Editor: Quang
Beta-er: Phong Vũ Tuyết Tuyết
An Nhàn bước tới cạnh bàn. Cô không để ý tới đám thanh niên kia mà nhìn chằm chằm vào bàn thức ăn.
Ánh mắt gã xăm trổ quét khắp người An Nhàn một vòng, trong lòng nhộn nhạo muốn thò tay kéo cô vào lòng.
【 A a a, Minh chủ cẩn thận cái tay heo! 】
【 Mụ nội nhà nó, đưa pháo cho bà, bà nổ nát mặt nó ra. 】
【 Chú cảnh sát ơi mau tới đi, ở đây có kẻ lưu manh nè. 】
Trong sự phẫn nộ la ó của cả đám fans, thì bàn tay gã vẫn vươn tới nhưng chỉ nắm được một đoàn không khí vô hình. Gã ngước ánh mắt nghi ngờ lên nhìn An Nhàn, song thấy cô đứng yên tại chỗ không hề động đậy nửa phần.
Gã lẩm bẩm vài câu gì đó, tay phải cũng tự giác thu lại, hoàn toàn không biết nhờ vậy mà bản thân tránh được một hồi tai ương đổ máu. Nếu vừa rồi gã thực sự chạm vào Minh chủ, chắc nửa đời về sau gã chỉ còn tay trái để dùng.
Đang lúc muốn trêu đùa với độ may mắn của bản thân, chuẩn bị đùa giỡn thêm một lần nữa thì bên tai bỗng truyền đến tiếng hô thất kinh của đồng bạn: "Oái, sao lại thế này?"
Ngay sau đó là tiếng va chạm "binh binh bang bang" của bàn ghế truyền tới, làm đám thanh niên bật nhanh khỏi chỗ ngồi rồi lùi ra xa.
"Bọn mày làm sao thế?" Gã xăm trổ bất mãn quay đầu, ánh mắt lơ đãng đảo qua chỗ bàn ăn. Vừa nhìn, nét mặt gã liền cứng lại, sau đó bật vội về sau không khác gì đám bạn.
Chỉ thấy mấy giây trước trên bàn còn là mỹ vị, giờ đều đã thay đổi hẳn. Thịt nướng lúc nãy vàng rực hiện tại bị bao bọc bởi bọt biển đen xì. Nước chấm đặc quánh, rau quả nổi vân tím. Đặc biệt là chai rượu, bên trên miệng chai đang tỏa ra từng làn khói đen nhè nhẹ. Hôi thối hỗn tạp lẫn vào nhau, làm người ta buồn nôn khó có thể kiềm lại được.
"Móa, chơi cái quái gì vậy!" Gã xăm trổ chỉ vào bàn thức ăn mà kinh hoảng hét lớn.
Vừa dứt lời, chỗ thức ăn trên bàn lại có biến hóa mới. Từng tầng từng tầng cặn bẩn thẩm thấu ra ngoài bát tựa như bạch tuộc phun mực, hình thành một vòng chất bẩn loang lổ đọng lại. Mà bên trong đĩa thức ăn cùng với nước chấm liền trở nên óng ánh sáng lấp lánh cùng hương thơm mê người. Một bên dơ bẩn, một bên tươi sáng đối lập hoàn toàn!
Đám thanh niên trợn tròn mắt nhìn về đám thức ăn như đang nhìn những sinh vật ngoài hành tinh phun cặn bẩn.
Cả bọn chưa kịp nói thêm thì biến hóa quỷ dị lại xảy ra, nhưng lần này là trên người bọn chúng.
"Mẹ ơi!"
"Móa, sao tay tao lại bốc khói."
Từng làn khói đen bay lên từ quần áo, ngón tay, môi.. rồi chậm rãi ngưng kết thành vảy cứng, chỉ cần phủi nhẹ một cái là hóa thành bụi phấn bay đi mất. Mấy gã thanh niên như được thoát thai hoán cốt, da dẻ trắng bóc nõn nà, mềm mại động lòng người. Nhưng ở dưới chân cả đám lại là một tầng dơ bẩn chất đầy.
