Editor: Thảo
Beta-er: Phong Vũ Tuyết Tuyết
Trong rừng rậm, Minh Tu ngồi dựa ở dưới tàng cây, một tay cầm thanh dao găm nhỏ máu, một tay che lấy vết thương bị nứt. Xung quanh anh ta la liệt thi thể dã thú đã chết, vết thương trí mạng đều ở cổ họng.
Điều kiện tiên quyết để trở thành một thợ săn kho báu đó là phải có tố chất thân thể tốt. Mặc dù Minh Tu chỉ mới mười tám tuổi, nhưng thành tích đối chiến khi huấn luyện của cậu không thấp hơn so với bất kì sư huynh, sư tỷ nào, tuy vậy, đây cũng là lần đầu tiên, cậu đối mặt với sự vây công của một đám dã thú, trước đó còn bị người khác đánh lén, trong lúc không hề phòng bị, cuối cùng phải liều mạng chịu nhiều vết thương mới miễn cưỡng còn sống sót.
Dù vậy, thân thể cậu có quá nhiều tổn thương, trên ngực có mấy vết cào sâu tới nỗi thấy cả xương, da thịt tung tóe, máu me đầm đìa, chân trái hoàn toàn bị bẻ gãy, những vết thương khác càng khó mà đếm hết.
Nhìn những tổn thương trên người, trong lòng Minh Tu khó tránh khỏi có chút tuyệt vọng, trừ phi có thể kịp thời trị liệu, nếu không cho dù sống sót, chỉ sợ cũng rơi vào tình trạng tàn phế suốt đời, không cách nào có thể trở thành người tầm bảo.
Đúng lúc này, cậu bỗng nghe thấy âm thanh sột soạt từ xa truyền tới.
Minh Tu cảnh giác, nghe ngóng vị trí phát ra âm thanh, có điều, chỉ một lúc sau, một bóng người từ trong bụi cây chậm rãi đi tới. Hóa ra là người đã đẩy cậu vấp ngã, Lư Tử Hưng.
"A, học đệ, đệ không sao chứ?" Lư Tử Hưng biểu lộ khoa trương, đứng cách đó mấy bước chân, vẫn ung dung nhìn vết thương chồng chất trên người Minh Tu.
Minh Tu không nói lời nào, mắt giăng đầy sương lạnh.
"Thật có lỗi, vừa rồi là vì tình thế bắt buộc, chỉ là huynh muốn thấy năng lực của đệ, chỉ là đối phó với mấy con dã thú, chắc hẳn là không có vấn đề, chẳng phải bọn chúng đều chết trên tay đệ đó sao?" Khóe miệng Lư Tử Hưng nhếch lên, để lộ sự u ám, từ khi thằng nhãi này bắt đầu xuất hiện, trong lòng hắn đã nảy ra sự chán ghét, làm việc gì cũng không xong, khi nó nhìn hắn, ánh mắt như nhìn một người chết, mỗi lần nhìn thấy nó, hắn chỉ muốn chọc mù hai mắt của nó.
Mãi mà không có cơ hội, cuối cùng thì lần này cũng có thể xử lý triệt để thằng nhãi này rồi, có điều việc hắn ra tay, nhất định không được để cho người khác biết.
Minh Tu không rõ oán hận của hắn ta từ đâu mà đến, bình thường thì ra vẻ đứng đắn, không nghĩ tới nội tâm lại thối nát như vậy. Chỉ có điều, lúc này, những chuyện này không còn quan trọng nữa, bởi vì cậu cảm nhận được tử khí nồng nặc trên người hắn ta.
Mắt trái của Minh Tu có thể nhìn thấy tử khí, tử khí càng dày đặc, chứng tỏ người đó cách cái chết càng gần. Trên người Lư Tử Hưng tràn ngập tử khí, giống như mây đen che đỉnh, đậm đặc đến nỗi che lấp cả gương mặt dữ tợn của hắn ta.
Đang lúc hắn ta định tiếp cận Minh Tu, một bóng đen bỗng từ rừng cây xông tới, nhanh chóng bổ nhào vào hắn, há miệng hướng tới cổ họng hắn mà cắn.
Lư Tử Hưng đưa tay ngăn cản, trong giây lát, hắn cảm thấy cánh tay một trận đau đớn, chỉ trong nháy mắt, một nửa cánh tay của hắn đã bị dã thú xé nát.
"A" Lư Tử Hưng thét ra một hét vô cùng thảm thiết.
Minh Tu lạnh lùng quan sát, hoàn toàn không có ý định ra tay cứu giúp.
Con dã thú này chắc là lần theo mùi máu tươi, một mực ẩn núp trong bóng tối, đợi chờ cơ hội phát động công kích.
Mặc dù, Lư Tử Hưng mất đi một đoạn cánh tay, nhưng để đối phó với một con dã thú, thì hắn không đến mức không có chút sức lực nào chống cự.
