Editor: Thảo
Beta: Phong Vũ Tuyết Tuyết
Theo quan điểm của An Nhàn, nhân cách chống đối xã hội có hại và nhân cách chống đối xã hội tương đối an toàn giống như một người máy bị nhiễm virus và một người máy hoạt động bình thường. Sự khác biệt là cái trước thì mất kiểm soát, còn cái sau biết cách tự điều chỉnh; điểm giống nhau là cả hai hệ thống cảm xúc đều có khiếm khuyết.
Mục tiêu của An Nhàn là biến Bạch Hầu Dịch thành một con robot hoạt động bình thường. Về phần cậu ta có thể trải nghiệm tình cảm hay không thì còn tùy thuộc vào vận mệnh của chính cậu ta. Một người có nhân cách chống đối xã hội từ khi sinh ra cũng giống như một người không có linh hồn đầy đủ, dù An Nhàn có mạnh đến đâu cũng không thể tu bổ linh hồn được, ít nhất là ở giai đoạn này.
Sáng sớm hôm sau, theo kế hoạch, An Nhàn sẽ đưa Bạch Hầu Dịch đến Cơ sở chữa bệnh Tâm lý Cảnh Minh.
Cơ sở y tế này rất nổi tiếng và chủ yếu phục vụ tầng lớp trung lưu và thượng lưu, trong thời đại này, tinh thần lực rất phát triển, bởi vậy cũng kéo theo đó khá nhiều các vấn đề về tâm thần, trị liệu tâm lý là một trong mười nghề nghiệp đứng đầu. Chỉ có nhà tâm lí trị liệu có tinh thần lực đạt cấp C trở lên mới đủ tư cách để tham gia cuộc kiểm tra đánh giá của chuyên gia tâm lý.
Dưới sự hướng dẫn của trợ lý y tế, An Nhàn và những người khác đi đến một phòng khách rộng rãi và sáng sủa.
Một bác sĩ trẻ có vẻ ngoài khá nữ tính khoảng 30 tuổi bước tới và bắt tay An Nhàn.
"Anh là bác sĩ tâm lý của Bạch Hầu Dịch, Trịnh Thiếu Triết, bác sĩ Trịnh phải không? Xin chào, anh có thể gọi tôi là Lạc Y" An Nhàn đeo một chiếc mặt nạ chống nhìn trộm, đối phương cũng không nhận ra thân phận của cô, người có tên Lạc Y cũng rất phổ biến.
Khi bắt tay, cô không để lại dấu vết kiểm tra thể trạng của anh ta, nhưng không thấy gì bất thường.
"Xin chào." Trịnh Thiếu Triết chào hỏi vài câu, sau đó nhìn Bạch Hầu Dịch hỏi: "Tình huống của Tiểu Dịch gần đây thế nào?"
Mặt Bạch Hầu Dịch không chút cảm xúc, An Nhàn trả lời: "Không ổn định, còn cần bác sĩ Trịnh nhọc lòng nhiều hơn."
"Đây là việc tôi phải làm." Trịnh Thiếu Triết mỉm cười: "Thời gian cũng mất nhiều rồi, chúng ta nên bắt đầu thôi."
"Chờ một chút." An Nhàn nói: "Lần trị liệu này, tôi có thể đi cùng không?"
Trịnh Thiếu Triết khổ sở nói: "Lạc Y tiên sinh, anh hẳn phải biết, trị liệu tâm lý thông thường không cho phép người ngoài tham gia. Tôi thực sự xin lỗi."
An Nhàn gật đầu, cũng không nói gì thêm, nhìn Trịnh Thiếu Triết đưa Bạch Hầu Dịch vào phòng.
Lúc này, trợ lý đưa đồ uống cho cô và vệ sĩ, ân cần dặn dò nếu họ chán thì có thể lên mạng chơi.
Khi cô ta rời đi, An Nhàn dựa lưng vào tường, hai tay ôm lấy khuỷu tay, buông lỏng ý thức, bí mật quan sát tình hình trong phòng làm việc.
Trịnh Thiếu Triết đặt Bạch Hầu Dịch nằm xuống ghế, đầu tiên hỏi một vài câu về chuyện xảy ra thường ngày với một giọng nói nhẹ nhàng, sau đó giơ ngón tay lên trước mắt Bạch Hầu Dịch, như ra dấu tay, vẻ mặt Bạch Hầu Dịch ngay lập tức trở nên đờ đẫn, từ từ nhắm mắt lại, mềm oặt ngã xuống ghế sô pha.
Đôi mắt An Nhàn hơi nheo lại, thì ra là thế.
Lúc trước cô còn nghĩ, bọn họ dùng phương pháp gì để vật thí nghiệm mà họ lựa chọn tu luyện theo yêu cầu của họ, nhưng bây giờ cô mới hiểu, vậy mà bọn họ dám dùng thuật thôi miên. Với cấp bậc tinh thần lực hiện tại của họ, việc thôi miên một đứa trẻ không chút đề phòng là việc quá dễ dàng.
