Editor: Quang / Phong Vũ Tuyết Tuyết
Beta: Phong Vũ Tuyết Tuyết
Lần này, mỗi người đấu giá thành công "Mưa thuận gió hòa" đều được nhận miễn phí một cây Lăn Cầu Mây, mở ra hình thức nuôi trồng vui vẻ.
Cùng lúc đó, topic nuôi trồng trong group fans Hoa cũng được thành lập, chỉ chờ sau khi nhóm trồng Lăn Cầu Mây đầu tiên phản hồi thì sẽ chính thức treo biển chào bán.
Nhân lúc Hoa Hoa thế giới đang ồn ào náo nhiệt, thì An Nhàn tranh thủ đi tới di tích phái Nam Đấu một chuyến. Sau khi cô chôn cất di cốt của tất cả những tu sĩ ở đây, thì cô đi dạo bên trong tàng bảo khố một vòng. Tuy cũng không có thu hoạch gì lớn lắm nhưng được một vài món thú vị, đó là một pho tượng linh thú giữ nhà bằng đồng điêu và một cây Kim Tằm Ti ngàn năm.
An Nhàn bày pho tượng trước cửa phòng khách, còn Kim Tằm Ti ngàn năm thì được cô cột lên bình Cảnh Thủy.
Khí linh của bình Cảnh Thủy tức giận giãy dụa điên cuồng, song, nó vẫn không thể thoát khỏi sự kiểm soát của Kim Tằm Ti. An Nhàn thỏa mãn nhìn tác phẩm của mình.
Ha, cuối cùng cũng tìm được cho cái khí linh kia một chiếc xích chó phù hợp. Cứ buộc chặt thế này thì không cần sợ nó quấy rối nữa. Bao giờ nó chịu phục tùng một chút, nói không chừng còn có thể dẫn ra ngoài dạo dạo vài vòng chơi.
Bận bận rộn rộn hơn mười mấy ngày nhưng cô vẫn không thấy tin tức gì từ Hạ Lẫm cả. Tuy nhiên hắn vẫn sai người chuyển dược liệu và hạt giống cây cỏ định kỳ đến cho An Nhàn.
An Nhàn cũng chủ động gửi cho hắn mấy tin, chủ yếu là hỏi thăm tinh thần lực của hắn đã khôi phục đến mức nào rồi, nhưng người trả lời cô lại là Phi Trác. Tuy trong lòng An Nhàn cảm thấy kỳ lạ nhưng cô cũng không hỏi nhiều. Có khi là người ta bận quá.
Video dùng thử "Mưa thuận gió hòa" của các cư dân mạng nhanh chóng được tuyên bố. Đó quả là tin vui đối với những người đang sống trong môi trường đầy ô nhiễm hiện tại. Mấy ý kiến lúc trước nói đem "Mưa thuận gió hòa" đưa cho dân vùng hạn hán đều biến mất không thấy một tăm hơi.
Cứ xem video là rõ, nhờ "Mưa thuận gió hòa" tinh lọc mà người bên trong muốn làn da có làn da, muốn tóc mượt mà có mượt mà, muốn quần áo không nhiễm bụi có không nhiễm bụi, thoải mái hít thở, tinh thần sảng khoái. Có người trên mạng thấy thế còn cảm thán: "Chỉ cần hít khí trời thôi cũng có thể phi thăng."
Nói chung, lời khen ập tới như thủy triều.
Hôm nay trong lúc luyện dược, bỗng nhiên An Nhàn cảm thấy tu vi của mình mơ hồ có dấu hiệu đột phá. Kể từ lúc tiến vào thời đại này thì đây là lần đầu tiên xuất hiện dấu hiệu này.
Thở một hơi thật dài, trong mắt An Nhàn chợt lóe ánh nhìn vui sướng. Cô xoay người từ từ đi ra khỏi phòng luyện dược, rồi ra cửa lớn, bước chân chầm chậm chuyển nhanh dần, cuối cùng biến thành hư ảnh.
