Editor: Thảo
Beta-er: Phong Vũ Tuyết Tuyết
Hốc mắt cậu nóng bừng, cầm thật chặt bình thuốc, thế giới xám trắng trước mắt, trong nháy mắt hóa thành thế giới với ánh sáng rực rỡ, chói chang.
Mà lúc này, phía Lư Tử Hưng cũng kết thúc tràng chiến đấu, có điều bản thân hắn bị trọng thương, Minh Tu cũng khôi phục hơn phân nửa sức lực, tình thế hai bên lập tức nghịch chuyển.
Minh Tu chậm rãi đi đến bên người Lư Tử Hưng, trên tay cầm theo cái hòm thuốc chữa bệnh nhỏ nhắn, từ trên cao nhìn chằm chằm hắn ta, con ngươi đen trắng rõ ràng, nhìn vào đặc biệt khiến người ta sợ hãi.
"Cứu.. Ta.." Lư Tử Hưng nhìn cậu bằng ánh mắt khẩn cầu.
Gương mặt Minh Tu không chút biểu tình, cứ như thế hờ hững nhìn sinh mệnh hắn từng chút từng chút xói mòn, máu huyết trong người hắn nhuộm đỏ mặt đất.
Người có ân với cậu, cậu nguyện trả lại gấp trăm lần; còn người có thù với cậu, cậu không một chút thương hại.
Lúc này, cách Minh Tu hai dặm, Đàm Thương mang theo vài học sinh dựa theo máy định vị, truy tìm tung tích khắp bốn phía, hiện tại còn hai người chưa trở về đơn vị. Vừa rồi hắn thử liên lạc mấy lần, kết quả là đầu bên kia không ai đáp lại. Trong tình huống này có ba khả năng có thể xảy ra, một là bọn họ đang bận việc khác, không cách nào trả lời, hai là máy truyền tin không cẩn thận bị mất, ba là họ đã tử vong.
Hiện tại, Đàm Thương rất hối hận, lúc dã thú đột kích, không hề phối hợp chiến đấu, dẫn tới học sinh bị đàn thú tách ra, sống chết không rõ, đây là sai lầm nghiêm trọng khi hắn dẫn đội, hiện giờ chỉ hi vọng tình huống cuối cùng sẽ không xảy ra, bằng không thì chẳng những hắn phải đối mặt với lương tâm khiển trách mà còn bị Hiệp hội nghiêm trị.
Rất nhanh, khi tiểu đội chạy tới chỗ Minh Tu, chỉ nhìn thấy chỗ Minh Tu đang ngồi lúc trước, nằm trong vũng máu là thi thể đã chết hẳn của Lư Tử Hưng.
Tình huống phát sinh bên tiểu đội tầm bảo, An Nhàn không hề hay biết gì, lúc này cô đang chuẩn bị tuyên bố dược phẩm mới.
Cô đã giúp Kiều Vưu Lợi cải tiến công pháp và bí mật giao cho hắn, giờ chỉ cần lưu ý tiến độ tu luyện của hắn thôi.
Từ chỗ hắn, An Nhàn còn biết được mấy gia tộc cùng thành lập viện nghiên cứu kĩ thuật, ngoại trừ Kiều gia ra, còn có họ Kim, họ Nhậm, Tuyết Phách, Harris, khiến cô kinh ngạc là cả Hạ gia cũng tham gia, có điều từ biểu hiện của Hạ Lẫm thì xem ra, có vẻ hắn không biết nội tình.
Kiều Vưu Lợi biết sáu gia tộc cùng tham gia, nhưng việc bọn họ tìm tới bao nhiêu đứa trẻ để làm thí nghiệm thì bản thân cô cũng không rõ.
Tạm thời An Nhàn không có ý định trêu chọc mấy gia tộc đó, chỉ có điều, cô có biện pháp tìm kiếm dấu vết còn sót lại trên người những đứa trẻ bị bắt làm vật thí nghiệm.
Lần công bố trực tiếp này, An Nhàn chọn trung tâm thành phố vào ban đêm.
Video triển khai, mọi người trước tiên nhìn thấy là bóng dáng thon dài đứng ở trên nhà cao tầng. Trên đầu là tinh không rộng lớn, dưới chân là đèn đuốc rực rỡ, không khí yên tĩnh kết hợp với ồn ào, náo động, tạo dựng thành một thế giới sinh động.
[ A a a a, đã lâu không thấy tạo hình thích hợp với Minh chủ như vậy!]
[ Quỳ liếm quỳ liếm, liếm 360 độ theo hình xoắn ốc.]
[ Nam thần, tui đã thêm đôi cánh, người dẫn ta lên trời đi!]
[ Hả? Sao mị có cảm giác góc đứng của Minh chủ có chút không đúng? ]
[ Tui cũng có cảm giác, có vẻ giống như..]
