Editor: Whilion
Beta-er: Phong Vũ Tuyết Tuyết
Kiều Vưu Lợi nằm cứng đờ bên cạnh bồn nước trong phòng tắm. Cả người anh ta co lại, gân xanh nổi lên cuồn cuộn tựa như từng con rắn nhỏ ngoằn ngoèo, từng luồng ma khí xoay chuyển liên tục quanh thân anh ta như mây khói. Thành bồn bằng đá cẩm thạch cũng bị anh ta bóp nứt như hình mạng nhện.
Anh ta chỉ cảm thấy thế giới này thật sự trống rỗng. Những cảm xúc tiêu cực tràn ngập tâm trí, khiến anh ta như muốn gục ngã.
Lúc sắp không chống đỡ được nữa thì anh ta bỗng nhiên nghe thấy một tiếng bước chân nho nhỏ. Nó như đạp nhẹ lên tâm trí, nhẹ nhàng gợn sóng, kéo những suy nghĩ đang bên bờ vực nguy hiểm của anh ta trở về.
Kiều Vưu Lợi ngẩng đầu, trước tầm mắt mơ hồ là một hình bóng quen thuộc.
Là y..
"Đừng, đừng.. tới đây.." Chỉ có vài chữ nhưng nói ra lại đầy khó khăn, nó chất chứa cả những đau đớn và áp lực.
Tuy nhiên người kia không bận tâm đến lời nói của anh ta mà cứ thế tiếp tục tiến lại gần.
Kiều Vưu Lợi không cử động được nên anh ta chỉ có thể trơ mắt nhìn y tới gần, nhìn y ngồi xổm xuống bên cạnh mình, rồi nắm lấy cổ tay của mình.
Trong nháy mắt, Kiều Vưu Lợi cảm thấy dường như thân thể đã thoát khỏi cảm giác lạnh lẽo như băng, cũng không còn sợ hãi và mê mang nữa.
Anh ta chậm rãi nhắm mắt, thả lỏng toàn thân, yên tâm giao hết cho y.
Luồng khí lạnh lẽo và cảm giác đau đớn trong cơ thể dần dần tan biến làm cả người anh ta trở nên nhẹ nhàng dễ chịu. Kiều Vưu Lợi mệt lả trượt xuống nước, lúc sắp chìm xuống, một bàn tay vững vàng kéo lấy anh ta.
An Nhàn nắm cánh tay Kiều Vưu Lợi, kéo anh ta ra khỏi bồn tắm, thuận tay túm một cái khăn, quấn lấy cơ thể không quần không áo của anh ta dìu ra khỏi phòng tắm, rồi đặt xuống giường.
Mấy chục phút sau, Kiều Vưu Lợi tỉnh lại, vừa mở mắt ra đã nhìn thấy An Nhàn đang túc trực bên giường.
"Sao lại như thế?" An Nhàn hỏi thẳng.
"Thật xin lỗi." Kiều Vưu Lợi buồn rầu nhìn cô, tuy ngoài miệng chỉ đáp ba chữ ngắn gọn, nhưng ánh mắt như muốn nói "Trong lòng tôi có một bí mật rất lớn nhưng không thể cho cậu biết được".
"Tôi chỉ vừa mới chữa khỏi cho anh, anh đã giày vò bản thân thành bộ dạng như ma như quỷ này, rốt cuộc là anh cảm thấy cuộc sống thường ngày quá nhàm chán hay là anh sợ mình sống lâu quá rồi đây?" An Nhàn quở trách thẳng thừng.
"Thật xin lỗi." Kiều Vưu Lợi vẫn lặp lại mấy lời nói đó.
"Được rồi." An Nhàn đứng lên, lạnh lùng nói: "Nếu như anh đã không muốn nói, vậy tôi cũng không cưỡng ép, hôm nay là lần cuối tôi trị liệu cho anh, dù sau này anh sống chết ra sao thì tôi cũng không quan tâm nữa."
Nói rồi, cô xoay người rời đi.
"Đừng đi!" Kiều Vưu Lợi nắm chặt lấy tay cô, vội vàng nói: "Có một số chuyện, tôi thật sự không thể nói. Bởi vì nếu nói ra có thể sẽ gây phiền phức cho cậu."
