Editor: Whilion
Beta-er: Phong Vũ Tuyết Tuyết
Ở thời đại này, phần lớn mọi người đều có ý thức bảo vệ nhất định đối với những thứ thuộc về tự nhiên, nhưng đối với những vật nhân tạo thì họ lại mang thái độ tận dụng tối đa những gì có thể.
Trong khi bọn họ còn đang thảo luận sôi nổi thì bỗng nhiên có vài nhân viên công tác nâng một con thú bị trọng thương bước nhanh vào, máu tươi của nó chảy đầy sàn, trông không ổn chút nào.
Vài vị chuyên viên trị liệu lập tức tới gần, nhưng sau khi bọn họ kiểm tra đều lần lượt lắc đầu: "Bị thương quá nặng, dù có may mắn giữ được mạng sống thì cũng sẽ rơi vào cảnh tàn tật."
An Nhàn đi qua liền phát hiện đó là một con sư tử lửa chỉ vừa mới thành niên, trên người nó có nhiều vết thương do cắn xé, nghiêm trọng nhất là chân sau bên phải của nó, gần như cả da và thịt đều bị cắn đứt, máu thịt lẫn lộn, vô cùng đáng sợ.
Sư tử lửa cảm giác được An Nhàn tới gần, nó yếu ớt mở mắt ra, trong đôi mắt u ám ẩn chứa mấy giọt nước long lanh.
【 Thật đáng thương, Minh chủ, anh mau cứu nó đi? 】
【 Hôm nay Minh chủ phát sóng trực tiếp ở sàn đấu thú là để chữa trị cho chiến thú bị thương phải không? 】
【 Nó đã bị thương nặng như thế còn cứu chữa được nữa sao? 】
An Nhàn ngẩng đầu hỏi nhân viên công tác: "Các anh định xử lý con sư tử lửa này như thế nào?"
Nhân viên công tác liếc nhìn con sư tử lửa một cái rồi tiếc nuối nói: "Hôm nay là lần đầu nó thi đấu, kết quả lại bại trận thảm hại. Loại chiến thú không có giá trị bồi dưỡng cũng chưa có chiến tích gì như nó, nếu bị trọng thương tàn tật thì sẽ bị đưa vào lò mổ để giết."
"Nếu vậy thì tôi có thể mua nó không?"
"Mua nó?" Nhân viên công tác đánh giá An Nhàn từ trên xuống dưới: "Dù con sư tử lửa này đã tàn tật, nhưng giá cũng không dưới 30 vạn, cậu muốn mua thật sao?"
An Nhàn gật đầu.
"Cậu chờ một lát, tôi đi mời chuyên viên trị liệu của chúng tôi đến xem một chút. Nếu xác định nó hoàn toàn không còn năng lực chiến đấu thì cậu có thể thương lượng việc mua bán cụ thể hơn với ông chủ."
Chờ nhân viên công tác rời đi, An Nhàn dùng đan dược cầm máu cho con sư tử lửa trước, tránh trường hợp nó chết vì mất máu.
Khoảng hơn mười phút sau, chuyên viên trị liệu chuyên nghiệp của sàn đấu thú mới khoan thai bước tới, trong khoảng thời gian đó, An Nhàn còn hỗ trợ chữa trị cho mấy con thú bị thương khác.
Vị chuyên viên trị liệu này có lẽ khoảng bốn mươi tuổi, mặt vuông mắt nhỏ, sắc mặt hồng hào, làn da trắng nõn, có thể thấy được bình thường ông ta rất chú ý đến việc chăm sóc. Ông ta kiểm tra qua loa cho con sư tử rồi sau đó hỏi An Nhàn bằng giọng điệu chất vấn: "Cậu mua con sư tử lửa này để làm gì?"
"Chữa trị." An Nhàn trả lời một câu ngắn gọn.
Vị chuyên viên trị liệu có khuôn mặt hình chữ điền kia nói với An Nhàn như người đi trước dạy bảo người đi sau: "Cậu là thực tập sinh của trường y phải không? Tốn mấy chục vạn mua một con sư tử lửa sắp chết để luyện tập trị liệu, cậu không thấy lãng phí lắm sao? Cha mẹ cậu đã đồng ý chuyện này chưa?"
