Editor: Như
Beta-er: Phong Vũ Tuyết Tuyết
An Nhàn chở Bạch Hầu Dịch không tình nguyện đến bệnh viện tâm thần rồi ném cậu vào phòng giải trí. Sau đó cô dặn dò vệ sĩ Tân Trí trông chừng cậu, còn mình thì đi đến phòng viện trưởng.
Bạch Hầu Dịch đang ngồi dựa vào tường, đối diện với cậu là một thiếu niên tóc dài tầm mười sáu, mười bảy tuổi, trông dáng vẻ ngốc nghếch, đang rất chuyên tâm loay hoay với đồ chơi ráp hình của mình.
Cậu tùy ý nhìn lướt qua anh ta, trên mặt lập tức lộ vẻ khinh thường. Đồ chơi ráp hình của người thiếu niên sắp xếp lung tung cả lên, hoàn toàn là đang tùy tiện mà ráp vào, nhưng anh ta còn chơi đến vô cùng vui vẻ.
Ngồi chung với người như vậy quả thật là tự hạ thấp phong cách của cậu. Bạch Hầu Dịch nhìn xung quanh nơi này, dự định ngồi ở một chỗ khác. Nhưng sau hai phút quan sát xung quanh, cậu rất nhanh bỏ đi cái suy nghĩ này. Bởi vì cậu nhìn thấy có rất nhiều bệnh nhân đang đi dạo ở khắp nơi, nhìn thấy người nào đi một mình thì họ sẽ đến để thắt chặt quan hệ, sau đó dùng ngôn ngữ người ngoài hành tinh của mình mà trao đổi với nhau.
Vì để tránh bị làm phiền bởi những bệnh nhân tâm thần kia, Bạch Hầu Dịch quyết định tiếp tục ở lại chỗ cũ.
Tâm trạng cậu đang trong lúc vô cùng buồn chán thì có một nữ điều dưỡng đi đến, rồi nhiệt tình nói: "Bạn nhỏ, sao em không chơi với mọi người? Bên đó có rất nhiều đồ chơi, muốn chị đưa em đi chọn không?"
Hiển nhiên, chị gái nhỏ dịu dàng này đã xem Bạch Hầu Dịch trở thành bệnh nhân của bệnh viện tâm thần mất rồi.
"Không cần, tôi chỉ muốn ngồi yên tĩnh ở đây!" Bạch Hầu Dịch trả lời bằng giọng điệu không mấy thân thiện.
Nữ điều dưỡng cũng không tức giận, mỉm cười nói: "Thôi cũng được, nếu có gì cần thì đến tìm chị." Nói xong cô lại quay về phía thiếu niên tóc dài mà dặn dò một câu: "Nhạc Trạm, em là anh lớn, nên phải chăm sóc tốt cho em trai đó nhé."
Chăm sóc cái quỷ gì! Cậu ta cần một bệnh nhân tâm thần chăm sóc sao?
Tính xấu nho nhỏ của Bạch Hầu Dịch lại nổi lên. Nhưng khi cậu đang muốn nổi bão, lại nghe thấy một tiếng "ừm" của thiếu niên lạnh lùng bên cạnh. Mắt của anh ta từ đầu đến cuối nhìn chằm chằm đồ chơi ráp hình của mình, không hề ngẩng đầu lên nhìn Bạch Hầu Dịch.
Sự chú ý của Bạch Hầu Dịch bị dời đi nơi khác, nữ điều dưỡng cũng bình an mà rời khỏi.
Tức giận mà không có chỗ trút, Bạch Hầu Dịch trừng mắt nhìn thiếu niên, lạnh lùng chế giễu, nói: "Ngay cả trò chơi ráp hình đơn giản như vậy mà cũng ráp không xong, đúng là ngu ngốc."
Thiếu niên không để ý đến cậu, giống như hoàn toàn đắm chìm vào thế giới riêng của mình.
Bạch Hầu Dịch đương nhiên cũng không trông mong việc một tên bệnh nhân tâm thần sẽ đáp lại lời mình, cho nên cậu đành tự lẩm bẩm: "Tuổi của anh đoán chừng cũng tầm mười mấy tuổi nhỉ? Vào đây từ khi nào? Bị bệnh gì? Sẽ không phải cũng là một người suy nhược về trí tuệ như đứa em họ của tôi đấy chứ? Nếu vậy thì anh nên đi cầu xin cái tên gọi là Lạc Y đó đi, nói không chừng anh ta có thể có cách làm cho anh thông minh lại đó."
