Editor: Thảo
Thấy biểu hiện của Bạch Hầu Dịch, hai vệ sĩ lao nhanh tới, ngăn các nhân viên y tế lại, giữ Bạch Hầu Dịch trên ghế kim loại, trói chặt tay chân và tứ chi của cậu ta bằng khóa.
Tất cả nhân viên y tế đều thở dài, mấy phút vừa rồi giống như một cơn ác mộng, một người trong số họ thiếu chút nữa đã bị cậu ta cắn đứt lỗ tai, điều khiến họ ngạc nhiên chính là không những thuốc mê không có tác dụng với cậu ta, mà cả tinh thần lực cũng không chút ảnh hưởng.
An Nhàn đến gần Bạch Hầu Dịch, nhéo cổ tay của cậu ta, cô phát hiện cơ bắp vô cùng cứng rắn, không có dấu hiệu ma khí nhập thể, nhưng linh lực ở thể nội lại hỗn loạn, rõ ràng là có dấu hiệu tẩu hỏa nhập ma.
Hả? Chẳng lẽ đứa trẻ này cũng là một trong các vật thí nghiệm của viện nghiên cứu?
An Nhàn tập trung quan sát, tra xét rõ ràng chuyện này, xác định phỏng đoán của mình không sai, quay người đối diện với Bạch Hầu Đoan nói: "Có thể để tôi xem qua bệnh án của cậu ta được không?"
Vệ sĩ đứng cạnh lập tức tìm bệnh án trên màn hình điện tử đưa cho An Nhàn.
Bạch Hầu Đoan thấy Bạch Hầu Dịch vẫn giãy dụa không ngừng, thầm lo nghĩ: "Bạch Dịch, nó.."
An Nhàn lườm Bạch Hầu Dịch một cái, sau đó chạm tay lên mi tâm, cậu ta ngay lập tức thôi không gầm rú nữa, nghẹo đầu hôn mê bất tỉnh.
Nhân viên y tế đứng ngay cạnh thấy thế, tất cả đều ngạc nhiên: Điều này con mẹ nó làm kiểu gì vậy?
Lúc nãy, cơ bắp của Bạch Hầu Dịch cứng rắn như sắt, tính tình nóng nảy như chó, bất kể là dùng vũ lực hay thuốc đều khó làm cậu ta bình tĩnh lại, nhưng người trước mặt chỉ cần tiện tay chạm một cái đã khiến cậu ta mê man không biết gì, mức độ khống chế tinh thần lực này quả thực quá trâu bò. Chỉ có điều, người này có thể sử dụng tinh thần lực, nhưng vì sao bọn họ không có cách nào sử dụng nó?
Nhân viên y tế nghi hoặc nhưng chưa nhận được câu trả lời thì bọn họ đã bị Bạch Hầu Đoan mời ra ngoài, trong phòng bệnh chỉ còn lại hai ông cháu nhà họ Bạch Hầu, An Nhàn và hai vệ sĩ.
Bệnh án của Bạch Hầu Dịch hết sức chi tiết, từ khi sinh đến nay, mỗi năm khám ba đến năm lần, chưa hề gián đoạn. Lúc ba tuổi, cậu ta có biểu hiện của bệnh chống đối xã hội, từng ném một con sủng vật từ trên cao xuống đất, thiếu chút nữa đổ nước sôi lên mặt của em trai mình, những hành vi, cử chỉ kèm theo đều thể hiện rõ ràng khuynh hướng bạo lực, hơn nữa còn không có chút lòng thương hại nào.
Sau khi phát hiện ra tình trạng này, cha mẹ của cậu đã sắp xếp bác sĩ tâm lý, hiệu quả bên ngoài cũng không tệ lắm, ngoại trừ tính cách có chút quái gở, những phương diện khác cũng coi như bình thường, hành vi bạo lực cũng kiềm chế được, cho đến lúc cậu bảy tuổi, bắt đầu học tiểu học, tình trạng lại bắt đầu chuyển biến xấu đi, ẩu đả, đánh nhau thường xuyên xảy ra, thủ đoạn càng tàn nhẫn hơn, có mấy lần suýt chút nữa là đánh người ta tới trọng thương, tàn phế.
Nhà Bạch Hầu không còn cách nào, họ chỉ có thể để cậu ta học ở nhà. Mấy năm nay, cậu ta không hề trì hoãn việc trị liệu tâm lý, nhưng bệnh tình vẫn thế, không có chuyển biến gì nhiều, kỳ lạ là tinh thần lực của cậu ta tăng nhanh chóng, tố chất thân thể cũng vượt xa những đứa trẻ cùng độ tuổi.
So với những đứa trẻ ngây ngô khác, cậu ta chính là một vũ khí mà không bị con người khống chế. Vài ngày trước, cậu ta đang điều trị ở đơn vị thì gặp một đứa trẻ, nói mấy câu không hợp đã lao vào đánh đứa bé kia nhừ tử, cuối cùng gặp phải bố đứa bé đó, ông ta đánh một chưởng bay cả người cậu ta.
Trên thực tế, bố đứa bé kia cũng khống chế lực đánh rất tốt, không đả thương tới gân cốt của Bạch Hầu Dịch, nhưng từ đó về sau, cậu ta như bị chọc tức, thỉnh thoảng đấu đá một chút.
