Editor: Thảo
Đứa trẻ này bên trong thể nội có linh khí, nhưng hành vi lại bất chính; cơ thể Kiều Vưu Lợi có ma khí, nhưng lại không đánh mất bản tâm, thuần khiết và kiên nghị. Đạo tu chân vốn không phân chính tà, chỉ nhìn tâm tính của bản thân.
Bạch Hầu Đoan thấy An Nhàn chỉ tiện tay vẽ ra một thủ pháp đã khiến Bạch Hầu Dịch ổn định lại, trong lòng nảy ra suy nghĩ, ông thốt lên: "Lạc Y, tôi có một yêu cầu hơi quá đáng, không biết có nên nói hay không?"
"Nếu là yêu cầu quá đáng, vậy thì không cần phải nói ra." An Nhàn không hề suy nghĩ đã từ chối luôn.
Bạch Hầu Đoan: "..."
"Cậu ta tạm thời sẽ không sao, tôi cũng nên đi rồi."
Bạch Hầu Đoan thấy y muốn đi, khẽ cắn môi, mặt dày mày dạn mở miệng nói: "Lạc Y, tôi muốn cho đứa nhỏ này tạm thời ở nhà cậu."
"Tôi không có thời gian chăm sóc cậu ta."
"Tôi sẽ phái vệ sĩ chăm sóc nó, cố gắng không quấy rầy tới sinh hoạt hàng ngày của cậu, để nó ở nhà cậu chủ yếu là để tiện cho việc trị liệu." Một nhà trị liệu có thể chữa trị hết bệnh thiểu năng thì nói không chừng, có thể trị dứt điểm chướng ngại về nhân cách cũng nên! "
Trong mắt Bạch Hầu Đoan tràn ngập sự mong chờ:" Chỉ ở một tháng, điều kiện gì cũng được! "
An Nhàn: Nhưng mà nhà Bạch Hầu đã không còn đồ vật mà cô muốn nữa..
An Nhàn suy tư một lát, hỏi:" Cậu ta còn tiếp nhận điều trị tâm lý định kỳ không? "
Bạch Hầu Đoan sững sờ, không nghĩ tới y lại đột nhiên hỏi vấn đề này, bèn trả lời:" Vẫn còn, mỗi tuần một lần. "
" Thế thì tốt. "An Nhàn gật đầu:" Để cậu ta ở lại nhà tôi cũng không phải là không được, nhưng khi cậu ta trị liệu, tôi muốn đi cùng. "
" Cầu còn không được. "Bạch Hầu Đoan quá đỗi vui mừng.
Sở dĩ An Nhàn thay đổi ý định chủ yếu là vì nghĩ đến có thể mượn Bạch Hầu Dịch, tự mình đến xem chỗ trị liệu tâm lý kia, nhân tiện còn có cơ hội kết bạn với mấy người trong các gia tộc khác.
Thương lượng ổn thỏa xong, vào ban đêm, Bạch Hầu Đoan đóng gói Bạch Hầu Dịch đưa tới nhà của An Nhàn, đi theo cậu ta là một vệ sĩ và một nữ hầu.
Nhửi thấy hởi thở người xa lạ, Sư Vệ núp trong bóng tối, cảnh giác nhìn chằm chằm những vị khách không mời mà đến.
Bạch Hầu Dịch liếc mắt, thoáng nhìn thấy nó, quơ đại một đĩa hoa quả trên bàn đập vào người nó.
Khiêu khích rõ ràng như thế, sao Sư Vệ có thể bỏ qua? Gầm nhẹ một tiếng, thân hình chớp nhoáng, trong nháy mắt, nó nhào tới Bạch Hầu Dịch khiến cậu ta ngã nhào, lộ ra trước mặt cậu ta hai hàng răng sắc nhọn, chất lỏng sền sệt, giọt nước rơi xuống mặt cậu ta.