Loại phương pháp này thực sự rất bí mật, nó khiến các đối tượng bị thôi miên thay đổi mà không nhận thức được, sau đó chấp nhận chỉ thị của họ và tu luyện các công pháp. Trong quá trình rèn luyện tinh thần lực, những đứa trẻ bị hạ ám thị sẽ vô thức tu luyện những công pháp mà họ đưa vào đầu. Bởi vì là nội công tâm pháp, cho nên ngoài mặt sẽ không ai phát hiện ra sự khác thường, chỉ khi tu luyện sai, mới có thể khiến chúng gặp hậu quả nghiêm trọng.
Cảnh Minh chắc chắn là một mắt xích quan trọng, nhiều năm trôi qua, chỗ này đã tiếp nhận hàng triệu bệnh nhân, dù chỉ5% những đứa trẻ bị hạ ám thị thì cũng là một con số không nhỏ.
An Nhàn cảm thấy mình cần phải thu thập thông tin về tất cả những bệnh nhân mà Cảnh Minh từng điều trị. Những bệnh nhân chữa trị trong thời gian ngắn có thể loại trừ, tập trung chú ý vào khách hàng khám chữa lâu dài khoảng trên ba năm.
Lúc này, trong phòng làm việc, Trịnh Thiếu Triết đột nhiên hỏi Bạch Hầu Dịch về chuyện liên quan tới cô: "Lạc Y là ai?"
Vẻ chán ghét hiện lên trên mặt Bạch Hầu Dịch: "Người đáng ghét."
"Tại sao lại ghét anh ta?"
"Vật nuôi và cây trồng của anh ta đều bắt nạt tôi."
".. Nếu đã chán ghét như vậy, tại sao không đuổi anh ta đi?"
"Anh ta là người mà ông tôi tìm tới, tôi không đuổi anh ta đi được."
"Ông nội gọi anh ta tới làm gì? Để chăm sóc cho cậu à?"
"Không phải chăm sóc, là tra tấn, anh ta thích giày vò tôi!" Bạch Hầu Dịch vừa nói vừa vung vẩy cánh tay vỗ đệm sô pha.
An Nhàn đang nhìn trộm: "..."
"Không sao, không sao, có chú đây, chú sẽ bảo vệ con. Đến đây, mang chú tới phòng ngủ của con."
"Phòng ngủ.. A - DCM!" Bạch Hầu Dịch đột nhiên tát vào mặt Trịnh Thiếu Triết, trên mặt hắn ta lập tức xuất hiện hình dạng năm ngón tay.
Trịnh Thiếu Triết: "..."
An Nhàn che miệng và nhìn lên trời.
Trịnh Thiếu Triết chỉ muốn dẫn Bạch Hầu Dịch đi vào phòng, trong môi trường tương đối thoải mái và an toàn, từ từ moi thêm thông tin, cuối cùng là hắn ta đúng lúc lại chọc vào điểm bùng nổ, khiến cậu ta tát hắn.
Trước đây, Trịnh Thiếu Triết đã làm điều tương tự rồi, chưa từng mắc sai lầm. Điều duy nhất hắn không ngờ tới là chỗ Bạch Hầu Dịch đang ở lúc này không hề thoải mái, dễ chịu, cũng không an toàn chút nào!
Lúc này, Bạch Hầu Dịch dường như đang nghĩ đến điều gì đó khủng khiếp lắm, cảm xúc của cậu ta dần trở nên kích động.
Thấy thế, Trịnh Thiếu Triết biết lần thôi miên này không thể tiếp tục nữa, vì vậy hắn ta quyết định giải trừ thôi miên, kéo ý thức về, đánh thức cậu ta dậy.
Khi Trịnh Thiếu Triết đưa Bạch Hầu Dịch ra khỏi phòng, đã là mười phút sau khi thuật thôi miên được giải trừ, hắn ta cần thời gian để xử lý dấu vết bàn tay trên mặt.
Sau khi biết đại khái cách thức điều trị, An Nhàn dẫn Bạch Hầu Dịch đang rầu rĩ không vui ra khỏi Cảnh Minh.
Trên đường đi, An Nhàn hỏi: "Cậu thích bác sĩ Trịnh đó không?"
Bạch Hầu Dịch hừ lạnh: "Hắn ta so với ngươi còn đáng ghét hơn, từ lỗ mũi đến lỗ đít đều viết mấy chữ 'Giả nhân giả nghĩa'."
An Nhàn: "..."
Bỏ những lời thô tục đó sang một bên, câu trả lời này khiến cô có chút kinh ngạc.
"Làm sao cậu nhìn ra được hắn ta là người đạo đức giả?"
"Trực giác."
Người như cậu ta mà cũng có loại thiên phú thần kỳ như là "Trực giác" cơ đấy?
An Nhàn thuận miệng hỏi: "Vậy thì dựa vào trực giác của cậu, cậu cho rằng tôi là người như thế nào?"
Bạch Hầu Dịch trợn mắt 45 độ, đáp lại cô bằng một nụ cười tà ác: "Ha ha."
Nếu như nhất định phải trả lời, thì: Ngươi chính là loại người chỉ cần cho ta một quả dưa chuột, ta cũng sẽ cố hết sức đâm chết ngươi.
An Nhàn bị người chế nhạo: "..."
Đứa trẻ này quả nhiên vẫn chưa được dạy dỗ đàng hoàng.