Editor: Thảo
Beta-er: Phong Vũ Tuyết Tuyết
Sau khi bán đấu giá Ngũ Hành Tuần Hoàn Đan, việc đầu tiên mà An Nhàn làm là kiểm tra địa chỉ nhận hàng của người mua. Bọn họ đến từ năm khu vực Thương Minh, Thương Lộ, Hi Thái, Hoàn Cổ, Bích Châu, có điều không thể chắc chắn rằng mấy người đó có liên quan tới mấy gia tộc.
An Nhàn nhớ kỹ thông tin cơ bản của từng người mua, chờ tới khi có thời gian sẽ từ từ điều tra kĩ hơn. Còn về Cơ sở y tế chữa bệnh tâm lý Cảnh Minh thì việc thu thập thông tin không còn quan trọng nữa.
Cảnh Minh đã được thành lập hơn 50 năm. Trong khoảng thời gian đó, chỗ này đã được cải tạo lại nhiều lần nhưng bản chất và phạm vi của các dịch vụ không hề thay đổi. Nếu viện nghiên cứu thực sự chọn các vật thử nghiệm theo cách này, và nó kéo dài từ bốn đến năm mươi năm thậm chí lâu hơn, thì chắc hẳn đã có rất nhiều nạn nhân. Vậy thì những nạn nhân này còn sống hay đã chết? Nếu họ chưa chết thì tình trạng hiện tại của họ như thế nào?
Tu luyện sai công pháp, một là do tẩu hỏa nhập ma mà tự bạo, hai là xuất hiện các vấn đề nghiêm trọng về tinh thần. Nơi đây tinh thần lực chính là hệ thống sức mạnh chính thì việc xuất hiện các vấn đề về tinh thần khá phổ biến, nếu nhà trị liệu không thể chữa khỏi cho họ, thì hầu hết bệnh nhân rối loạn tâm thần sẽ được gửi đến các bệnh viện tâm thần đặc biệt.
Giống như Bạch Hầu Dịch, nếu không gặp An Nhàn thì cuối cùng cậu ta có thể bị ông nội đưa vào bệnh viện tâm thần.
"Bệnh viện tâm thần ư.." An Nhàn lẩm bẩm một mình rồi bỗng nhiên nghĩ đến mẹ ruột của Lạc Y đã qua đời trong một bệnh viện tâm thần. Nếu đến đó xem xét, điều tra qua thân thế người đó thì chắc sẽ không ai cảm thấy có gì kỳ lạ đâu.
An Nhàn lập tức đứng dậy rồi khoác ba lô, chuẩn bị lên đường. Bước ra khỏi phòng, cô thấy Bạch Hầu Dịch đang chơi game, bèn đưa cho cậu một con chip, rồi nói: "Đây là chương trình học trong một tháng của cậu, nhất định phải hoàn thành đúng hạn."
Không cần phải nói ra bất kỳ lời đe dọa như "Tự gánh lấy hậu quả", mà khí thế của An Nhàn cũng đủ khiến Bạch Hầu Dịch cảm thấy cuộc sống thật vô vọng.
Sau khi thiết lập nhiệm vụ xong, An Nhàn không quay đầu lại mà rời đi.
Bạch Hầu Dịch đương nhiên sẽ không vẽ vời thêm chuyện hỏi cô đi đâu. Cậu ta cắm con chip vào trí não, trên màn hình lập tức hiện ra mấy cái giao diện, trang đầu là một cái bảng ghi giờ giấc.
Dậy lúc 7 giờ, ăn sáng và nghỉ ngơi tới 7 giờ 30, luyện công buổi sáng lúc 8 giờ, học trực tuyến lúc 9 giờ, kết thúc tiết học lúc 12 giờ, ăn trưa, nghỉ ngơi tới 12 giờ 30, học trực tuyến lúc 13 giờ 30, tan học lúc 16 giờ 30, ăn tối lúc 17 giờ 30, 18 giờ 30 đến 21 giờ 30 là thời gian hoạt động sau giờ học, ngủ lúc 23 giờ.
Tiếp đó là chương trình học và nhiệm vụ mỗi ngày, người giám sát ngoại trừ vệ sĩ Tân Trí ra, còn có Sư Vệ, Trảo Nha, Tia Chớp, Ô Lưu Đằng và một số hoa cỏ chưa nghe tên bao giờ.