Tiếng gió vi vu, tóc dài bay múa, thần hình uyển chuyển, nhanh nhẹn tinh tế, tùy ý phi tung.
Nhảy lên đỉnh núi phóng mắt nhìn khắp đất trời, An Nhàn mở rộng vòng tay rồi hít lấy một hơi thật sâu.
Cô tháo bỏ giày tất để bản thân tiến gần hơn với đất mẹ bao la, cố gắng cảm thụ mẹ đất ôn hậu hiền hòa. Bước chân cô chậm rãi tiến lên, hai tay vươn mở từ tốn vẽ thành một vòng tròn, rồi bắt đầu luyện khí công căn bản.
Đây là thói quen tu luyện đặc biệt của An Nhàn khi tới lúc đột phá, luyện khí công căn bản có thể cảm ứng được hơi thở vạn vật của trời đất. Sau đó cô cứ thế thuận theo tự nhiên mà tiến vào cảnh giới kế tiếp.
Tả bộ tung hoành, hữu bộ phương viên, khởi thủ hồi khí, chưởng tâm tương dẫn, thu, triển, ổn, tĩnh. Động tác viên hoạt, lực cầu uẩn hàm. * Đồng điệu cùng trời đất, hòa hơi thở cỏ cây.
Sau khi hoàn thành thức cuối, khí kình dưới chân cô rung động mạnh, tóc dài bay múa, linh lực ẩn hiện giữa lông mày.
Cảnh giới Kim Đan. Thành!
Cuối cùng cũng phục hồi tu vi kỳ Kim Đan, trong lòng An Nhàn vô cùng vui mừng.
Bỗng nhiên cô trở mình nằm ngửa trên mặt đất, hai mắt nhắm lại từ từ cảm nhận âm thanh thiên nhiên xung quanh, cảm nhận hơi thở của cỏ cây hoa lá giữa không gian dịu gió..
Một lần nhập định là bảy ngày trôi qua.
Cũng chính vì chuyện An Nhàn bỗng nhiên 'mất tích' này mà bên ngoài đại náo tung trời.
Người đầu tiên phát hiện ra 'sự mất tích' ấy là Bạch Hầu Cảnh. Bởi lẽ thường ngày, cậu chính là người thường xuyên liên lạc với An Nhàn để thu thập tư liệu, cập nhật tin tức trên trang web.
Hai ba ngày đầu, cậu chỉ nghĩ là An Nhàn đang bận luyện dược nên cũng không để ý lắm. Nhưng đến ngày thứ tư, thứ năm mà vẫn không thấy thì cậu lập tức phái người qua xem thử. Kết quả, phát hiện trong nhà không có một bóng người, xe còn người mất.
Cùng lúc đó, thủ vệ ở núi Tư Du do Hạ Lẫm bố trí cũng cảm thấy lạ nên đã lập tức báo lại cho hắn.
Hạ Lẫm hay tin liền buông bỏ hết mọi chuyện rồi tự mình đi tới núi Tư Du. Đi cùng với hắn còn có Gleyre.
Bên này Bạch Hầu Cảnh cũng không còn tâm trí đâu mà học với hành nữa, cậu vừa nộp giấy xin nghỉ xong là chạy tới ngay, vừa vặn gặp được bọn họ.
Sau khi nghe bảo vệ ở cửa nói không thấy An Nhàn ra ngoài thì cả đám vội kéo vào phòng điều khiển kiểm tra băng ghi hình mấy ngày vừa qua.
Cứ thế tua tới bảy ngày trước cuối cùng cũng phát hiện ra thân ảnh của An Nhàn. Ba người căng mắt ra nhìn, chỉ sợ bỏ sót chi tiết quan trọng. Kết quả, An Nhàn đúng là có ra ngoài, nhưng không phải xuống núi mà là lên đỉnh núi Tư Du.
Đoàn người không chút do dự lập tức khởi động xe phóng đi. Rất nhanh, người mà bọn họ muốn tìm cuối cùng cũng xuất hiện.
