Editor: Thảo
Thằng nhóc này quá nhạy bén, không giống một đứa trẻ thiếu kinh nghiệm sống gì cả.
An Nhàn bình tĩnh trả lời: "Tôi có thể có mục đích gì chứ?"
Bạch Hầu Chử: [Ban đầu tôi chỉ suy đoán, sau khi nghe xong câu trả lời của chị, hiện giờ, tôi có thể chắc chắn rồi.]
An Nhàn: "..."
Câu trả lời của cô có vấn đề gì sao?
Bạch Hầu Chử: [Được rồi, tôi cũng lười hỏi, dù sao đi nữa, dù sao thì cách một đoạn thời gian, chị cũng nên làm chút chuyện gì đó. Tôi chỉ muốn biết chị có những yêu cầu cụ thể nào đối với việc tiêu thụ loại thuốc mới này không? Thuốc mới này rõ ràng không phải để điều trị hoặc là giải trí.]
An Nhàn suy nghĩ một lúc và nói: "Không cần phải cố gắng làm gì cả, chỉ cần quảng bá sản phẩm theo cách thông thường là được."
Sau đó, cô sẽ đặt lên kệ một số loại dược phẩm khác để điều trị nội thương. Với sự nổi tiếng và mạng lưới quan hệ hiện tại của mình, cô không ngại thu hút sự chú ý của những gia tộc đó, chỉ cần cô có chừng mực và liên lạc với họ với thân phận là một nhà trị liệu, tiến hành tiếp xúc với họ, chắc chắn cô sẽ thu được một chút thông tin.
Sau khi xử lý xong loại thuốc mới, An Nhàn bước ra khỏi tòa nhà nhỏ, chuẩn bị đi tới chỗ cánh đồng hoa. Con sư tử lửa mà cô mang về từ Đấu trường, sau khi nghỉ ngơi hơn mười ngày, thương tích trên người đều khôi phục gần hết, mỗi ngày tại vùng lân cận chạy nhảy, sống rất nhàn nhã, giống như một con thú cưng ngu ngốc và vô hại.
An Nhàn đặt tên cho nó là "Sư Vệ", và thẻ thú cưng đã được treo trên cổ của nó.
"Ngao!" Sư Vệ chạy vội đến bên cạnh An Nhàn, thân mật cọ vào tay cô một cách trìu mến.
Kể từ khi bụng của nó bị lộ, Sư Vệ đã coi An Nhàn là chủ nhân của mình, kiềm chế thú tính, dễ bảo như một con mèo lớn. An Nhàn có thể cảm nhận được sự thấp thỏm, sợ hãi bị cô vứt bỏ. Mặc dù chỉ số IQ của nó không cao, nhưng nó luôn cố gắng tiếp thu chỉ dẫn của cô, cẩn thận từng li từng tí quan sát phản ứng của cô, thậm chí là liếm ngón tay, nó cũng cư xử rất dè dặt và không dám làm càn quá mức.
An Nhàn ngồi xổm xuống, vò rối tóc trên đầu nó, làm lông nó ngổn ngang, lộn xộn.
Sư Vệ đứng thẳng như lính, để ai đó tùy ý phá hủy hình ảnh hùng vĩ của nó, trong lòng âm thầm suy nghĩ, đây có phải là một phương pháp huấn luyện đặc biệt? Nó nên làm ra phản ứng thế nào? Đứng, ngồi, lăn lộn, hay nằm rạp ra?
Nó cẩn thận quan sát biểu cảm của chủ nhân, trông người có vẻ khá vui?
"Được rồi, hôm nay vừa vặn ta đang rảnh tỗi. Ta sẽ đưa ngươi ra ngoài chạy và làm quen với môi trường xung quanh." An Nhàn cởi vòng cổ giới hạn phạm vi chuyển động, vỗ nhẹ vào đầu nó, rồi đứng dậy và khẽ quát lên một tiếng "Chạy!" Người dẫn đầu chạy trước.
Sư Vệ mừng rỡ, mở rộng bước chân, vùng dậy đuổi theo.
Thân hình An Nhàn như điện, Sư Vệ nhanh nhẹn như gió. Hai người đang chạy trên núi hoang, tận hưởng niềm vui của tốc độ.
Lúc đầu, Sư Vệ có chút nhút nhát và không dám vượt quá An Nhàn, nhưng khi càng chạy nó càng cảm thấy tốc độ của cô rất nhanh, ngay cả khi nó chạy toàn lực, nó cũng chưa chắc có thể vượt qua cô. Thế là nó dần dần thả ra, chạy càng lúc càng nhanh, chạy càng lúc càng khoan khoái, đuổi theo những bước chân gió, hít thở không khí tự do, Sư Vệ nảy sinh ý muốn muốn rống to, nhưng sợ làm phiền tới người trước mặt, chỉ có thể cố gắng nhẫn nại.
"..."
Lúc này, người phía trước đột nhiên mở rộng vòng tay và ngửa mặt lên trời hét lớn.
Lúc này, Sư Vệ không nhịn được nữa, và hét lên giống cô: "Ngao ----"
Tiếng gầm phóng khoáng mà uy mãnh, vang vọng khắp thiên địa.
