Trở Thành Nam Thần Nữ Nhân (Dịch Full )

Chương 109 - Chương 109 - Mưa Thuận Gió Hòa 1

Chương 109 - Mưa thuận gió hòa 1
Chương 109 - Mưa thuận gió hòa 1

Editor: Thảo

Beta: Phong Vũ Tuyết Tuyết

"Lạc Y, con đến rồi đấy à?" Viện trưởng Du Thu đứng dậy ra đón.

"Tấn Kỳ đâu ạ?" Tấn Kỳ chính là đứa trẻ bị Cầu Vồng Quấn, trước khi tới đây, An Nhàn đã nói rõ tình huống với viện trưởng.

Du Thu biết cô không thích khách sáo, vì thế cũng không nhiều lời, bà trực tiếp dẫn cô tới một căn phòng.

An Nhàn vừa mới bước vào cửa thì đúng lúc bệnh của Tấn Kỳ lại phát tác. Khi Cầu Vồng Quấn phát tác hoàn toàn không có quy luật. Có đôi khi mấy lần một ngày, cũng có lúc mấy ngày một lần, thời gian dài ngắn khác nhau, không hề cố định.

Toàn thân Tấn Kỳ cứng đờ mà nằm sấp trên giường. Từng đường kinh mạch ở dưới làn da nhô lên giống như bị điện giật, thuận theo mạch chậm rãi chuyển động. Tấn Kỳ đau đến mức khuôn mặt trở nên vặn vẹo, đè nén âm thanh nức nở, nghẹn ngào.

An Nhàn bước nhanh qua, nắm chặt lấy cổ tay cậu, cảm ứng hơi thở biến hóa bên trong cơ thể của cậu ấy. Một tia ma khí yếu ớt bất ngờ xuất hiện bên trong kinh mạch, sau đó lại biến mất nhanh chóng. Điều này chứng tỏ phán đoán trước đây của cô là chính xác. Chỉ tại ma khí ẩn núp quá sâu cộng thêm việc bất kỳ lúc nào nó cũng có thể di chuyển sang chỗ khác nên chỉ cần cảm ứng được linh khí của cô là nó lập tức bỏ trốn.

Trời sinh thân thể Tấn Kỳ đã có ma khí, nếu như có thể hoàn toàn hấp thu thì sẽ không tạo ra bất kỳ nguy hiểm gì cho cậu. Nhưng cỗ ma khí này đã vượt qua sức chịu đựng của cơ thể dẫn tới lượng ma khí còn sót lại bại lộ ra bên ngoài. Đây chính là nguồn gốc của Cầu Vồng Quấn, vốn dĩ không phải là bệnh tật gì cả. Mà là ấn ký của Ma tu - tai họa ngầm còn sót lại trong thời kỳ tu chân.

Đương nhiên, cho dù kiếp trước Tấn Kỳ có là ai đi chăng nữa thì hiện tại cậu cũng chỉ là một người phàm mà thôi.

Nếu là một tháng trước, sợ là An Nhàn còn phải hao phí công sức một phen. May mà bây giờ cô có bình Cảnh Thủy, hoàn toàn có thể dễ dàng dẫn dụ nó ra.

An Nhàn luồn tay vào ba lô, dùng ba lô che đậy, lấy bình Cảnh Thủy từ trong nhẫn trữ vật ra, rồi đổ một ít nước từ miệng bình lên vùng đan điền của Tấn Kỳ.

Khí linh bên trong bình Cảnh Thủy cảm ứng được sự bạo động của ma khí, như là hạn hán đã lâu chợt gặp mưa rào, không chần chờ đã lao vào hấp thu. Trên kinh mạch xuất hiện vị trí của từng tia cầu vồng trông như từng con rắn nhỏ từ từ tập trung, hướng về phía trung tâm, rồi ngay lập tức biến mất tại đan điền.

Trông thấy ma khí đã bị hấp thụ sạch sẽ, bình Cảnh Thủy còn cố chấp "cắn" lấy cái rốn của Tấn Kỳ, có ý định hút khô người cậu ấy.

An Nhàn vỗ đáy bình một cái, chỉ nghe "cách" một tiếng, bình Cảnh Thủy bỗng nhiên bắn ra ngoài, thân bình rung động không ngừng, dường như muốn thoát khỏi sự khống chế của An Nhàn.

Mới vừa hấp thụ một chút ma khí, đã muốn trở thành Yêu rồi à? Mắt An Nhàn lóe lên tia sáng lạnh lẽo. Cô tiện tay nắm lấy dược hoàn nhét ngay miệng bình đang phun ra từng luồng khí đen rồi thít chặt miệng bình lại. Bình Cảnh Thủy lập tức giống như bị bóp lấy cổ, thân bình vốn trắng noãn nay dần dần hiện lên sắc đen u ám.

Viên dược mà An Nhàn vừa lấy dược lúc nãy là cặn dược còn sót lại trong lúc cô luyện chế. Khi lấy dược ra thì trong còn sót lại khá nhiều linh khí cùng dược tính nên cô đã luyện thành viên Cặn Bã Hoàn. Nó có thể trở thành chất dinh dưỡng cung cấp cho thực vật. Hiện tại dùng để đối phó với khí linh kiêu căng bướng bỉnh này cũng mang lại hiệu quả khá tốt.