【 Đm, cái tên mỏ chuột tai khỉ này là ai? Dám nói chuyện với Minh chủ bằng giọng điệu đó! 】
【 Minh chủ dùng bao nhiêu tiền thì liên quan gì đến ông? 】
【 Mị đã từng thấy ông ta, ông ta tên "Đào Kiên", là một chuyên viên trị liệu cấp năm. 】
【 Một chuyên viên trị liệu cấp năm còn dám mặt dày hống hách trước mặt Minh chủ? 】
【 Phải đó, ông ta nghĩ ông ta là ai chứ? 】
【 Tui chỉ muốn nói nhỏ một câu, hình như Minh chủ là chuyên viên trị liệu cấp ba.. 】
【 Chuyên viên trị liệu cấp ba thì sao? Chuyên viên trị liệu cấp ba còn hơn ông ta cả mấy con phố đó, có hiểu không? 】
【 Là do Minh chủ không tham gia kỳ thi thăng cấp mà thôi, chứ thực lực của anh ấy chắc chắn vượt qua cấp năm rồi. 】
【 Một chuyên viên trị liệu cấp năm nho nhỏ đừng ham hố thể hiện chút tài mọn nữa. 】
Phải nói rằng, sự thiên vị mà nhóm fans dành cho Minh chủ đã tới mức trong mắt chỉ còn một mình y.
"Bây giờ giao dịch được chưa?" An Nhàn không trả lời tên chuyên viên trị liệu này, cô hỏi thẳng.
Đào Kiên nhíu mày, ông ta có ý muốn ra oai, nhưng sau đó ông ta ngẫm lại. Đối phương dám bỏ ra mấy chục vạn trong chớp mắt, e là sau lưng cũng có chỗ dựa, không nên vô duyên vô cớ đắc tội với người nhà của y, vì thế ông ta nói: "Con sư tử lửa này đã không còn năng lực chiến đấu, cậu có thể mua, giá bán là 35 vạn. Lát nữa tôi sẽ đưa cậu đi gặp ông chủ ký một bản thỏa thuận miễn trách nhiệm. Sau khi bán đi, nếu có phát sinh bất kỳ sự cố ngoài ý muốn nào thì đều không liên quan đến phía chúng tôi."
An Nhàn không có ý kiến gì. Cô đi theo ông ta tìm gặp ông chủ rồi nhanh chóng hoàn thành giao dịch.
Đào Kiên gọi người đặt sư tử lửa lên xe, sau đó ông ta ra vẻ tốt bụng nhắc nhở An Nhàn: "Tuy con sư tử lửa này bị trọng thương nhưng cậu vẫn phải cẩn thận khi luyện tập. Nếu cậu ra tay không chính xác làm cho nó tức giận, có thể nó sẽ liều mạng phản công. Như vậy thì sẽ rất nguy hiểm."
"Cảm ơn đã quan tâm, tôi sẽ chữa khỏi cho nó." An Nhàn ngồi lên xe, nhàn nhạt trả lời.
"Chữa khỏi?" Đào Kiên buồn cười: "Cậu cứ cứu sống nó trước đi rồi hãy nói tiếp. Muốn chữa khỏi cho nó, đừng nói tới một thực tập sinh như cậu, đến cả tôi còn không làm được. Dựa vào trình độ của cậu, nó sống được nhiều nhất là ba ngày."
"Chuyện ông không làm được không có nghĩa là người khác cũng không làm được."
"Ha ha." Đào Kiên cảm thấy An Nhàn là kẻ không biết tự lượng sức.
"Nếu cậu thật sự có thể chữa khỏi cho con sư tử lửa này, tôi lập tức gọi cậu một tiếng 'thầy'. Bạn học à, trở thành một chuyên viên trị liệu đạt chuẩn không dễ vậy đâu, cố lên nhé."
Đào Kiên nói xong còn muốn giơ tay vỗ vai An Nhàn.
An Nhàn chặn tay ông ta, bình tĩnh nói: "Muốn gọi tôi là 'thầy'? E là ông còn chưa đủ tư cách."
Sau khi để lại mấy lời này, xe vận tải lăn bánh rời đi.
Đào Kiên cười nhạo: "Đúng là không biết trời cao đất dày."