Trải qua một hồi kịch chiến, con dã thú kia bị hắn giải quyết thành công, chỉ là bản thân hắn cũng bị thương nặng, tình hình của hắn cũng chẳng hơn Minh Tu là bao.
"Ha ha." Lư Tử Hưng ngồi trên mặt đất, gắt gao nhìn chằm chằm Minh Tu, cười lạnh nói: "Ngươi chớ đắc ý, chẳng qua là ta mất một cánh tay mà thôi, cho dù bây giờ ta không trở về, thì về sau chỉ cần lắp cánh tay máy cũng vẫn dùng bình thường, còn ngươi thì chỉ sợ sống không được bao lâu đi?"
Minh Tu cảm thấy đầu óc hắn ta có vấn đề, bản thân bị thương nặng như vậy, mà còn nổi khùng, nói nhiều lời vô nghĩa. Mặc dù trên đời này, quả thật là có rất nhiều người bị bệnh tâm thần, nhưng tên hề trước mắt này tuyệt đối là thần kinh nhất trong số bệnh nhân tâm thần.
Lư Tử Hưng với tay lấy dược phẩm trị liệu, rốt cuộc sợ hãi phát hiện ba lô của mình không thấy đâu, hắn nhanh chóng liếc xung quanh một vòng, không thu được gì.
Hắn bắt đầu ý thức được tình hình không ổn, mất một cái tay đúng là sẽ không chết, nhưng nếu không mau chóng cầm máu, chỉ sợ hắn không đợi được cứu viện tới, sẽ mất máu mà chết mất.
Lư Tử Hưng liếc mắt sang phía Minh Tu cách đó không xa, ánh mắt khóa chặt vào ba lô bên cạnh cậu.
Minh Tu lạnh lùng nhìn lại, đối với ý định trong lòng hắn ta, cậu nhìn cái là hiểu, có điều cậu không làm gì cả, mà chờ hắn ta bước tới.
Khoảng cách hai bên rút ngắn dần, khi còn ba mét, Lư Tử Hưng đột nhiên bổ nhào qua, dùng cánh tay không bị thương chộp tới cổ họng Minh Tu. Hắn ta vốn cho rằng lần công kích không thể xảy ra sai sót gì, mục tiêu đột nhiên xoay người vọt lên, co gối đập vào cằm hắn, đá hắn ngã lăn ra mặt đất, lúc này hắn ta hết sức kinh ngạc.
"Ngươi.." Trong miệng Lư Tử Hưng ngậm một ngụm máu tươi, phát ra thanh âm mơ hồ, không thể tin chỉ vào Minh Tu đang đứng thẳng tắp.
Hắn dám khẳng định, mấy chục phút trước, chân thằng ranh này gần như tàn phế, giờ phút này đã hoàn hảo, không chút tổn hại, nếu không phải người nó đầy vết máu, suýt nữa hắn đã không nhận ra người vừa nãy bị thương nặng như thế chính là nó.
Điều này sao có thể?
Trên thực tế, ngay lúc Lư Tử Hưng chiến đấu cùng dã thú, Minh Tu lấy ra bình thuốc xịt dùng để cầm máu, xịt lung tung khắp người một lần, máu tươi vốn chảy xuôi trong nháy mắt bị ngừng lại.
Cậu hơi sững sờ, nhìn qua loại thuốc đang cầm trên tay, đây là một trong những quà tặng cần cho huấn luyện mà cách đây không lâu Lạc Y gửi cho cậu, bao gồm một nhóm dược phẩm trị liệu và cộng thêm ba loại dược phẩm có tác dụng đặc biệt, vừa rồi trong lúc đánh nhau, cậu đã dùng hết một loại dược phẩm có hiệu quả gây choáng, chính nhờ bình dược phẩm này, hắn mới có thể thắng hiểm.
Chỉ là hắn không nghĩ tới, cái bình cầm máu dạng sương này lại lợi hại như vậy, trong lòng suy nghĩ, lập tức lấy ra bình thuốc tái sinh xương cốt dạng phấn, vẩy vào chân trái bị bẻ gãy, vết thương xé rách da thịt và xương cốt, bắt đầu nhanh chóng sinh trưởng và khép lại, chỉ mất mười phút sau, những tổn thương trên đùi cậu đã khôi phục không khác lắm so với bình thường.
Minh Tu không trực tiếp quan sát dược phẩm, cho nên cũng không biết nhóm dược phẩm trị liệu này là loại cực mạnh, chỉ coi là dược phẩm trị liệu cấp bậc phổ thông. Dù sao loại dược phẩm có thể tái tạo xương cốt này, chẳng những giá cả cực kỳ cao, mà có khi có tiền cũng không mua được.
Cho đến thời điểm này, Minh Tu mới ý thức được, Lạc Y tiện tay tặng quà cho cậu, giá trị của món quà ít nhất là mấy trăm vạn.