Trước kia, tiểu quỷ này là bảo vật mà Ma Tôn thường mang bên người, uy phong lẫm liệt không ai bì nổi. Bây giờ lại lưu lạc tới tình trạng chỉ nếm viên Cặn Bã Hoàn là đã câm miệng, chắc hẳn là nó uất ức vô cùng.

Sau khi trải qua quá trình trị liệu, Tấn Kỳ tựa như được giải thoát. Toàn thân cậu thả lỏng, nhanh chóng ngủ say.

An Nhàn cũng không ở lại chỗ này quá lâu, cô dặn dò Du Thu một số chuyện, rồi lặng yên không một tiếng động rời khỏi như lúc ban đầu.

Trên đường trở về, An Nhàn nghĩ tới trong thư, Quan Hồng có nhắc tới một người bệnh cũng bị Cầu Vồng Quấn giống vậy. Mặc dù, cô đã nắm chắc phương pháp trị liệu, nhưng tạm thời không có ý định tiếp nhận. Quan Hồng đưa tư liệu của bệnh nhân cho cô, người này đã ngoài sáu mươi, có tinh thần lực cấp A, là một cao thủ. Ấy vậy mà cũng không thể hấp thụ hoàn toàn ma khí trong cơ thể. Từ đó có thể suy ra lượng ma khí đó khổng lồ đến mức nào. Nếu để bình Cảnh Thủy thoải mái ăn, vậy không phải nó sẽ càng lên mặt hay sao?

Cho nên chuyện này nhất định phải từ từ mà làm, ít nhất phải chờ cô thuần phục khí linh, khiến nó trở nên ngoan ngoãn đã. Nếu không một khi để nó thoát ra ngoài chơi đùa, chả khác nào Tử thần giáng lâm, hậu quả khó mà lường trước được.

Trong lúc cô đang suy tư, xe chạy tự động bỗng nhiên dừng lại, lập tức có tiếng hệ thống nhắc nhở: 【 Phía trước có người thiết lập chướng ngại vật bằng điện trên đường, niêm phong đường đi và chặt đứt tín hiệu liên lạc, xin chủ nhân cẩn thận. 】

Hả? Chướng ngại vật bằng điện trên đường?

An Nhàn ngẩng đầu nhìn về phía trước. Cô chỉ trông thấy có hai chiếc xe màu đen điều khiển tự động đậu cách đây ba mươi mấy mét. Một người đàn ông trung niên mặc áo blouse đứng cạnh xe, hơi cung kính khom người về phía cô. Sau đó cô nghe thấy máy truyền tin truyền tới âm thanh: "Thật xin lỗi khi đường đột ngăn cản đường đi của ngài, tiên sinh Lạc Y. Chúng tôi không có ác ý, mong ngài không cần lo lắng."

"Các người là ai?" An Nhàn hỏi.

"Tôi là Phúc Lâm - quản gia của tiên sinh Kiều Khắc Sâm. Trước đây tôi đã từng kính nhờ chủ nhiệm Quan Hồng gửi cho ngài một bức thư, không biết có phải là chưa đến tay ngài không?"

An Nhàn bỗng chốc hiểu rõ, Kiều Khắc Sâm chắc là bệnh nhân bị Cầu Vồng Quấn mà trong thư Quan Hồng đã đề cập tới. Chỉ là đối phương không để lộ ra thân phận của mình nên cho tới bây giờ, cô mới biết được tên họ của người ta. Mới vừa rồi, cô còn đang suy nghĩ tới việc này, không nghĩ tới đảo mắt một cái mà chính chủ đã xuất hiện, sao lại trùng hợp tới như vậy?

Đối phương tiếp tục nói: "Bởi vì chúng tôi mãi chưa nhận được sự hồi âm từ ngài, cho nên mới quyết định tự mình tới thăm hỏi một chút. Tình trạng cơ thể của chủ nhân tôi càng ngày càng kém. Nếu như ngài có biện pháp chữa trị hết bệnh, làm ơn ngài hãy ra tay cứu giúp, trên dưới nhà họ Kiều nhất định sẽ cảm kích vô cùng."

Nói xong, ông ta lại khom người, cúi đầu bái An Nhàn.

Thái độ của đối phương thành khẩn như vậy khiến trong lòng An Nhàn sinh ra mấy phần hảo cảm, cũng không so đo với hành vi cản đường của bọn họ nữa. Chỉ là..

"Nhà họ Kiều"? Kiều Khắc Sâm? Chẳng phải là cha của Kiều Cổ - người cầm quyền của tập đoàn Xà Thuẫn sao?

An Nhàn suy nghĩ một chút, trả lời: "Tạm thời tôi còn chưa nắm chắc tuyệt đối. Nếu như các người tin tôi thì hãy yên lặng chờ ba tháng. Ba tháng sau, cho dù tôi có nghĩ ra biện pháp hay không, thì đều sẽ cho các người một câu trả lời."

Nhưng mà đối phương lại có chuẩn bị mà đến: "Ngài Lạc Y, ngài mới trở về từ cô nhi viện phải không? Theo tôi được biết, đứa trẻ tên" Tấn Kỳ "đã được ngài cứu chữa, từ đầu đến cuối đều không quá ba mươi phút."

Bình Luận (0)
Comment