện ngoài viện.
"Hôm nay chúng ta ăn cá nhé!" Ngu Thừa Diễn hào hứng đề nghị: "Con lại nghĩ ra một cách nấu mới, làm cá chắc chắn sẽ ngon tuyệt!"
Hắn quay đầu lại thì thấy Tạ Kiếm Bạch chau mày, vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng.
Nói cũng thật thú vị, ở kiếp thứ hai chung sống lâu như vậy, Ngu Thừa Diễn cũng không phát hiện ra Tạ Kiếm Bạch lại không thích ăn cá.
"Không được kén ăn, cứ quyết định vậy đi!" Ngu Thừa Diễn rất thích gây sự với cha mình ở những chuyện nhỏ nhặt: "Người nấu cơm có quyền quyết định, ăn cá thôi."
Tạ Kiếm Bạch suy nghĩ một lúc, hắn cố gắng phản công: "Vậy tháng này không được ăn điểm tâm nữa."
"Thế sao được!" Ngu Duy lập tức phản đối: "Cá cũng phải ăn, mà điểm tâm cũng phải ăn."
Về khoản ăn uống, hai mẫu tử họ trước nay khẩu vị đều rất giống nhau.
Thấy cha mình bị lép vế, Ngu Thừa Diễn lén cười trộm rồi vào nhà bếp nhóm lửa.
Hắn đương nhiên không thể chỉ làm mỗi món cá, trên bàn ăn lúc nào cũng phải có món mà cả ba người họ đều thích.
Ngu Thừa Diễn bắt đầu thái rau thái thịt, sau đó không quay đầu lại, đập vào tay Ngu Duy.
"Lần này ta không ăn vụng." Không ngờ hắn lại nghe thấy giọng nói ấm ức của Ngu Duy.
Ngu Thừa Diễn quay đầu lại mới thấy Ngu Duy đang cầm đĩa trái cây mà hắn đã chuẩn bị sẵn.
Bao năm qua đã thành thói quen, gần như đã trở thành phản xạ của cơ bắp. Không ngờ rằng lần này hắn lại đập nhầm, Ngu Thừa Diễn vội vàng lấy thêm một ít đồ ăn vặt ra để hối lộ Ngu Duy.
Vòi vĩnh thành công rồi Ngu Duy mới hài lòng bưng đĩa đi.
Không lâu sau, khói bếp lượn lờ bay lên, mùi thơm từ phòng bếp lan tỏa ra.
Ngu Duy rúc trong lòng Tạ Kiếm Bạch ăn trái cây, đang ăn thì nàng bỗng có chút xuất thần.
"Sao vậy?" Tạ Kiếm Bạch luôn có thể nhanh chóng nhận ra sự thay đổi trong cảm xúc của nàng.
"Không có gì." Ngu Duy ngẩng đầu, nàng cười nói: "Chỉ là cảm thấy, thật tốt quá."
Đúng vậy, thật tốt quá.
Tạ Kiếm Bạch khẽ vuốt tóc Ngu Duy, hắn nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cuộc sống tốt đẹp thế này chỉ là một ngày bình thường.
Mà những ngày tháng quý giá và bình dị như thế này sẽ còn kéo dài rất lâu, rất lâu nữa.