Tính tình nhỏ nhen của Bạch Hầu Dịch bùng nổ. Cậu ta đang chuẩn bị bộc phát thì nhìn thấy Sư Vệ từ từ đi tới chỗ ghế sa lông, ánh mắt uy nghiêm nhìn chằm chằm vào cậu, nó lại còn khoe hai hàng răng sắc nhọn lóe sáng.
"Thiếu gia, bây giờ là 8 giờ 55. Theo lời dặn dò của ngài Lạc Y thì đến 9 giờ là giờ học trực tuyến." Tân Trí không biết từ lúc nào đã xuất hiện bên cạnh Bạch Hầu Dịch rồi dùng giọng điệu nhắc nhở việc nói.
Bạch Hầu Dịch nhìn vệ sĩ cao lớn, sau đó lại nhìn Sư Vệ đang nhe răng trợn mắt, khẽ cắn môi: Ta cmn nhịn!
Bệnh viện Tâm thần M3 ở ngoại ô thành phố Thương Minh.
Đây là một bệnh viện tâm thần có chút cũ kỹ, nằm ở khu vực hẻo lánh, ít người lui tới, hiện có 209 bệnh nhân, 35 bác sĩ điều trị và hàng chục nhân viên y tế cùng nhân viên an ninh.
An Nhàn lấy danh nghĩa nhà hảo tâm đi đến bệnh viện tâm thần này để khảo sát.
Nhờ một nhà trị liệu dẫn đường, An Nhàn đi qua các dãy phòng kín và tham quan sơ bộ hoàn cảnh ở đây.
Tường của phòng bệnh được làm bằng vật liệu ngăn cách tinh thần lực, ngoài các thiết bị điều trị và theo dõi cơ bản ra thì trong bệnh viện không có các thiết bị điện tử dư thừa. Bệnh nhân tâm thần rất dễ mất kiểm soát tinh thần lực. Một khi mất kiểm soát sẽ ảnh hưởng đến hoạt động của thiết bị điện tử, cho nên hầu hết công việc ở đây đều do con người hoàn thành.
"Lạc Y tiên sinh, đây là phòng bệnh mà năm đó cô An Bội từng ở." Nhà trị liệu chỉ vào một khu được đánh dấu C-013 và giới thiệu.
Trước đó, An Nhàn đã giải thích ngắn gọn thân phận và bí danh của mẹ mình với người phụ trách bệnh viện, đồng thời yêu cầu được xem nơi mẹ sống trước đây, bệnh viện đương nhiên không có lý do gì để từ chối.
Lúc này, ở phòng bệnh khác cũng có một bệnh nhân mới nhập viện, xuyên qua cửa sổ, cô thấy một cô gái đầu trọc khoảng mười bảy, tám tuổi ngồi bên trong, hai tay ôm đầu gối, ánh mắt đờ đẫn, lắc qua lắc lại, trong miệng lẩm bẩm gì đó.
An Nhàn dùng thần thức tiến vào phòng bệnh, kiểm tra đại khái tình trạng của cô gái ấy, đây là những gì cô đã làm kể từ khi đến bệnh viện tâm thần này. Sau khi tiến hành điều tra, cô có thể khẳng định được suy đoán trước đây của mình. Ít nhất một nửa số bệnh nhân ở đây có dấu hiệu từng tu luyện. Tỉ lệ này vượt xa dự đoán của cô, vốn dĩ cô còn tưởng rằng nếu tìm được vật thí nghiệm của viện nghiên cứu thì nhiều nhất cũng chỉ có hai ba người, ai ngờ tới sẽ có nhiều như vậy.
Chỉ có một lời giải thích cho tình huống này - Thành phố Thương Minh là khu vực bị ảnh hưởng nặng nề nhất của thử nghiệm này.
Cô vẫn đánh giá thấp mức độ điên cuồng của những người này. Kế hoạch kéo dài nhiều năm và hy sinh nhiều người vô tội như vậy, rốt cuộc bọn họ có đạt được thành quả nghiên cứu gì không?
"Ôi, đứa trẻ tội nghiệp." Lúc này, bác sĩ trị liệu đang đứng bên cạnh thở dài: "Có lẽ qua một hai tháng nữa, cô ấy và những bệnh nhân khác chỉ sợ sẽ phải chuyển đến bệnh viện tâm thần khác.
" Hả? Tại sao vậy?"An Nhàn hỏi.