Thấy thiếu niên không hề phản ứng với lời cậu nói, Bạch Hầu Dịch tùy tiện mà hỏi một câu: "Nhìn anh ráp lâu như vậy còn chưa ráp xong, có muốn tôi giúp không?"
Cậu vừa nói xong, trong phòng giải trí liền vang lên một hồi tiếng chuông vui tai.
Thiếu niên ngẩng đầu rồi đẩy trò chơi ghép hình trên tay đến trước mặt Bạch Hầu Dịch, thản nhiên nói: "Cho cậu."
Nói xong, anh ấy đứng dậy, đi ra khỏi phòng giải trí cùng với bệnh nhân khác.
Bạch Hầu Dịch khó hiểu hỏi: "Họ đi đây vậy?"
Vệ sĩ Tân Trí nói: "Bây giờ vừa đúng mười hai giờ, họ cần phải đến nhà ăn để ăn cơm."
"Ừ." Bạch Hầu Dịch cũng có hơi đói bụng, nhưng cậu không muốn ăn chung với mấy người bệnh thần kinh đó. Trong lúc vô ý, cậu thoáng thấy trên bàn có một khối đồ chơi ráp hình gồ ghề rồi lạnh lùng hừ một tiếng. Khi đang muốn dời đi tầm mắt, chợt cậu quay lại nhìn khối đồ chơi ráp hình rồi lập tức mở to mắt, khuôn mặt lộ vẻ không dám tin.
Ban đầu nhìn thì thấy món đồ chơi này được ráp thật sự rất lung tung, nhưng cẩn thận quan sát sẽ nhận ra, thiếu niên đó vậy mà chỉ dựa vào đường viền của khối hình ráp, cộng với việc sắp xếp sai vị trí một cách hợp lý, dùng tấm hình gấu trúc đại chiến khủng long bạo chúa, ráp thành một danh từ - - FOOL (*)
(*) Đồ ngốc
Bốn chữ "FOOL" đang không ngừng xoay chuyển trong đầu Bạch Hầu Dịch.
Đây là sự châm biếm đến từ một bệnh nhân tâm thần, lòng tự tôn của đại Bạch đã chịu sự đả kích vô cùng nặng nề.
Lúc này, An Nhàn đi tới rồi gọi Bạch Hầu Dịch và Tân Trí đi ăn cơm.
Bạch Hầu Dịch mang vẻ mặt vô cùng khó ở đi đến nhà ăn với An Nhàn. Ánh mắt cậu liếc nhìn một vòng rồi nhanh chóng xác định được vị trí của thiếu niên tóc dài mới nãy.
Lúc này anh ta đang ngồi trong một góc mà nghiêm túc ăn thức ăn trong đĩa.
Bạch Hầu Dịch nhận phần cơm của mình từ trên tay An Nhàn, sau đó một đường đi thẳng đến chỗ Nhạc Trạm. Cậu đặt mông ngồi xuống, hai mắt tức giận nhìn chằm chằm như muốn trừng chết đối phương.
An Nhàn nhếch mày rồi cũng đi qua, ngồi ở một chỗ không xa lắm.
Hôm nay cô cố tình đưa Bạch Hầu Dịch đến bệnh viện tâm thần chính là muốn mài dũa dần dần tính khí của cậu ấy. Phải biết rằng mỗi một người trong bệnh viện này đều sở hữu mạch suy nghĩ cao thâm khó dò và kỹ thuật châm biếm cũng vô cùng kỳ diệu bách phát bách trúng.
Bàn mà Nhạc Trạm ngồi, ngoài Bạch Hầu Dịch ra còn có một người nữa, chính là cô gái đầu trọc mà trước đây An Nhàn đã từng nhìn thấy ở phòng C-103.
Bạch Hầu Dịch khá là kén ăn, ở nhà của An Nhàn đã quen ăn thức ăn là linh khí tư dưỡng, thức ăn bình thường khác cậu thật sự nuốt không trôi. Nên cho dù bản thân cậu rất đói, nhưng vừa ăn mấy miếng lập tức liền ăn không vô.
Đưa mắt nhìn qua, Nhạc Trạm ngồi đối diện ngược lại ăn rất vui vẻ. Cái này đương nhiên làm cho Bạch Hầu Dịch càng thêm khó chịu. Cậu cầm lấy muỗng, làm như vô ý khều khều phần cơm của mình, cả một muỗng cơm trộn đầy dầu mỡ hất vào trong đĩa cơm của Nhạc Trạm, ngay cả cô gái bên cạnh cũng bị vạ lây.
Nhưng Nhạc Trạm lại tựa không có chuyện gì mà tiếp tục ăn cơm của mình, ngay cả hạt cơm dính lên tóc cũng không buồn lấy xuống.