Editor: Whilion
Beta-er: Phong Vũ Tuyết Tuyết
An Nhàn nhận lấy những công pháp đó rồi đưa cho Kiều Vưu Lợi một bình dược, cô dặn dò: "Mấy ngày tới anh không được tu luyện nữa. Nếu cha anh ép anh thì lén uống một viên dược trong bình này, có lẽ nó sẽ giúp anh kéo dài được một khoảng thời gian."
"Đây là loại dược gì?" Kiều Vưu Lợi nhìn bình sứ trắng trên tay, thuận miệng hỏi.
"Độc dược."
"Ồ." Anh ta giấu bình dược dưới chiếc gối, cho dù đó có là độc dược đi chăng nữa thì anh ta cũng bình thản nhận lấy.
An Nhàn kiểm tra cho Kiều Vưu Lợi một lần nữa, sau khi đã chắc chắn rằng tạm thời không còn gì nguy hiểm thì mới đứng dậy chuẩn bị ra về. Vốn dĩ Kiều Vưu Lợi muốn tiễn cô, nhưng anh ta lại nhận ra bản thân mình đang không mặc quần áo, nên đành phải lưu luyến nhìn bóng lưng cô rời đi.
Trước khi đi, dường như An Nhàn vô tình ấn vào lòng bàn tay anh ta làm nó hơi tê một chút, nhưng anh ta cũng không để tâm mấy.
Ngay sau khi An Nhàn ra về thì Phúc Lâm chậm rãi bước vào phòng. Kiều Vưu Lợi đang định bảo ông mang một ít điểm tâm tới, nào ngờ vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy người đi phía sau ông, dây thần kinh chỉ mới thả lỏng lập tức căng thẳng trở lại.
"Xem ra đúng là cậu Lạc Y này cũng có chút tài năng." Người nọ đến bên giường, rồi đưa mắt nhìn xuống Kiều Vưu Lợi. Ánh mắt băng giá kia nhìn chằm chằm anh ta khiến anh ta lạnh hết cả người, quên cả hô hấp.
Người này chính là cha của Kiều Vưu Lợi - Kiều Khắc Sâm. Trông ông ta cùng lắm chỉ 40 tuổi, thân hình cao lớn, có uy lực, mang một chút thần thái của người luyện võ, nhưng khí thế giữa hai lông mày quá mạnh mẽ và hung hăng khiến người khác có cảm giác u ám.
"Hôm nay nghỉ ngơi cũng được thôi, nhưng ngày mai phải tiếp tục tu luyện. Nếu có vấn đề gì, ta sẽ bảo Phúc Lâm gọi cậu ta tới đây kịp thời. Có tài năng trị liệu của cậu ta, có lẽ lần tu luyện này sẽ đạt được bước tiến mới." Kiều Khắc Sâm lạnh lùng nhìn chằm chằm Kiều Vưu Lợi: "Cho dù là thất bại thì cũng có thể thử xem tài năng của Lạc Y tới đâu."
Kiều Vưu Lợi siết chặt tấm chăn, không nói một tiếng nào. Thân thể gầy gò của anh ta gần như bị bao phủ trong nỗi sợ hãi, nhưng vẫn cố gắng giữ thẳng người, trong lòng thầm gọi tên Lạc Y, tựa như làm như thế sẽ mang lại dũng khí cho chính mình.
Đúng lúc này, Kiều Vưu Lợi bỗng nhiên cảm giác lòng bàn tay nóng lên. Anh ta thả lỏng bàn tay, mở ngón tay ra, liền nhìn thấy trong lòng bàn tay là một chữ "Ngủ" nho nhỏ không biết xuất hiện từ lúc nào. Vừa nhìn thấy chữ này, đầu óc Kiều Vưu Lợi bỗng nhiên mơ hồ, cả người ngã về sau, rồi chìm vào giấc ngủ.
