Editor: Quang
Beta-er: Phong Vũ Tuyết Tuyết
Sau khi đoàn người trở về ngôi nhà nhỏ, An Nhàn mời đám người Hạ Lẫm ngồi chờ ở phòng khách còn bản thân thì vào trong sửa soạn lại một chút.
Cô cởi bỏ quần áo rồi từ từ bước vào bồn nước ấm, cả người khoan khoái dễ chịu khó tả. Những mệt mỏi trên người đều tan biến theo làn nước ấm, thay vào đó là cảm giác khiến cho cả người sảng khoái.
Trong bảy ngày nhập định vừa rồi, cô tiến vào trạng thái quên mình để hòa mình với thiên nhiên. Nhịp tim hòa vào đất mẹ, hô hấp tan vào cỏ cây, mọi sinh lý cơ năng giảm xuống gần bằng không. Bảo sao đám Hạ Lẫm cứ nghĩ cô chết rồi.
Tuổi thọ của tu sĩ sở dĩ dài không chỉ vì cơ thể bọn họ tiến hóa, mà còn do bọn họ đem sinh mệnh nương nhờ vào thiên địa, đồng nguyên với vạn vật. Cảnh giới càng cao, sinh mệnh càng mạnh mẽ.
An Nhàn đã từng là một cao thủ kỳ Độ Kiếp. Để đối phó với thiên kiếp, cô từng dùng tiên đan, song, vẫn thất bại, dẫn đến tu vi giảm mạnh. Nhưng chỉ nói riêng về khoản sinh mệnh thôi thì tuyệt đối không thua bất cứ một cao thủ kỳ Độ Kiếp nào. Đợi tu vi khôi phục thì sớm muộn gì cô cũng sẽ tái chiến thiên kiếp.
Trầm mình vào trong làn nước, An Nhàn vốn đang định thoải mái hưởng thụ một phen thì bỗng nhiên cảm thấy trước ngực mình có chút trướng lên. Cô đưa tay lên sờ thử, bình thường vốn chẳng thấy gì, nay lại thấy có chút là lạ.
Cảm giác này rất khó diễn tả, nói chung sờ vào rồi lại chẳng muốn buông. Có cảm giác không hiểu sao chỉ muốn sờ mãi.
Sau khi cô tự vuốt ve một hồi, thì cảm thấy mình có chút ngốc, vì thế cô không tự chơi đùa lâu thêm nữa. Cô lau sạch cơ thể, thay lấy một bộ đồ sạch sẽ thường mặc ở nhà rồi đi ra ngoài.
Trong phòng khách, ba người Hạ Lẫm im lặng nhìn nhau tựa như mấy pho tượng khiến bầu không khí có chút áp lực. Mãi đến lúc tiếng bước chân nhè nhẹ vang lên thì ba "bức tượng" này mới sống lại rồi quay đầu nhìn về phía cầu thang.
An Nhàn nhẹ nhàng khoan khoái bước xuống lầu, cô mỉm cười đón nhận ánh mắt của ba người, rồi bình tĩnh mở miệng chào hỏi.
"Trời không còn sớm nữa, mấy vị có muốn ở lại đây nghỉ một đêm không?"
Gleyre đáp: "Tối nay tôi còn có việc nên thôi."
Bạch Hầu Cảnh liếc qua: "Trong nhà chẳng còn đồ gì tươi, em mới bảo người hầu bên trang viên đưa cơm qua đây rồi."
Cậu không nói rõ là ở hay không nhưng từ cách nói gọi người mang đồ ăn đến mà không phải là cậu tự về là biết ý cậu thế nào rồi.
An Nhàn lại quay sang Hạ Lẫm. Tên này chẳng ừ hử gì nhưng ánh mắt thủy chung vẫn đặt trên người cô, ý tứ hàm xúc khó hiểu.
Đang lúc nói chuyện thì người trong trang viên Bạch Hầu cuối cùng cũng mang đồ ăn tới.
Tuy trước mắt là cả bàn đồ ngon, nhưng nãy mới gặp chuyện "kinh dị" xong, đám Hạ Lẫm còn bị ám ảnh tâm lý nên chẳng ai cảm thấy hứng thú. Nét mặt tên nào tên ấy hiện rõ mấy chữ "Cục cưng cảm thấy tổn thương, nhưng cục cưng không nói.."
An Nhàn vừa nếm canh vừa quan sát biểu cảm của bọn họ. Lúc lâu sau, cô bỗng nhiên lên tiếng: "Thật xin lỗi, khiến mọi người phải lo lắng rồi."