An Nhàn ngồi xuống một lần nữa, rồi nói: "Đối với tôi, việc anh cứ phát bệnh liên tục như thế này mới là phiền phức lớn nhất. Từ khi quyết định chữa trị cho anh, tôi đã là người có quan hệ với nhà họ Kiều. Có những chuyện dù anh không muốn nói thì tôi cũng không thể làm kẻ đứng ngoài cuộc được."
Kiều Vưu Lợi im lặng, do dự.
An Nhàn chọn một tư thế thoải mái ngồi dựa vào ghế sô pha, nhàn nhạt nói: "Nếu anh không biết bắt đầu từ đâu, vậy để tôi mở đầu được chứ? Anh đang tu luyện loại công pháp nào đó phải không?"
Kiều Vưu Lợi bỗng nhiên nhìn cô: "Cậu biết sao?"
"Tôi là một chuyên viên trị liệu mà, nên đã phát hiện từ lần đầu kiểm tra thân thể cho anh rồi. Sở dĩ lúc ấy tôi không nói là vì tôi cứ nghĩ anh biết rõ bệnh tình của anh có liên quan đến việc tu luyện sai lầm. Không ngờ ngay khi sức khỏe vừa ổn định, anh lại bắt đầu tu luyện lung tung."
Đôi mắt sắc bén của An Nhàn nhìn chằm chằm anh ta: "Anh nói đi, vì cái gì mà anh lại vội vàng đi tìm đường chết như thế?"
Kiều Vưu Lợi nhìn lên trần nhà một lúc lâu rồi sau đó mới mở miệng nói: "Cậu còn nhớ lúc trước tôi từng nói trong tài liệu cổ kia có ghi chép về những 'người trời' có tinh thần lực còn mạnh hơn cả người cường hóa không? Đó không phải chỉ là suy đoán của tôi, mà bọn họ thật sự tồn tại. Những người đi trước từng phát hiện nhiều quyển công pháp bị khuyết thiếu ở một số di tích nào đó."
"Ồ?" An Nhàn không nói gì, cô ngồi thẳng lên rồi chăm chú lắng nghe.
"Theo như tôi được biết, bắt đầu từ mấy trăm năm trước đã có người thử tu luyện những công pháp đó, nhưng hầu hết đều kết thúc trong thất bại." Kiều Vưu Lợi từ từ nói: "Chỉ có một ngoại lệ duy nhất, đó là ông tổ của tôi, ông dựa vào phương thức tu luyện này sống đến 320 tuổi. Bởi vì có chuyện này, nên nhà họ Kiều và một số gia tộc biết chuyện khác vẫn nghiên cứu công pháp đó không ngừng nghỉ."
An Nhàn nhíu mày, theo lời kể của Kiều Vưu Lợi kể thì cô có thể đoán được một phần. Những gia tộc có được công pháp tu chân đó đều không thể kế thừa nguyên vẹn phương thức tu luyện. Tổ tiên của bọn họ rất có thể chỉ là người phàm bình thường.
Vấn đề ở đây là, nếu một số người thường có thể sống sót qua cơn thảm họa đó, vậy tại sao người tu chân lại chẳng có một ai?
Cho dù linh khí trời đất có khô kiệt đi chăng nữa, thì chỉ cần người tu chân đột phá kỳ Nguyên Anh, cũng có thể dựa vào linh thạch mà sống được hơn một ngàn năm. Dù cho hoàn cảnh sinh tồn có ác liệt thế nào, cạnh tranh tàn khốc ra sao, ít nhất cũng phải còn vài người tu chân sống sót chứ?
Nhưng hiện tại, đừng nói tới người tu chân của ngàn năm trước, ngay cả người hiện đại từng tu luyện công pháp tu chân chính phái cũng không có.
Người cường hóa ở thời đại này đều tập trung vào tu luyện tinh thần lực. Song, những người tu luyện lung tung như Kiều Vưu Lợi, trừ khi quá may mắn, nếu không đều sẽ tẩu hỏa nhập ma, thậm chí mất mạng. Còn vị tổ tiên sống đến 320 tuổi kia của nhà họ Kiều có thể nói là ngoại lệ của ngoại lệ.