Editor: Quang
Beta-er: Phong Vũ Tuyết Tuyết
An Nhàn không dùng được thuật pháp, hoàn toàn dựa vào thể lực để chiến đấu. Mà tinh thần lực của Hạ Lẫm cũng chẳng phát huy nổi, thuần túy dùng kỹ xảo phá chiêu.
Đang đánh đấm say sưa thì ngoài cửa bỗng truyền tới tiếng Bạch Hầu Cảnh: "Mấy người làm gì đó?"
Cả hai liếc nhau, đồng thời dừng tay.
"Chuyện hôm nay xem như chấm dứt, sau này đừng nhắc lại nữa." An Nhàn quay người rời đi.
Hạ Lẫm theo sau lưng, ngay lúc cô chuẩn bị mở cửa thì hắn bỗng đè cô vào sát cửa hôn.
"Rắc." Hạ Lẫm một tay mở khóa cửa, tay kia buông cô ra. Nhân lúc cô còn chưa kịp nổi nóng thì thân hình hắn chợt lóe chạy khỏi phòng. Tầng dưới truyền tới giọng nói: "Tối nay tôi không thể ở lại được rồi, mấy hôm nữa sẽ quay lại thăm cậu."
Bạch Hầu Cảnh nhìn thân ảnh Hạ Lẫm xa dần, lại thấy nét mặt An Nhàn lạnh lùng cùng đôi môi sưng đỏ liền khó hiểu hỏi: "Sao thế?"
"Không có gì." An Nhàn chuyển hướng bước về phía phòng mình.
Đóng cửa lại, An Nhàn dựa lưng vào cửa đưa tay chùi miệng, trong mắt nhất thời gợn sóng.
Một tên tiểu bối ba mươi mấy tuổi đầu cũng dám nói chuyện yêu đương với cô.
An Nhàn chậm rãi đi đến bên cửa sổ nhìn theo ánh đèn xe dần dần rời xa, ánh mắt trầm xuống. Cô chắc chắn sẽ không động tâm với một người thường. Hạ Lẫm muốn vượt qua giới hạn này thì cuối cùng cũng chỉ chuốc lấy thất vọng mà thôi.
Huống hồ tên này thích cô trong bộ dạng đàn ông, sao có thể nói chuyện yêu đương được?
Hạ Lẫm không biết mình bị An Nhàn coi là gay. Đối với chuyện giới tính ấy thì hắn cũng day dứt rất lâu, cơ mà ai kêu hắn thích y như vậy, thích đến mức giới tính đối phương thế nào cũng không quan trọng.
Hắn không hối hận gì với màn tỏ tình hôm nay. Trước khi mở miệng, hắn đã quyết tâm sẽ dùng thời gian cả đời để theo đuổi y. Trừ người đó ra, hắn tuyệt đối sẽ không yêu bất kì một ai.
Chỉ cần nghĩ có thể "quấy rầy" An Nhàn cả đời, trong lòng Hạ Lẫm chợt sinh ra một cỗ vui sướng khó có thể kìm nén, tựa như chiến ý phừng phừng lúc gặp đối thủ ngang cơ.
"Nhớ chuẩn bị tuyên bố dược phẩm mới." Ngày hôm sau, trước khi Bạch Hầu Cảnh quay lại trường học, thì cậu đã tận tình nhắc nhở An Nhàn.
"Được." An Nhàn mỉm cười.
Bạch Hầu Cảnh mặt lạnh lườm cô, song, cậu liền quay người rời đi. Nhưng mới đi được vài bước, cậu đột nhiên lao tới ôm lấy eo cô rồi hít một hơi thật sâu.
Còn nhiệt độ, quá tốt.
Hai mắt Bạch Hầu Cảnh híp lại thành hình trăng khuyết.
An Nhàn: "?"
Bạch Hầu Cảnh buông eo cô, giọng khinh kỉnh: "Eo anh chả có tí cơ gì cả, ghép lên người đàn ông chẳng hợp tí nào. Thật không biết vì sao lại có nhiều người thích anh đến vậy, chậc."
Nói xong cậu câu vẫy vẫy tay tiêu sái sai rời đi.
An Nhàn: "..."
Tiểu quỷ, có phải nhóc đã quên mất ai là người ban cho nhóc IQ rồi không.
Sau khi An Nhàn tiễn Bạch Hầu Cảnh thì cô bắt tay vào chuẩn bị tuyên bố dược phẩm mới.
Khoản dược mới này cô đã làm xong từ tháng trước, may không vì tu luyện mà bỏ lỡ thời gian.
