Editor: Thảo
Beta: Phong Vũ Tuyết Tuyết
Sau khi ăn bữa tối, An Nhàn bảo hầu gái đưa Bạch Hầu Dịch trở về phòng nghỉ ngơi, cô đã cho vào canh dược phẩm điều dưỡng thân thể, thuốc có thể chữa trị nội thương, cũng giúp cậu ta ngủ ngon giấc hơn.
Ngày thứ hai, An Nhàn không quản Bạch Hầu Dịch mà đi xử lý công việc trong tay. Ngày mai là ngày Bạch Hầu Dịch hẹn gặp bác sĩ tâm lý, cô muốn xử lý việc chưa làm xong trước, để rành ngày mai đưa cậu ta tới Cảnh Minh.
Bạch Hầu Dịch tỉnh giấc, không thấy An Nhàn đâu, cậu ta lập tức nói với vệ sĩ đưa cậu ta về nhà, cuối cùng bị hắn ta từ chối. Cậu ta tức giận, lật ngược ván giường, sau đó thừa dịp vệ sĩ và người hầu không chú ý, vụng trộm ra khỏi nhà, chuẩn bị chạy về.
Ai ngờ mới vừa đi tới sân, cậu ta gặp phải con viêm sư đè ép mình hôm qua, bây giờ nó đang lười biếng nằm ghé vào cổng.
Bạch Hầu Dịch giậm chân tức giận, quay người chạy về phía cửa sau. Nhưng mà cậu ta không biết, cánh đồng hoa ở chỗ cửa sau là một khu vực có vô số sinh vật nguy hiểm huyền bí ẩn núp.
Khi bước vào bên trong lĩnh vực, trong nháy mắt, cậu ta bị một lực lượng vô cùng tà ác vây quanh, mặc dù cậu ta không có cảm giác gì, nhưng dù cậu ta có dùng hết dũng khí và trí tuệ cả đời cũng không thể đi từ bên trong cánh đồng hoa đi ra được.
Tia Chớp nằm bên bờ hồ, nhìn thấy tên quỷ nhỏ như chuột chạy tán loạn trong cánh đồng hoa, tròng mắt màu tím của nó lóe lên ánh sáng yếu ớt. Trảo Nha đang lật mình chơi đùa trong hồ, thỉnh thoảng phun ra mấy cột nước. Báo con đang đào hang ở gần đấy, nghe thấy tiếng bước chân, lập tức nhô đầu ra từ phía lòng đất. Trong cánh đồng hoa tồn tại không ít thực vật hơi có linh trí, rối rít đề cao cảnh giác, đề phòng có người giẫm lên.
Bạch Hầu Dịch chạy tầm mười phút, cuối cùng ý thức được mọi chuyện có chút không đúng. Cánh đồng hoa trống trải, liếc mắt một cái là thấy hết, nhưng mười phút trôi qua rồi mà cậu ta vẫn không chạy ra ngoài nổi, rốt cuộc cậu ta chạy tới mức thở hồng hộc, chả hiểu sao lối ra vẫn xa như vậy!
"A a a!" Bạch Hầu Dịch dùng sức kéo mấy cọng hoa cỏ, còn chưa hết giận nên xông vào trong ruộng, chuẩn bị phá hỏng mọi thứ. Ai ngờ cậu ta mới tiến được vài bước thì bị một lực lượng vô hình ném ra xa, lảo đảo vài bước, đặt mông ngồi phệt xuống đất.
Bạch Hầu Dịch không hiểu gì nhìn về phía trước, thấy cách đó không xa, trong bụi hoa có một gốc thực vật cao cỡ nửa người đứng im lặng, trông giống như một cây trúc khổng lồ, bề ngoài bao trùm vảy màu hình dạng cánh quạt.
Bạch Hầu Dịch không biết loại thực vật này, cậu ta chỉ nghĩ là mình không cẩn thận va phải nó nên mới ngã sấp xuống, trong lòng càng thêm phẫn nộ, lao về thật mạnh về phía nó.
"..."
Một tiếng hét thê thảm vang lên trong bụi hoa, chỉ thấy Bạch Hầu Dịch lập tức chật vật lùi lại, trên mặt và cơ thể đều là vết máu.
Ngay khi cậu ta tiến tới, trong nháy mắt, những vẩy màu hình quạt của gốc cây "Cự Duẫn" bỗng nhiên động thủ, vẩy của nó giống như từng lưỡi dao, dưới ánh mặt trời lóe lên ánh sáng sắc bén. Cậu ta không chuẩn bị chút nào nên trực tiếp va vào, cuối cùng cả cơ thể như đối diện trực tiếp với gai nhọn của cây xương rồng.
"A a a!" Bạch Hầu Dịch như phát điên, cậu ta lấy một lượng lớn đất ném về phía bụi hoa.
Nhưng trong nháy mắt, đám đất đó lại bay về phía cậu ta, chui vào người khiến cả cơ thể cậu ta dính đầy bụi đất, cánh đồng hoa muôn màu rực rỡ này tạo cho cậu ta cảm giác như đang bước vào một thế giới không nói lí lẽ.
