Editor: Whilion
Beta-er: Phong Vũ Tuyết Tuyết
Các fans nhao nhao muốn dâng bụng làm trong đầu An Nhàn hiện lên hình ảnh bọn họ chen chúc đưa cái bụng trắng bóng cho cô sờ.. Hình ảnh kia "đẹp" đến mức không dám nhìn.
Tuy nhiên vì vậy cũng có thể nhìn ra được không chỉ tốc độ hồi phục của con sư tử lửa này rất nhanh mà nó còn vui vẻ giơ bụng, tỏ vẻ đã quy phục cô.
Tên chuyên viên trị liệu cấp năm kia đã nói rằng chắc chắn cô không thể nào chữa được. Vậy mà chỉ trong hơn mười phút ngắn ngủi, An Nhàn đã chữa khỏi hơn một nửa, sự chênh lệch giữa hai người cũng đã quá rõ ràng.
Thật ra nếu cao nhân ra tay thì loại thương tích như thế này vẫn có thể chữa được. Tuy nhiên sẽ không có cao nhân nào sẵn sàng bỏ ra công sức và dược phẩm quý giá cho một con sư tử lửa, trừ khi chủ nhân của nó chấp nhận chi trả phí chữa bệnh khổng lồ. Song, con sư tử lửa này lại còn không tạo nên chiến tích gì thì đương nhiên nó sẽ không được chủ nhân quan tâm nhiều.
【 Phải rồi, tui nhớ ông Đào gì đấy có nói, nếu Minh chủ có thể chữa khỏi cho con sư tử lửa này thì ông ta sẽ gọi Minh chủ là "thầy". 】
【 Lầu trên à, thôi bỏ đi, so đo với loại người này chẳng khác nào hạ thấp phẩm giá của nam thần. 】
【Thực lực giữa hai người chênh lệch nhiều đến thế, chúng ta cũng không nên bắt nạt "con nít". 】
Nhóm fans đều vô cùng vinh dự và tự hào khi nhìn thấy năng lực trị liệu cao siêu của Minh chủ, thế nhưng ngay lập tức bọn họ lại tỏ vẻ rất khiêm tốn.
Lúc này, một tiếng nói nho nhỏ cất lên: 【 Ờm, tui lỡ tay gửi video của Minh chủ cho ông Đào kia rồi.. 】
【 Lầu trên, cô phải giữ lại chút thể diện cho người ta chứ, cứ phải đánh vào mặt người khác như thế thì cô mới vui à? Cô chả biết xem bầu không khí gì cả, nhưng tui vẫn phải nói một câu: Làm tốt lắm đó! 】
【 Không biết khi nhìn thấy video thì vẻ mặt của tên họ Đào kia sẽ như thế nào nhỉ? Chắc hẳn là sẽ đặc sắc lắm đây, ha ha ha. 】
Mấy câu "khiêm tốn" vừa nói đâu rồi? Tất cả đều lộ nguyên hình trong nháy mắt..
Bên kia, Đào Kiên đang giám sát quá trình điều trị của thực tập sinh ở khu nuôi thú của sàn đấu. Thỉnh thoảng ông ta "chỉ dạy" vài câu rồi ra vẻ cao siêu, tài giỏi hơn người, khiến cả nhóm thực tập sinh lúng túng không được tự nhiên, mắc lỗi liên tục.
Ngay lúc đó, tiếng chuông điện thoại của Đào Kiên bỗng nhiên vang lên, ông ta thuận tay ấn mở video được gửi đến. Đập vào mắt ông ta chính là con sư tử lửa vừa bán đi hôm nay.
Càng xem video, sắc mặt của Đào Kiên càng thay đổi, từ khó hiểu dần dần chuyển hết từ xanh sang đen, đan xen lẫn nhau.
Cuối video còn có một tấm ảnh hình khuôn mặt của Đào Kiên kèm câu nói: "Nếu cậu thật sự có thể chữa khỏi cho con sư tử lửa này, tôi lập tức gọi cậu một tiếng 'thầy'" (nhấn mạnh).
Lúc này Đào Kiên cũng không có tâm trạng nghĩ tới chuyện vì sao đối phương lại có được số của mình nữa, ông ta chỉ cảm thấy có một nỗi xấu hổ và giận dữ đang xộc lên trên đầu.
Người trong video chính là vị Hoa Hoa Minh Chủ nổi tiếng gần đây. Ông ta cũng từng dùng thử dược phẩm của y. Tuy rất ghen tị nhưng không thể không thừa nhận y thật sự có tài. Không ngờ người mua con sư tử lửa đó lại là y!