Vệ sĩ và hầu gái đứng bên cạnh đều kinh hãi, đổ mồ hôi đầy đầu, Bạch Hầu Dịch lại không hề lộ vẻ sợ hãi, nhìn chằm chằm mãnh thú trước mặt, quát:" Cút ngay! "
Sư Vệ đương nhiên là sẽ không cút rồi, mà ngẩng đầu nhìn về phía An Nhàn ngồi cách đó không xa, chờ chỉ thị của cô.
Vệ sĩ tưởng là An Nhàn sẽ bảo Sư Vệ buông Bạch Hầu Dịch ra, cho nên không lập tức tiến tới trợ giúp.
Ai ngờ y lại nói: Sư Vệ, chuyển sang tư thế thoải mái đi, tiếp tục đè ép cậu ta, cho đến lúc cậu ta nói" Xin lỗi "ngươi, rồi mới buông cậu ta ra."
"Cái gì? Ngươi muốn ta xin lỗi con súc sinh này sao?" Bạch Hầu Dịch giận không kiềm chế nổi.
Sư Vệ hạ thân thể xuống, ép toàn bộ trọng lượng hơn một trăm kí lô lên người cậu ta.
"A! Bạch Hầu Dịch kêu đau đớn, xương ngực bị đè suýt chút là gãy.
" Lạc Y tiên sinh.. "Vệ sĩ nhìn An Nhàn muốn nói lại thôi.
An Nhàn nói ra:" Các ngươi đi dọn dẹp phòng ở đi, để Sư Vệ chơi với cậu ta là được rồi. "
Vệ sĩ: Ngươi chắc là họ đang chơi đùa mà không phải ngược đãi trẻ vị thành niên chứ?
An nhàn không để ý đến cậu ta, quay người lên lầu.
" Tân Trí, ngươi nhìn kìa.. "Nữ hầu gái nơm nớp lo sợ mở miệng.
" Nhìn cái gì vậy? Còn không mau qua đây giúp ta kéo con súc sinh này ra! "Bạch Hầu Dịch phát điên hô.
Vệ sĩ chần chờ hồi lâu, cuối cùng nghĩ tới Bạch Hầu Đoan bảo hắn tất cả mọi chuyện đều nghe theo sự sắp xếp của An Nhàn, nên hắn quyết định lựa chọn coi như không nhìn thấy, dẫn nữ hầu lên phòng ở để dọn dẹp.
" Bọn khốn khiếp! Các ngươi chờ đấy, ta nhất định sẽ bảo cha ta đuổi việc các ngươi! "
Trong mắt vệ sĩ lóe lên ý lạnh. Trên thực tế, hắn cũng rất chán ghét vị thiếu gia ngang ngược này, hắn không chỉ một lần nhìn thấy cậu ta ra tay đánh người, nếu không phải chuyện này đều bị nhà họ Bạch Hầu chấn áp thì chỉ sợ chả ai thèm để ý tới vị thiếu gia này.
Nhà họ Bạch Hầu từ trên xuống dưới gần như chả ai ưa vị thiếu gia này cả.
" A a a! "Bạch Hầu Dịch gầm rú cho hả giận.
Lỗ tai Sư Vệ run lên, đặt tay lên mặt cậu ta, thế là âm thanh đáng ghét lập tức biến mất.
Mấy tiếng sau, An Nhàn từ trên lầu đi xuống, hỏi:" Sư Vệ, cậu ta có nói xin lỗi hay không? "
Sư Vệ gật gù đắc ý, cũng không biết nó nghe có hiểu không.
Nửa mặt bị đè xuống đất, Bạch Hầu Dịch không còn sức mở mắt: CMN, tưởng không cho ông đây nhìn thì không thể phát ra tiếng chắc? Còn lâu ông đây mới nói xin lỗi!"
"Cũng không còn sớm nữa, ta bảo bọn họ làm cho ngươi mấy con cá rồi."
