Editor: Whilion
Beta-er: Phong Vũ Tuyết Tuyết
Hay là thật ra trên hành tinh này vẫn còn những người tu chân khác, nhưng bọn họ đều che giấu thân phận?
An Nhàn cảm thấy khả năng này cũng không lớn. Bởi vì tháng nào cô cũng phát sóng trực tiếp trên mạng, rầm rộ, rêu rao đến thế. Nếu thật sự có người tu chân, lẽ ra họ phải chú ý tới cô từ lâu, chứ không thể nào mặc kệ cô như vậy. Hơn nữa, những di tích hơn một ngàn năm kia cũng sẽ bị người tu chân khác khai quật từ sớm mới đúng, sao còn có thể đến lượt cô cơ chứ?
Cho nên An Nhàn cho rằng có lẽ hiện tại không còn người tu chân nào nữa.
Nghĩ đến đó, cô lại nghe Kiều Vưu Lợi nói tiếp: "Tiếc là, những quyển công pháp các gia tộc có được đều không đầy đủ, không thể tu luyện được. Vậy nên bọn họ thành lập một hội nghiên cứu bí mật, cách một thời gian lại tìm vài đứa trẻ có tố chất thật tốt trên khắp thế giới để thí nghiệm công pháp tu luyện, tìm cách hoàn thiện phần khuyết thiếu."
An Nhàn giật mình: "Bọn họ thí nghiệm trên trẻ con sao? Có bao nhiêu đứa trẻ đã tu luyện thứ công pháp không đầy đủ đó?"
"Tôi cũng không biết." Kiều Vưu Lợi lắc đầu, đôi tay siết chặt lấy tấm chăn, ánh mắt lộ rõ sự căm giận.
An Nhàn im lặng nhìn anh ta rồi hỏi: "Anh cũng là người nhà họ Kiều nên chắc hẳn là anh biết rõ chuyện này nguy hiểm thế nào, vậy thì vì sao anh lại tham gia tu luyện?"
Ánh mắt Kiều Vưu Lợi trở nên lạnh lẽo, hờ hững đáp: "Chuyện này do cha tôi quyết định, lúc đó tôi mới chỉ năm tuổi."
Loại cha gì mà xem con mình là vật thí nghiệm chứ?
Nhưng sau đó An Nhàn nghĩ đến một vấn đề: "Lúc nhỏ không thể làm theo ý muốn của mình, nhưng bây giờ anh đã trưởng thành, sao còn phải tiếp tục tu luyện mấy thứ linh tinh đó?"
Kiều Vưu Lợi hờ hững đáp: "Nếu tôi không làm theo lời ông ta, ông ta sẽ ra tay với em trai tôi."
An Nhàn: "..."
Uy hiếp con trai của mình bằng một đứa con trai khác, người cha này thật sự khiến cô mở mang tầm mắt.
"Em trai anh có biết chuyện này không?" An Nhàn lại hỏi.
Kiều Vưu Lợi lắc đầu: "Trước đây tôi đồng ý làm vật thí nghiệm của cha là vì không muốn liên lụy đến nó. Cha tôi là một người rất quyền lực, ông ta không hề đơn độc bởi vì còn có sự giúp sức của mấy gia tộc khác, một mình tôi không thể chống lại bọn họ. Điều duy nhất tôi làm chính là giúp em trai sống vui vẻ hơn một chút."
An Nhàn không ngờ người đàn ông này lại có thể hi sinh vì em trai mình nhiều đến vậy. Anh ta đã âm thầm chịu đựng đau đớn hơn hai mươi năm qua, gắng gượng đến mức tự biến bản thân thành một kẻ người không ra người, ma không ra ma chỉ vì thế.
Vốn dĩ An Nhàn muốn hỏi có những gia tộc nào tham gia, nhưng cô do dự một lúc rồi cuối cùng quyết định không hỏi.
Căn phòng chìm vào yên tĩnh. Một lúc lâu sau, An Nhàn mới mở miệng nói: "Cho tôi xem qua công pháp tu luyện của anh được không? Có thể tôi sẽ tìm được một phương pháp tu luyện tương đối an toàn cho anh."