Lưu manh trước mắt sạch sẽ lóng lánh, đồ ăn trên bàn lại sặc sỡ lóa mắt, nhưng không khí lại tràn ngập mùi tanh tưởi mãnh liệt quá mức tương phản, làm cho da dày của những người xung quanh không hiểu chuyện gì bỗng biểu tình. Thực khách xung quanh nháo nhào chạy ra xa quan sát, sợ lây bệnh gì đó.
【 Mẹ nó, đám kia rốt cuộc bao lâu rồi chưa tắm? Dơ bẩn trên người đều chất thành núi rồi.
【 Ha ha ha, chết cười mất thôi.. 】
【 Lưu manh sau khi thoát xác nhìn cũng đáng yêu đấy chứ. 】
【 Sự thật chứng minh, mỗi kẻ lưu manh đều cần mang theo một lọ tẩy uế cực mạnh. 】
【 Loại dược phẩm này không ngờ còn có thể tinh lọc thức ăn. 】
【 Nhưng mà sau khi khử uế rồi thì tui hoàn toàn không thấy đói.. Nhìn tầng tầng cặn thải kia thì ai còn dám ăn nữa! 】
【 Đúng vậy, chỉ tưởng tượng thôi đã thấy khó chịu rồi. 】
An Nhàn cất lời giải thích: "Đại đa số quán ăn đều đạt tiêu chuẩn về vệ sinh, nhưng tất nhiên quán trước mặt không nằm trong số này. Chủ quán dùng nguyên liệu kém chất lượng, có ổ sán ổ khuẩn bên trong nên mới xuất hiện hiện tượng như vậy. Mọi người nhớ kỹ tên hàng kia, sau này đừng vào nữa."
【 Ok~~Bên tai lập tức tuyền tới vô số tiếng trả lời tán thành. 】
Tiếp đến, An Nhàn dạo qua tất cả cửa hàng, dùng dung dịch để kiểm tra chất lượng đồ ăn của bọn họ.
Thời đại này, vấn đề vệ sinh an toàn thực phẩm rất được chú trọng nhưng một số hàng quán cấp thấp lại vì tiết kiệm chi phí nên cố ý sử dụng nguyên liệu kém chất lượng. Ví dụ điển hình là khu phố này, An Nhàn kiểm tra hơn bốn mươi quán cơm thì có tận hai lăm quán không đạt chuẩn.
Từ giờ về sau, tất cả 25 quán này đều được đi vào sổ đen của thực khách, công việc làm ăn xuống dốc không phanh. Quả thực khiến đám chủ quán hận đến nghiến răng.
An Nhàn không chỉ vào các hàng quán bên đường mà còn đảo qua tất cả sông hồ mương máng, hệ thống cống rãnh cùng nguồn cấp nước của thành phố. Cô dùng dung dịch kiểm tra độ ô nhiễm của tất cả những nơi này. Dưới tác dụng của dược phẩm, tất cả chất bẩn kết lại thành đống, có lớn có nhỏ, cao thấp khác nhau, vô cùng hoành tráng.
Động tĩnh lớn như vậy tất nhiên kinh động đến quan chức địa phương. Sau khi phái người xử lý toàn bộ chỗ chất thải "rắn" kia đi, bọn họ liền kinh ngạc phát hiện cả thành phố dường như thay đổi hẳn. Nước sông trong vắt, mương máng thông suốt, vạn vật đổi thay. Nếu có cuộc bình chọn thành phố sạch đẹp chắc chắn nơi đây sẽ đứng đầu!
【 Minh chủ, lần tới có thể làm một chuyến hành trình mỹ thực được không ạ? Chứ nhìn nhiều đồ ăn bốc khói như vậy, em sợ vài ngày tới nuốt không trôi! 】
【 Đúng vậy, xem hết mấy thứ này, tôi nghi là trên đời không còn kẻ phàm ăn nữa.. 】
【 Minh chủ, nếu thiếp mắc phải chứng kén ăn, người có thể chịu trách nhiệm chăm sóc nửa người dưới của thiếp không? 】
【 Mẹ nó! "Nửa người dưới", này lầu trên, cô còn muốn Minh chủ đổ bô cho cô nữa sao? 】
【 Móa, các người không thể văn minh hơn được à? Bao nhiêu tiên khí của nam thần đều bị các người hủy hoại hết cả rồi. 】