Trong lòng Bạch Hầu Dịch vui mừng: Rốt cục được ăn cơm rồi!
"Chờ ngươi ăn no rồi lại đè tiếp."
Hai mắt Bạch Hầu Dịch phun ra lửa: CMN, ngươi là ác ma à?
Sư Vệ "Ngao" lên một tiếng, dời móng vuốt, đổi tư thế, tiếp tục dùng hết sức đè lên người cậu ta.
Lúc sau, người hầu bê năm cái đầu cá thật lớn tới, đặt trên mâm cơm An Nhàn đã chuẩn bị.
Sư Vệ lấy đầu cá, ăn từng ngụm từng ngụm lớn, vảy cá, xương cá bay tung tóe khắp mặt mũi Bạch Hầu Dịch.
"Xin lỗi.." Tiếng nói nhỏ bé bỗng vang vọng khắp phòng khách.
"Cái gì?" An Nhàn ngồi ngay ngắn trên bàn ăn bên trên, thản nhiên hỏi.
"Thật xin lỗi!" Bạch Hầu Dịch rốt cục không chịu nổi, dùng thanh âm khàn khàn quát.
"Ừm, không tệ, Sư Vệ." An Nhàn kêu một tiếng, Sư Vệ chậm rãi dịch chuyển cái mông khỏi người Bạch Hầu Dịch, ngồi một bên gặm cá, liếc mắt nhìn chằm chằm cậu ta.
Bạch Hầu Dịch thấy trên người nhẹ đi, loạng chà loạng choạng từ dưới đất bò dậy, có loại cảm giác giải thoát, như vừa đi đầu thai xong
An Nhàn nói: "Đi rửa mặt rồi tới đây ăn cơm."
Bạch Hầu Dịch định kiên trì nói: Không ăn! Nhưng khi cậu ta nhìn thấy một bàn đồ ăn nóng hổi với nước ép trái cây thơm ngon, bụng không khống chế được mà kêu rên, cuối cùng vẫn nuốt lời muốn nói vào trong.
Mấy phút sau, Bạch Hầu Dịch trở lại phòng khách, An Nhàn đẩy đồ ăn và thức uống tới trước mặt cậu ta.
Lúc này, Bạch Hầu Dịch bắt đầu ăn như hổ đói, cậu ta lớn tới vậy nhưng chưa từng chịu đói bao giờ, bụng được mỹ vị lấp đầy, mùi vị này quá là tuyệt vời, ăn ăn, cậu ta nhịn không được khóc ra thành tiếng, nước mắt ào ào tuôn rơi.
An Nhàn chỉ im lặng nhìn, còn cảm thấy tủi thân, vậy thì còn cứu được. Bạch Hầu Dịch có xuất thân phú quý, bất kể phạm phải lỗi gì đều có người nhà giúp cậu ta xử lý, điều này sẽ tạo ra một tín hiệu trong lòng cậu ta, khiến cậu ta càng mặc sức làm bậy, cộng thêm ảnh hưởng của tẩu hỏa nhập ma, làm cho tính cách cậu ta không ngừng phát triển theo phương hướng sai lệch.
An Nhàn không phải là người có truyền thống kính già yêu trẻ, trong lòng cô tự có một tiêu chuẩn làm việc, bất kể là người già hay trẻ nhỏ đã làm sai thì phải chịu phạt.
Loại hành vi này nếu mà bị Hiệp hội bảo vệ quyền lợi của nhi đồng nhìn thấy, cô chắc sẽ bị họ lên án một cách nghiêm khắc.
Có điều, bản thân cô cũng không để ý. Dù sao thì kế hoạch cải tạo Bạch Hầu Dịch của cô chỉ vừa mới bắt đầu thôi. Một tháng tới đây sẽ là một tháng khó quên nhất trong đời của con gấu Bạch Hầu Dịch.
An Nhàn và nhóm sủng vật sẽ tốn chút thời gian dạy cậu ta làm người.