Trước khi mất đi ý thức, anh ta thả lỏng rồi lờ mờ nhớ tới trước khi rời đi Lạc Y có ấn vào lòng bàn tay anh ta một chút, như vậy có lẽ chữ "Ngủ" này đã được in xuống vào lúc đó. Tuy không biết y làm cách nào, nhưng y lại cứu anh ta một lần nữa.
Có thể thoát được những lời giáo huấn của cha, yên tâm ngủ một giấc, thật tốt quá..
Việc đầu tiên cô làm sau khi An Nhàn trở về ngôi nhà nhỏ là xem xét tình hình của sư tử lửa. Cô vào cánh đồng hoa liền thấy nó nằm nghiêng trên bãi cỏ bên hồ, đang vui vẻ ăn một con cá lớn. Giao long nằm bên cạnh nó, cái đuôi nhàn rỗi đảo qua mặt nước, chờ sư tử lửa ăn hết con cá, lại bắt một con cá khác trong hồ cho nó ăn.
Thấy An Nhàn trở về, Trảo Nha lười biếng đứng dậy. Nó liếc cô một cái như muốn nói rằng "Nhiệm vụ bảo mẫu của ta xong rồi, còn lại giao hết cho cô.", sau đó nó nhảy xuống hồ rồi chạy mất tăm.
Sư tử lửa ngừng ăn, nó lăn lộn muốn đứng lên, nhưng cố gắng mấy lần vẫn không thành công. Tuy sức khỏe của nó đã bình phục hơn trước nhiều, nhưng dù sao cũng chưa được bao lâu, cần điều dưỡng thêm một thời gian nữa mới có thể hoạt động bình thường.
An Nhàn ngồi xổm xuống, hai tay đặt trên đầu gối. Cô nhìn chằm chằm nó một lúc, rồi lẩm bẩm: "Rốt cuộc tôi có nên nuôi nhóc không đây? Nếu nuôi thì phải đi đăng ký giấy phép nuôi thú lớn."
Sư tử lửa mở to đôi mắt long lanh rồi dùng móng vuốt khều khều đôi giày của An Nhàn, thấy cô không phản đối, nó lập tức đặt cả móng vuốt lên giày cô.
An Nhàn biết chiến thú thường có chỉ số thông minh không cao lắm. Cho nên hành động làm nũng lấy lòng của nó, không phải vì nó hiểu những lời cô nói, mà là do bản năng quy phục chủ nhân hoặc những kẻ mạnh mà thôi.
Loại chiến thú nhân tạo này không tồn tại ở thời đại tu chân. Tuy chúng không có linh khí, nhưng cơ thể vô cùng mạnh mẽ, hơn nữa còn có khả năng miễn dịch nhất định đối với các đòn tấn công bằng tinh thần lực. An Nhàn bỗng nhiên nghĩ đến, loài sinh vật phi tự nhiên này liệu có thể tiến hóa hay không?
"Được rồi, dù sao núi Tư Du cũng rất rộng, nuôi thêm một con sư tử cũng chẳng là gì."
Nhưng mà chiến thú đều là mãnh thú được huấn luyện, cho nên cô phải thuần dưỡng nó trước, rồi mới yên tâm cho nó chạy khắp núi được. Mặc dù nó sẽ không công kích con người, nhưng cũng không thể để nó diệt sạch động vật trên núi.
An Nhàn suy nghĩ một hồi rồi đeo cho nó một cái vòng cổ. Một khi nó rời khỏi bán kính 50 mét của ngôi nhà nhỏ thì cô sẽ cảm nhận được ngay lập tức.
Sau khi bố trí ổn thỏa cho sư tử lửa, An Nhàn vừa bước về phía ngôi nhà nhỏ, vừa cân nhắc xem nên tìm ai giúp cô đăng ký giấy phép nuôi thú lớn. Đúng lúc này, âm thanh thông báo có chuyển phát nhanh vang lên từ ngoài sân.
Cô xoay người đi nhận chuyển phát nhanh. Người gửi là Hạ Lẫm, vừa mở ra cô đã nhìn thấy một tờ giấy phép nuôi thú lớn, ngoài ra còn có một cái thẻ thú cưng chưa khắc tên.