Nhà Bạch Hầu cũng không muốn tìm đối phương gây phiền phức, không chỉ bởi vì Bạch Hầu Dịch đã làm sai trước, mà còn vì lai lịch của bên kia không nhỏ. Đứa bé bị Bạch Hầu Dịch làm bị thương chính là cháu trai trực hệ của nhà họ Kim quyền thế, bất luận là tài lực hay quyền lực, thì nhà Bạch Hầu dần suy sụp cũng không thể so sánh được, đối phương không tìm họ gây phiền phức đã là tốt lắm rồi.
An Nhàn chú ý tới hai tin tức quan trọng, một là Bạch Hầu Dịch chữa bệnh ở đơn vị chữa bệnh tâm lý gọi là "Cảnh Minh", hai là "nhà họ Kim". Kết hợp với tình trạng cơ thể hiện giờ của Bạch Hầu Dịch, nếu nói chỗ đơn vị chữa bệnh kia với viện nghiên cứu không có quan hệ gì thì An Nhàn dù thế nào cũng không tin.
Chẳng lẽ nơi này chính là một trong những căn cứ mà viện nghiên cứu dùng làm thí nghiệm?
"Lạc Y, tình huống thế nào?" Bạch Hầu Đoan đợi mấy chục phút, thấy An Nhàn chậm chạp không nói, nhịn không được lên tiếng hỏi.
An Nhàn trả lời: "Hiện tại, tôi chưa xác định được chắc chắn, tôi cần thêm thời gian để nghiên cứu."
Trên thực tế, giải quyết vấn đề tẩu hỏa nhập ma của Bạch Hầu Dịch cũng không khó, cậu ta không giống Kiều Vưu Lợi, tu luyện hai ba mươi năm, bị đả thương tới tâm mạch, cần dùng tâm pháp tu luyện chính xác từ từ điều hòa. Vấn đề chính mà Bạch Hầu Dịch gặp phải là cậu ta có nhân cách chống đối xã hội, đây là chướng ngại trời sinh, dược phẩm bình thường không thể chữa trị nổi.
Hơn nữa, Bạch Hầu Dịch vẫn luôn tiếp nhận điều trị tâm lý tại "Cảnh Minh", nói cách khác, có khả năng cậu ta chưa hề gián đoạn việc tu luyện, điều này giải thích vì sao tinh thần lực và tố chất thân thể lại vượt xa so với những đứa trẻ cùng tuổi. Nếu như An Nhàn không suy nghĩ kĩ càng mà đã ra tay giúp cậu ta chữa trị, vậy thì sẽ khiến cho các gia tộc kia khẳng định trong tay cô đang nắm giữ bản công pháp hoàn chỉnh và có phương pháp tu luyện chính xác.
Tuy nhiên, An Nhàn cũng không phải không làm gì, trước đó, cô đã công bố viên đan dược Ngũ Hành tuần hoàn, vừa lúc có thể dùng trên người Bạch Hầu Dịch, tạm thời giúp cậu ta ổn định thể nội.
"Lão tiên sinh, Bạch Hầu Dịch bình thường, ngoại trừ học tập ở ngoài, còn tiếp nhận huấn luyện củng cố thân thể và rèn luyện tinh thần lực sao?" An Nhàn dò xét hỏi thử.
Bạch Hầu Đoan trả lời: "Con cháu của nhà Bạch Hầu từ lúc 5, 6 tuổi đã bắt đầu tiếp nhận huấn luyện rồi." Ông dừng lại, hỏi: "Làm sao vậy? Cậu cho rằng bệnh của đứa nhỏ này có liên quan tới việc huấn luyện sao?"
An Nhàn lại hỏi: "Cậu ta luôn luôn tiến hành huấn luyện sao?"
"Đúng vậy, bác sĩ cho rằng bệnh tâm lý của thằng bé thích hợp huấn luyện tinh thần lực, điều đó sẽ trợ giúp trong việc chữa trị chướng ngại về nhân cách cho nó."
Trong mắt An Nhàn lóe lên một tia hiểu rõ, cô không hỏi thêm nữa, xoay chuyển lời nói: "Ở chỗ này tôi có một ít dược phẩm huấn luyện phụ trợ, trước tiên ông cho cậu ấy dùng một khoảng thời gian, xem tình hình khôi phụccủa cậu ta."
Bạch Hầu Đoan thở dài: "Thật sự là làm phiền cậu rồi."
Đối với Bạch Hầu Đoan, cảm xúc của ông đối với nói rất phức tạp, vừa không muốn mất đi đứa bé này, vừa hận nó sinh ra đã máu lạnh. Ông nghĩ hết mọi cách, vẫn như mọi khi không thể làm gì.
An Nhàn tiện tay lấy ra một bình đan dược Ngũ Hành tuần hoàn đưa cho Bạch Hầu Đoan, nói rõ cách dùng cho ông ta.
Lúc này, Bạch Hầu Dịch đột nhiên tỉnh lại từ trong cơn mê, trừng đôi mắt đỏ ngầu, hung ác nhìn chằm chằm hai người đang ngồi trước mặt.