Kiều Vưu Lợi nhìn cô, nghiêm túc nói: "Cậu không cần phải lo lắng. Sở dĩ tôi kể ra chuyện này chỉ là vì không muốn mất đi một người bạn như cậu."
Khó khăn lắm anh ta mới tìm được một người bạn đối xử chân thành với mình. Anh ta biết rõ chuyện này có thể sẽ khiến y gặp nguy hiểm nhưng vẫn ích kỷ kể hết với y.
"Tôi còn lo lắng được gì nữa." An Nhàn chậm rãi nói: "Anh buộc phải vâng lời cha vì Kiều Cổ Tư, nhưng bản thân tôi cũng không thể để anh tiếp tục tu luyện như thế. Vậy thì mỗi bên lùi một bước, anh có thể tiếp tục tu luyện, nhưng tôi sẽ cải tiến công pháp cho anh. Chỉ cần anh không nói, cha anh sẽ không biết được chuyện này và tôi cũng sẽ không gặp nguy hiểm."
Kiều Vưu Lợi sửng sốt, ngay sau đó anh ta vui vẻ mỉm cười: "Được, nghe lời cậu."
Anh ta không hề hỏi y tại sao, bởi vì ngay cả mấy gia tộc kia còn không cải tiến được công pháp thì làm sao cậu có thể làm được?
Vốn dĩ anh ta hoàn toàn không bận tâm đến kết quả. Dù có thất bại đi chăng nữa thì tình hình của anh ta cũng sẽ không tệ hơn bây giờ. Chỉ cần y vẫn xem anh ta là bạn, cho dù đau đớn đến thế nào anh ta cũng chịu được.
Anh ta đã sống cô đơn cả một đời, ít nhất trước khi chết, anh ta muốn buông thả một chút..
Kiều Vưu Lợi lấy một cuốn sách viết tay từ ngăn tủ bí mật ra rồi đưa cho An Nhàn.
An Nhàn nhận lấy, lật xem qua rồi lập tức thay đổi sắc mặt, cô không thể tin được, hỏi: "Đây là công pháp mà anh tu luyện?"
Kiều Vưu Lợi gật đầu.
Lần đầu tiên An Nhàn tức giận đến mức muốn mắng người. Quyển sách trên tay cô ghi chép ít nhất năm loại công pháp khác nhau. Ở thời đại tu chân, đừng nói là năm loại, chỉ cần tu luyện đồng thời hai loại công pháp khác nhau cũng đủ để tẩu hỏa nhập ma. Kiều Vưu Lợi còn tu luyện tới năm loại, làm sao mà anh ta sống được đến bây giờ vậy?
Kiều Vưu Lợi không hiểu vì sao An Nhàn bỗng nhiên tức giận, anh ta nói: "Đây là công pháp tôi tu luyện mấy năm nay, tôi đã đưa cho cậu tất cả không thiếu phần nào. Nhưng mà phần phía trước là những loại thất bại cho nên cha tôi đã hủy chúng. Bộ cuối cùng kia là loại công pháp mà vài tháng gần đây tôi mới bắt đầu tu luyện."
An Nhàn không dám tin, hỏi lại: "Ý của anh là, mỗi lần anh thất bại thì cha anh sẽ phế đi toàn bộ công lực của anh, rồi cho anh tu luyện loại công pháp khác?"
"Đúng vậy." Kiều Vưu Lợi rất bình tĩnh, anh ta không cảm thấy cách làm này có bao nhiêu tàn ác cả!
Phế đi công lực của người khác là điều cấm kị nhất ở giới tu chân, chỉ dùng để trừng phạt những kẻ phản bội tông môn, hoặc để đối phó với ma đầu. Người đàn ông này không chỉ bị phế công lực, mà còn bị phế tới bốn lần!
Như vậy, cuối cùng thì làm sao mà anh ta sống được tới bây giờ vậy?
Bây giờ ánh mắt An Nhàn nhìn Kiều Vưu Lợi tựa như đang nhìn một con gián (*) đập hoài không chết.
(*) Con gián: Còn gọi là "tiểu cường", nghĩa là bé nhỏ mà mạnh mẽ[