Lần trước tuyên bố Xuân Phong Hóa Vũ (Mưa thuận gió hòa) để tinh lọc không khí, còn loại này dùng để tinh lọc nguồn nước.
Địa điểm phát sóng trực tiếp mà cô chọn là một vùng tương đối hỗn loạn bên trong thành phố. Những người sinh sống ở nơi này chủ yếu là người thu nhập thấp cùng một số tên vô tích sự đầu đường xó chợ.
Bởi vì cách xa trung tâm thành phố nên nơi đây rồng rắn lẫn lộn, trật tự hỗn loạn, các loại hàng rong tùy ý qua lại, dẫn đến vấn đề vệ sinh cực kỳ nghiêm trọng.
An Nhàn còn tận mắt nhìn thấy một nhân viên quán cơm đổ nước bẩn xuống sông. Mà dưới đó cũng chả khá khẩm gì, toàn phế liệu, đục ngầu, hôi thối khó tả.
Những người trong phòng phát sóng trực tiếp nhìn thấy cảnh này cũng lộ vẻ chán ghét.
【 Bộ vệ sinh đâu hết rồi? Không quản à? 】
【 Không phải là bọn họ không quản mà là quản không được. Hai năm trước đã phái người tới đây xử lý, nhưng đâu lại vào đấy. Quản lý tốt thế nào cũng không lại với ý thức con người. 】
【 Minh chủ định xử lý bọn chúng thế nào? 】
An Nhàn không nói gì mà chỉ lấy ra một lọ dược thủy, sau đó nhỏ một giọt xuống dòng sông.
Thế nhưng chỉ một lát sau, bên dưới liền nổi lên từng đợt gợn sóng, sau đó nhanh chóng hình thành xoáy nước cuốn trôi tất cả rác thải trôi nổi lại với nhau. Dòng sông vốn đục ngàu bỗng chốc trở nên trong sạch.
Nhưng An Nhàn cũng không dừng lại ở đây quá lâu, cô xuyên qua từng lối tắt nhỏ, mỗi khi đi qua mương máng nào đấy cô đều nhỏ một giọt dược thủy xuống bên dưới.
Đang lúc thong dong trên đường, bỗng từ đâu xuất hiện một giọng nói làm An Nhàn ngừnng bước.
"Hey mỹ nữ, tới uống với bọn anh một chén đi?"
An Nhàn quay qua nhìn chỉ thấy ven đường có một quán nướng nhỏ. Ngồi bên quầy là sáu bảy nam nữ thanh niên, trên bàn bầy đầy ắp thức ăn rượu thịt, thoạt nhìn khá là phong phú.
【 Sặc, dám đùa giỡn nam thần của chúng ta, quả là muốn chết! 】
【 Lại dám gọi Minh chủ là "mỹ nữ". Rửa sạch mắt đi rồi nhìn. Minh chủ tuy đẹp nhưng mấy người cũng không đủ trình để gọi đâu nha! 】
【 Minh chủ, đám người kia mới nhìn đã biết là lưu manh có tổ chức rồi, chúng ta rút lui trước đã, sau đó gọi người đòi lại danh dự. 】
【 Đúng vậy, hảo hán không chịu thiệt thòi trước mắc, rút lui trước. 】
【 Nam thần sao có thể sợ loại lưu manh này? Lên! Giết sạch bọn chúng! 】
Giọng nói của đám fans truyền ra từ tai nghe khiến lông mày An Nhàn khẽ nhíu, sau đó cô cất bước đi đến chỗ mấy người thanh niên.
【 A, a a kích động quá, dự cảm sắp có người viên rồi! 】
【 Nam thần cẩn thận chút, tuyệt đối không được để bọn chúng đụng tới một sợi tóc của anh, nếu không tui sẽ chặt tay chúng. 】
【 Đúng vậy, trực tiếp dùng độc dược giết hết. 】
"Ha ha, ngồi đây này." Một gã chừng hai mươi tuổi xăm trổ đầy mình thô lỗ đẩy cô gái bên cạnh ra để lấy chỗ, nụ cười gian xảo ý bảo cô sang ngồi cạnh hắn.
Hành động này lập tức khiến đám fan girls nổi quạu.
【 A a a a, tui thật hối hận, Minh chủ, tui muốn quay về quá khứ, tui không thể chịu được cảnh anh ở cùng khung hình với đám khốn kia đâu mà. 】
【 ++++++++++ 】
【 Trời ạ, sao tui lại bảo Minh chủ đi lên cơ chứ? Bọn chúng căn bản không xứng để minh chủ ra tay. 】
【 Nam thần, mau trở về! 】