Ba người kia ngẩng đầu nhìn cô.
"Lần sau nếu gặp chuyện tương tự như vậy thì tôi sẽ thông báo cho mọi người trước một tiếng." An Nhàn vốn quen thói một mình một cõi, bây giờ tự nhiên bên người lại xuất hiện vài cực cưng cần quan tâm, cần vuốt ve như vậy thì có chút không quen. Chẳng qua nếu sai rồi thì chủ động thừa nhận, cũng chẳng có gì phải xấu hổ cả.
"Hừ!" Bạch Hầu Cảnh đâm mạnh miếng thịt nướng trước mặt rồi hung hăng cắn xé. Nhớ lúc nãy mình còn khóc lóc như thằng ngốc, cơn giận này sao có thể dập tắt dễ như vậy được.
Gleyre lạnh lùng mở miệng: "Cậu không sao là tốt rồi."
Trong khoảnh khắc tưởng chừng như y đã chết đi, anh ta liền cảm thấy lòng mình như có gì đó sụp đổ, bi thương tới quá đột ngột làm anh ta mất đi vẻ tỉnh táo thường ngày. Lần đầu tiên trong đời anh thấy mình bối rối như vậy. Còn may chỉ là bị hú hồn một phen, chứ nếu thật thì đúng là không biết phải làm sao.
Hạ Lẫm ngồi thẳng, hai mắt khép hờ, dường như không để ý đến những gì An Nhàn nói mà cứ im lặng dùng bữa.
Sau khi ăn tối xong, Gleyre cất lời tạm biệt rời đi, Bạch Hầu Cảnh cũng về phòng của mình.
An Nhàn thấy Hạ Lẫm không về thì đứng dậy đi dọn dẹp một phòng cho hắn.
Vừa trải xong chăn đệm bỗng phía sau vang lên tiếng đóng cửa, hơi thở của Hạ Lẫm ập tới sau lưng cô cùng một đôi tay hữu lực ôm chầm, hoàn toàn bao bọc lấy cô.
Trong lòng An Nhàn nhảy dựng, có chút không thích ứng kịp với loại gần gũi này.
"Hoa Hoa.." Âm thanh khành khàn mang theo hơi nóng truyền vào tai cô: "Anh.."
Lời đến bên miệng lại không nói được.
Y từng nói phải đợi ba năm nữa, không thể nóng vội. Bản thân hắn tự chủ động rời đi, không trả lời tin nhắn của y, chính là không muốn làm cho y bối rối. Nhưng chuyện xảy ra hôm nay quả thực làm hắn phát hoảng. Cảm giác mất đi tất cả lúc ấy giống như cả người rơi vào vực sâu không đáy, trong lòng chỉ còn lại sợ hãi vô tận.
Hắn cảm thấy nếu cứ đợi nữa thì sẽ hối hận cả đời.
"Hoa Hoa." Âm âm thanh ôn hòa văng vẳng trong không gian yên tĩnh.
"Anh thích em."
An Nhàn sững sờ theo bản năng quay đầu lại. Hạ Lẫm cúi đầu rồi thuận thế áp môi tới.
Khác hẳn so với nụ hôn đột ngột lúc trước, nụ hôn này tự nhiên, nhẹ nhàng và bao dung.
An Nhàn chỉ cảm thấy trên môi ấm áp cùng với hơi thở thuộc về Hạ Lẫm bao vây cả mũi miệng cô.
Cánh tay dụng lực, An Nhàn mạnh mẽ đẩy Hạ Lẫm ra đồng thời lùi lại vài bước, song, tay kia vẫn bị hắn nắm lấy.
"Buông ra." An Nhàn lạnh lùng.
"Không buông." Tình cảm trong lòng hắn đã được bày tỏ, Hạ Lẫm không còn cố kỵ gì nữa.
An Nhàn nheo mắt lại, trở tay nắm lấy, vốn định cho tên kia gãy vài đoạn xương.
Tuy tu vi của Hạ Lẫm không bằng An Nhàn nhưng kinh nghiệm thực chiến chẳng kém cô là bao. Hắn vừa thấy đối phương hơi động liền đảo người tránh né, đồng thời dời thân tới bên cạnh ôm lấy eo cô rồi ghì sát vào người mình.
An Nhàn trở mình tránh thoát khỏi cái ôm ấp của Hạ Lẫm, rồi một cước đá thẳng ngực hắn.
Hạ Lẫm không tránh không né, một tay túm lấy cổ chân cô, đồng thời quét trụ.
Hai người anh tới tôi đi, vung tay đánh nhau trong phòng.