Chỉ thấy y nằm im lìm trên đất, trên người vương vài chiếc lá, quần áo xộc xệch, giày tất cũng chẳng thấy đâu. Một cơn gió rét lạnh nhẹ thổi qua làm vài sợi tóc tung bay lòa xòa trên mặt y, nhưng khuôn mặt kia không có lấy một chút sức sống nào, nhìn chẳng khác một người chết là bao.
Sắc mặt Hạ Lẫm cứng ngắc, trái tim bỗng nhiên như thắt lại.
Tay chân Gleyre lạnh như băng, ánh mắt trở nên u ám.
Bạch Hầu Cảnh ngơ ngắc, đầu óc trống rỗng.
Cả ba không ai dám tiến lên một bước, chỉ sợ điều mình đang nghĩ trở thành sự thật.
Bày ngày! Một mình y ở trên núi bảy ngày..
Khoảng năm phút sau, tiếng Bạch Hầu Cảnh thút thít vang lên phá tan không gian tĩnh mịchh của đỉnh núi, cậu lao tới bổ nhào lên người cô: "Hu hu hu.."
Cậu muốn gọi tên cô, hỏi cô tại sao lại như vậy, nhưng lại đau khổ đến mức cuối cùng nói không lên lời, chỉ biết nắm lấy cổ áo cô mà khóc vật vã.
Hạ Lẫm và Gleyre bước tới. Từng người ngồi xổm xuống rồi đưa tay lên mũi kiểm tra xem cô còn thở hay không nhưng nào thấy chút hơi thở nào. Sắc mặt cả hai cứng đờ, kinh khủng cực điểm.
Trong lúc không khí bi thương chuẩn bị bộc phát thì một giọng nói đôi chút chần chờ bỗng nhiên vang lên: ".. Ba người làm sao vậy? Sao đều ở đây cả thế?"
Cả đám giật mình ngẩng đầu thì thấy cái kẻ 'tưởng chết rồi' kia đang trợn tròn hai mắt nhìn mình.
"Cậu.." Gleyre trừng mắt: Cậu không chết? "
An Nhàn mê man hỏi:" Tôi không chết thì lạ lắm à? "
Đương nhiên là lạ rồi! Chỉ vài giây trước thôi, trên người cậu còn chẳng có một chút hơi thở nào?
Hạ Lẫm trầm giọng hỏi:" Cậu có nhớ sau khi rời khỏi nhà thì xảy ra chuyện gì không? "
" Có chuyện gì xảy ra đâu. "An Nhàn ngồi dậy, tiện tay phủi chút bụi trên áo.
" Tôi lên đây ngắm cảnh với thư giãn tí thôi mà. "
Vừa ngắm cảnh tí là hết bảy ngày? Còn thảnh thơi ngủ luôn một giấc? Nhưng ngủ thì ngủ, sao lại giống người chết đến thế?
Nước mắt Bạch Hầu Cảnh còn chưa tan, song nét mặt đã có chút kỳ lạ, cậu cắn răng hỏi:" Anh mất tích bảy ngày, sau đó lại nói cho em rằng anh chỉ đang ngắm cảnh thôi à? "
" Bảy ngày? "Trong mắt An Nhàn hiện chút kinh ngạc. Cô hoàn toàn không nhận thấy thời gian mình nhập định trôi nhanh như vậy.
Giờ lại thấy nét mặt ba người kia, cô vội vàng mất bò mới lo làm chuồng mà giải thích một câu:" Thật xin lỗi, mấy ngày nay tôi lên núi kiếm mấy loại cây, mải mê quá nên quên cả thời gian. "
Hạ Lẫm"... "
Tá Cách:"... "
Bạch Hầu Cảnh:"..."
Nhưng như thế cũng không thể giải thích được tại sao cậu lại nhìn giống người chết, quần áo thì xộc xệch nằm vật vờ trên vách núi được! Hù chết cả đám người đó có biết không hả?