Lúc này, Trảo Nha bước ra từ trong bụi hoa, đứng cách đó hơn mười bước chân, dùng đuôi đập đập mấy lần, thu hút sự chú ý của Bạch Hầu Dịch, nó nhảy tới phía trước, sau đó quay đầu nhìn chằm chằm cậu ta, giống như đang nói: Đi đi, đừng quay lại đây, nếu không muốn bị giết chết thì mau trở về cùng ta.
Mặt Bạch Hầu Dịch dính đầy máu, ủ rũ cúi đầu đi theo Trảo Nha trở về.
"Thiếu gia, người không sao chứ?" Vệ sĩ thấy Bạch Hầu Dịch quay về, quan tâm hỏi.
Bạch Hầu Dịch: CMN, toàn thân ông đây dính đầy máu, bụi đất, quần áo thì rách rưới, trông có giống không sao không?
"Tiểu Thiến, mau đưa thiếu gia về phòng tắm rửa, thay quần áo mới."
"Được." Nữ hầu tên "Tiểu Thiến" lập tức đi tới, chuẩn bị kéo lấy tay cậu ta.
Bạch Hầu Dịch tàn nhẫn cào lên tay cô, khiến tay cô xuất hiện vết cào đầy máu, sau đó chạy thục mạng về phòng mình, một tiếng "Ầm" vang lên, đóng sầm cửa lại.
Tiểu Thiến che lấy vết thương trên mu bàn tay, rưng rưng nước mắt, không biết những vết thương kiểu vậy cô đã bị bao nhiêu lần, chỉ là vì công việc này có tiền lương cao, mà cô lại cần tiền gấp, nên bắt buộc phải nhẫn nhịn chịu đựng.
Vệ sĩ Tân Trí vỗ lên bờ vai cô, an ủi: "Cố gắng nhịn thêm một khoảng thời gian nữa, Lạc Y tiên sinh nhất định có biện pháp dạy dỗ thiếu gia. Tới đây, để tôi bôi thuốc cho cô."
"Ừ." Tiểu Thiến nhẹ nhàng lên tiếng, đi theo anh ta vào phòng khách.
Về phòng, Bạch Hầu Dịch vẫn không ngồi yên, nghĩ tới chuyện gặp phải trong cánh đồng hoa, toàn thân cậu ta càng không thoải mái, tiện tay lấy cái chén trà trên tủ đầu giường ném thẳng vào cửa sổ, ý đồ đập phá đồ vật để phát tiết sự bực tức nãy giờ, cuối cùng, đợi nửa ngày, một tiếng vang nhỏ cũng không có.
Cậu ta nghi ngờ nhìn về phía cửa sổ, chỉ thấy một cái dây mây chẳng biết leo từ ngoài vào lúc nào, quấn lấy chén trà mà Bạch Hầu Dịch vừa ném.
Bạch Hầu Dịch đột nhiên từ trên giườngbật dậy, hoàn toàn tức giận, cầm lấy cái bàn ném về phía cái cửa sổ.
Vèo vèo vèo, vài gốc dây leo từ ngoài cửa sổ vào, quấn chặt lấy cái bàn bay trong không trung, sau đó phân làm hai nhánh, bay đến chỗ Bạch Hầu Dịch, quấn chặt lấy eo cậu ta, kéo lên giữa không trung, trói chặt với bàn, đập mạnh xuống đất.
"A a a a a.." Trong phòng vang lên một chuỗi âm thanh cực kỳ bi thảm, rung động lòng người.
Bạch Hầu Dịch đầu choáng mắt hoa, cực kỳ phẫn nộ, tuyệt vọng kêu rên: Con mẹ nó, đây là thứ quái quỷ gì vậy a a a a..
Khi An Nhàn ra khỏi phòng luyện đan, hình ảnh đầu tiên đập vào mắt là bóng người ngã xuống ghế sa lông ở phòng khách với vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc và ánh mắt đờ đẫn của Bạch Hầu Dịch.
Trải qua một ngày đầy sóng gió, cậu ta đã nhận thức sâu sắc rằng đây không phải là chỗ cậu có thể giở thói ngang ngược, bởi vì bất kì vật thể nào cũng có thể gây ra tổn thương lớn tới cơ thể cậu.
An Nhàn bảo gì thì cậu ta làm nấy mà không chút ý kiến nào.
Khi còn nhỏ, cậu ta mắc chứng bệnh chống đối xã hội, tính cách lúc nào cũng nóng nảy nhưng lạnh lùng, không chịu nghe lời, khó mà tạo ra sự liên hệ tình cảm được, cho nên hiện tại, phải bắt cậu ta tuân thủ nguyên tắc, dùng thủ đoạn cưỡng chế khiến bản thân cậu ta đi vào quy củ, rèn luyện thói quen thường ngày và hướng dẫn tâm lý để cậu ta có ý thức kiểm soát hành vi của bản thân.