Ống kính thoáng kéo ra xa, lộ ra bóng lưng hoàn chỉnh, lúc này mọi người mới phát hiện, Minh chủ đang đứng lơ lửng trên không, giống như giẫm lên trên một khối pha lê trong suốt, đặt mình ở giữa hai tòa nhà cao tầng, tĩnh lặng, êm đềm. Ở giữa video ba chiều đang chiếu trực tiếp, thực sự hiện ra hình ảnh này, mọi người tựa như đứng ở mấy trăm mét trên không, dưới chân xe cộ như mắc cửi, đứng trên cao, tạo cho họ cảm giác tim đập chân rung.
[ CMN, hù chết con tim bé bỏng của mị rồi!]
[ Cứ coi như trên lưng tôi buộc dây thừng, tròng vào một cái cây, tôi cũng không dám đứng trên không trung quá một phút đâu.]
[ Video ba chiều trở lại độ cao như cũ đi, tui có cảm giác chân mình mềm nhũn rồi, mau tới dìu tui một tay với!]
Lúc này, ống kính di chuyển theo bóng dáng của An Nhàn, bắt đầu đi khắp không trung, nhịp bước vững vàng, như giẫm trên đất bằng, gió đêm thổi loạn mái tóc dài của hắn, nhưng không cách nào lay động thân hình hắn.
Một mình đi giữa không trung, nhàn nhã như đi dạo, thong thả mình ta, từ trên cao nhìn xuống, trông coi toàn bộ thế gian.
[ Mẹ nó, tôi thích loại thiết lập này rồi đấy, gì mà có loại cảm giác thiên hạ dưới mặt đất, độc ta tách biệt? ]
[ Đột nhiên tui rất muốn hát vang một khúc, để nhân loại nhỏ bé hiểu, vung vẩy đôi tay nhỏ, vì ta mà điên cuồng.]
[ A a a, nam thần, chúng ta cùng hô: Ta là vua của thế giới]
[ Minh chủ không giống với bọn ngu các ngươi đâu.]
Tuy nhiên, nhịp bước đang phẳng lặng, bắt đầu hơi dốc xuống dốc, như đi cầu thang, từng bước một, gần tới hướng mặt đất.
Cỗ xe nhanh như thiểm điện, ánh sáng lấp lóe, chỉ có An Nhàn không đi theo con đường tầm thường, từ trên xuống dưới, bước nhẹ từ từ.
Một người thanh niên trẻ tuổi đang uống rượu ngoài ban công, bỗng nhìn thấy một bóng người xuất hiện trước mắt, lập tức phun ra một ngụm rượu.
Một đôi tình nhân đang đánh trận ngay cạnh cửa sổ, người đàn ông lơ đãng, thoáng nhìn phía ngoài cửa sổ thấy bóng người, hai bên còn liếc nhau một cái, lập tức dọa anh ta sợ mất mật.
Một thằng cha đang cắn thuốc, lên cơn phê, khoa tay múa chân ngoài ban công, trông thấy bóng hình xinh đẹp lướt qua, hắn vừa hô to "Mỹ nhân mang ta theo với", vừa bò lên trên lan can, nhào tới bóng người ấy.
Trên màn hình quay trực tiếp, mọi người lập tức chửi thầm trong lòng "CMN".
An Nhàn vung tay, đánh người đàn ông bay trở về chỗ cũ. Người đàn ông nhảy lên bằng tư thế nào thì bay ngược về bằng tư thế ấy, để tránh hắn ta nhảy lầu lần nữa, An Nhàn tốt bụng đập cho hắn tỉnh.
[ Lợi hại lợi hại!]
[ Ha ha ha, đẹp trai chết mất!]
[ Nam thần chỉ cần vẫy tay một cái là đã cứu vớt chúng sinh.]
[ Tên kia đúng là gặp may, xuất hiện đúng thời gian, đúng địa điểm, tiếp đó còn bị đập một chưởng trúng đầu, hắn đúng là bị hạnh phúc đập cho choáng váng.]
[ Ha ha ha, cười chết mất, không biết tên đó khi tỉnh lại thì sẽ có vẻ mặt gì.]
[ Tui nghĩ quá trình tâm lí trong đầu hắn lúc này là: Đầu tiên là không biết gì, sau đó tự sát không thành nên sợ, tiếp đó là may mắn vì sống sót sau tai nạn, cuối cùng chính là dâng đầu gối của mình tặng Minh chủ, đắp tượng thần chưởng của Minh chủ, đặt trên bệ đá, mỗi ngày cúng bái, cung phụng.]
[ Ha ha ha ha..]
Mọi người thảo luận sôi sục, khí thế ngất trời, có điều đến khi An Nhàn trở về mặt đất, kết thúc hành trình, không ai đoán ra dược phẩm muốn công bố lần này đến cùng là thứ gì.