Hiện giờ những người làm về y dược trong Liên Minh gần như không ai là không biết đến Hoa Hoa Minh Chủ cả. Mà những lần phát sóng trực tiếp của y cũng vô cùng hot, nổi tiếng không thua gì các minh tinh lớn.
Đào Kiên nghĩ tới việc có hàng ngàn hàng vạn người nhìn thấy chuyện mất mặt của mình thì ông ta cảm giác trước mắt bỗng nhiên tối sầm, khó chịu như muốn ngừng thở.
Mẹ nó, cái thứ trâu bò có ngàn vạn người hâm mộ như thế, rảnh rỗi mang khẩu trang chạy tới sàn đấu thú làm cái gì? Tôi chỉ muốn âm thầm bắt nạt người mới một chút thì có gì sai đâu chứ?
"Thầy Đào Kiên, thầy làm sao thế ạ?" Một thực tập sinh thấy sắc mặt Đào Kiên không tốt lắm liền quan tâm hỏi một câu.
Vừa nghe thấy tiếng "thầy" thì vẻ mặt Đào Kiên khó coi như vừa ăn shit, ông ta đè giọng khẽ quát: "Sau này không cho phép ai gọi tôi là 'thầy'!"
Có những kẻ, rõ ràng chỉ cần dựa vào khuôn mặt đã có thể đạt được vinh quang nhưng lại cứ nhất định phải nỗ lực đến cùng! Đúng là đồ phá hoại!
Lần này An Nhàn thông báo dược phẩm mới quả nhiên khiến nhiều lính đánh thuê và thợ săn kho báu chú ý. Bọn họ dồn dập vào Hoa Hoa Thế Giới chuẩn bị tinh thần săn dược. Đối với bọn họ, loại dược phẩm này chẳng khác nào là mạng sống thứ hai. Trong lúc chấp hành nhiệm vụ, có rất nhiều người không được chữa trị kịp thời dẫn đến tàn tật vĩnh viễn, thậm chí hy sinh cả tính mạng. Trên thị trường cũng có không ít dược phẩm dùng để trị thương, tuy hiệu quả tạm ổn, nhưng chúng đều có khuyết điểm là mất quá nhiều thời gian để khôi phục.
Còn nhớ từng có một phiên đấu giá cũng bán loại dược phẩm có hiệu quả mạnh như thế, giá thành giao đến hơn bảy trăm vạn, như vậy cũng đủ hiểu nó có giá trị đến mức nào. Nhiều người thậm chí còn quyết định cho người canh trực ở Hoa Hoa Thế Giới trong thời gian dài, nhằm nhanh chóng mua được loại dược phẩm bọn họ cần.
Sau khi kết thúc lần thông báo dược phẩm mới này thì An Nhàn liền giao lại những việc sau đó cho Bạch Hầu Chử, cô lại làm một boss thẳng tay phủi mông rời đi.
Thế nhưng, cô còn chưa kịp vào phòng luyện dược thì quản gia Phúc Lâm đã gọi điện đến phá hỏng kế hoạch của cô.
"Ngài Lạc Y, xin cậu nhanh chóng đến đây một chuyến, bệnh tình của cậu chủ bỗng nhiên chuyển biến xấu rồi!"
An Nhàn nhíu mày: "Sao lại chuyển biến xấu?"
Phúc Lâm không giải thích mà để cô tự đến xem.
Vậy nên, An Nhàn mang theo tâm trạng khó hiểu mà lái xe đến biệt thự nhà họ Kiều.
"Ngài Lạc Y, cuối cùng cậu cũng tới rồi!" Phúc Lâm bước nhanh tới đón cô, ánh mắt ông ta đầy khẩn trương vội vàng.
An Nhàn phát hiện trên người ông có ma khí nhàn nhạt, có vẻ là do ảnh hưởng từ Kiều Vưu Lợi. Đáng lẽ ra theo tình hình khôi phục hiện tại của Kiều Vưu Lợi thì ma khí trên người anh ta sẽ không thể ảnh hưởng gì đến người ngoài. Sao lại bỗng nhiên xảy ra chuyện này?
An Nhàn không hỏi nhiều, cô lập tức đi theo Phúc Lâm đến trước cửa phòng Kiều Vưu Lợi. Nhưng cô còn chưa mở cửa thì đã nhìn thấy vài tia ma khí tràn ra từ khe cửa. Ngay lúc đó, một luồng năng lượng dao động vô cùng mãnh liệt xen lẫn với những tiếng gầm nhẹ đau đớn liên tục phát ra từ trong phòng.
Sắc mặt An Nhàn trở nên nghiêm trọng, cô lặng lẽ vận chuyển linh lực, chậm rãi đẩy cửa bước vào.