"Haha, làm tốt lắm, Sư Vệ, đây mới là khí thế mà một mãnh thú nên có." An Nhàn khen ngợi lớn tiếng.
Sư Vệ thở hổn hển, nhìn chằm chằm vào bóng lưng cô, đôi mắt anh lóe lên tia sáng cực kỳ chói mắt.
Hai giờ sau, An Nhàn trở lại tòa nhà nhỏ với sự hài lòng và bước vào phòng khách, Sư Vệ do dự một lúc rồi đi theo, thấy cô nhìn nó, nó lập tức lui ra ngoài.
An Nhàn mỉm cười và nói: "Không sao đâu, cứ vào đi nếu ngươi muốn, nhưng không được phép đi tiểu và đại tiện ở bất cứ đâu."
Sau khi nhận được sự cho phép, Sư Vệ ngay lập tức chạy vào, tò mò nhìn xung quanh và sau đó tìm thấy một góc nơi nó có thể nhìn thấy toàn bộ phòng khách và nằm xuống.
An Nhàn cũng không quan tâm đến điều đó, cô chuẩn bị đi lên lầu để tắm, ai ngờ cô còn chưa bước vào phòng thì nhận được cuộc gọi từ lão tiên sinh nhà Bạch Hầu.
[ Lạc Y, lần này cậu phải giúp tôi một chuyện.]
Giọng của ông ấy có chút lo lắng, khác hoàn toàn với sự điềm tĩnh thông thường.
"Chuyện gì đã xảy ra?" An Nhàn hỏi.
Bạch Hầu Đoan: [Cháu trai tôi làm bị thương một đứa trẻ, cuối cùng bị bố đứa bé kia đánh cho trọng thương.]
An Nhàn cau mày: "Cháu trai của ông? Tiểu Chử sao?"
Bạch Hầu Đoan: [Không phải, đó là cháu trai khác của tôi, tên nó là Bạch Hầu Dịch.]
An Nhàn nhớ kĩ cái tên này, cậu ta giống với Bạch Hầu Chử, đều là cháu trai ruột của Bạch Hầu Đoan. Khi cô chọn mục tiêu điều trị, cô đã ưu tiên lựa chọn Bạch Hầu Chử - người bị khuyết tật về trí lực, thay vì người có nhân cách chống đối xã hội.
"Tôi có thể giúp đỡ điều gì?" Chỉ cần đưa hắn tới bệnh viện kịp thời, tính mạng của hắn hẳn không phải là vấn đề, nếu là vết thương trí mạng thì dù cô có đến cũng không thể cữu vãn tình hình.
[Tôi có thể làm phiền cậu đến bệnh viện một chuyến được không? Tình trạng của nó hơi bất thường, một số nhà trị liệu đã không chẩn đoán được chính xác bệnh tình. Nếu tiếp tục trì hoãn, tôi sợ rằng nó sẽ không thể chống đỡ được lâu.] Mặc dù, bình thường ông không chào đón đứa cháu trai này lắm, nhưng dù sao nó cũng là huyết mạch của Hầu gia, ông không thể làm như không thấy.
An Nhàn tự hỏi, ngoại thương thì có gì bất thường?
Tuy trong lòng nghĩ như vậy, An Nhàn vẫn quyết định đến đó, dù sao cô có mối quan hệ không tệ với gia đình nhà họ, nếu chỉ là một cái nhấc tay thì không nên từ chối.
Sau khi hỏi rõ địa chỉ, An Nhàn thay quần áo khác, đi thẳng đến bệnh viện.
Đi qua hành lang bệnh viện, An Nhàn dẫn theo vệ sĩ đến phòng bệnh của Bạch Hầu Dịch.
"Lạc Y." Trên mặt Bạch Hầu Đoan lộ vẻ vui mừng "Tôi xin lỗi vì đã làm phiền cậu."
An Nhàn còn chưa kịp trả lời, liền nghe thấy một tiếng gầm rú bén nhọn từ phòng bệnh, kèm theo tiếng các vật thể va chạm, vô cùng lộn xộn.
Khuôn mặt của Bạch Hầu Đoan hơi thay đổi, bước nhanh vào phòng bệnh, An Nhàn theo sát phía sau.
Trong phòng bệnh, một số nhân viên y tế siết chặt cánh tay của một đứa trẻ, cố gắng kiểm soát cử động của nó, nhưng gặp phải sự phán kháng quyết liệt, có mấy lần nó suýt chút đã thoát ra.
Đứa trẻ này chính là Bạch Hầu Dịch, chỉ tầm tuổi mười một mười hai tuổi, sức mạnh của nó thật đáng kinh ngạc, giống như là dã thú, hung dữ với người xung quanh và cắn xé bọn họ, đôi mắt nó lóe lên ánh sáng điên cuồng. Mấy người trưởng thành lại bị nó làm bị thương, vết thương chồng chất khắp người, chật vật không chịu nổi.
Nhìn thấy cảnh này, An Nhàn hoài nghi, đầu óc nó có phải có vấn đề không?