Editor: Như
Beta-er: Phong Vũ Tuyết Tuyết
Một chiêu này của Bạch Hầu Dịch xem như không có tác dụng. Cậu đang muốn xuất thêm một chiêu nữa, ai ngờ còn chưa ra tay thì đã thấy một tia sáng vụt qua trước mắt, sau đó chỉ nghe thấy một tiếng "keng" rồi một cái muỗng liền cắm vào trong đĩa cơm của cậu, bên trên cán muỗng là một bàn tay trắng nõn đến trong suốt đang nắm chặt.
Bạch Hầu Dịch quay đầu lại nhìn, không ngờ lại đối diện với hai ánh mắt sắc bén.
Cô gái đầu trọc mặt không biểu cảm nhìn chằm chằm Bạch Hầu Dịch. Đương nhiên cậu cũng không bị dọa bởi một cô gái ốm yếu như vậy, lập tức không chịu tỏ ra yếu thế trừng mắt nhìn lại cô.
Nhưng chỉ một giây sau, bắt đầu từ khóe mắt của cô gái đầu trọc dần dần lộ ra từng sợi gân xanh ngoằn ngoèo. Chỉ trong chốc lát nó đã phủ kín đầy đầu cô. Mà trong mắt cô cũng xuất hiện tơ máu hình mạng nhện, dày đặc vô cùng khủng bố.
Bạch Hầu Dịch lập tức hoảng sợ, không dám nhìn cô ấy thêm lần nữa. So với ức hiếp người nào đó thì cô gái trước mắt này rõ ràng đã vượt qua phạm vi của người bình thường.
Năm giây sau, cô gái đầu trọc đã lấy cái muỗng đang cắm ở trên khay cơm của Bạch Hầu Dịch về, hạt cơm văng vào trong thức ăn của cô cũng bị hất ra, sau đó tiếp tục ăn cơm của mình.
Nguy cơ đã được giải trừ, Bạch Hầu Dịch thở phào nhẹ nhõm. Cậu cứng ngắc thò tay ra chuẩn bị bưng khay cơm của mình chuyển đi chỗ khác. Nhưng cậu vừa mới bưng lên, lập tức nghe thấy tiếng "răng rắc". Sau đó đĩa cơm trong tay cậu tách ra làm hai, thức ăn văng ra đầy cả bàn.
Bạch Hầu Dịch đơ người ra, khay cơm được làm bằng kim loại thế mà cô gái đầu trọc này chỉ dùng một cái muỗng đã đâm xuyên nó thành hai nửa? Giá trị vũ lực này cũng đủ để xếp vào hàng ngũ cao thủ rồi đi?
Đại tỷ à, chị thật sự không phải là gian tế mà kẻ địch sắp xếp vào bệnh viện tâm thần chứ?
Bạch Hầu Dịch ngây người liếc mắt nhìn cô gái đầu trọc một cái, sau đó cậu bỏ cái khay đã vỡ thành hai nửa trong tay xuống, cả người đờ đẫn đi đến chỗ An Nhàn ngồi xuống, hai mắt trống rỗng nhìn về phía trước.
Lần lượt bị bệnh nhân tâm thần nghiền ép về mặt trí lực lẫn vũ lực, Bạch Hầu Dịch bắt đầu tự hỏi nhân sinh (*) một lần nữa.
(*) đời người
An Nhàn chậm rãi ăn cơm xong rồi mới nói: "Buổi chiều theo tôi đi thư viện, tôi giúp cậu tìm một vài giáo viên."
Bạch hầu Dịch nhanh chóng lấy lại tinh thần, rồi vô cùng tuyệt vọng mà nhìn An Nhàn. Giáo viên trong bệnh viện tâm thần sẽ là người như thế nào đây? Đáp án không cần nói cũng hiểu được.
Trong thư viện, Hướng Phi tựa người vào ghế ngồi của nhân viên quản lý, hai chân gác trên quầy, tay phải cầm sách giơ lên thật cao, tay trái bưng một tách trà nóng, vừa ngẩng đầu đọc sách, vừa nhàn nhã uống trà.
Khi Bạch Hầu Dịch đi đến thư viện cùng An Nhàn, chỉ thấy được hai bàn chân sáng bóng gác trên quầy cùng với một cánh tay giơ cao quyển sách. Chủ nhân của bàn chân và bàn tay này còn đang nằm vắt vẻo trên ghế, giấu mình trong biển sách.
An Nhàn đến bên quầy, rồi gõ gõ ngón tay lên mặt bàn.
"Mượn sách mời tự đi đăng ký. Khi đăng ký tên xin hãy dùng ngôn ngữ thông dụng quốc tế, bất kỳ hình thức dưới dạng văn tự ngoài hành tinh, chương trình tự viết, mã số bí mật và chữ xấu đều không được chấp nhận." Giọng điệu uể oải phát ra từ trong quầy.
An Nhàn nói: "Hướng Phi, tôi có việc xin nhờ ông giúp đỡ."
"Có gì thì nói, giúp đỡ thì miễn." Hướng Phi nhanh chóng từ chối cô.
"Xin lỗi, là tôi nói sai." An Nhàn sửa lại lời: "Không phải là giúp đỡ, mà là có một hạng mục nghiên cứu khoa học muốn giao cho ông."
Người dưới quầy yên lặng năm giây, sau đó ông ta bỏ hai chân xuống. Xuất hiện trước mắt hai người là gương mặt chán chường, vô dụng, mọc đầy râu của một ông chú, Hướng Phi hỏi: "Hạng mục gì?"
An Nhàn vỗ vỗ lên vai của Bạch Hầu Dịch: "Đứa trẻ này, sở hữu đại não có thể sánh ngang với máy vi tính, chỉ là nó vẫn chưa có dữ liệu bên trong, cho nên cần ông dùng kiến thức của mình huấn luyện năng lực tính toán, năng lực ghi nhớ và tốc độ phản ứng của cậu ấy. Nếu như cậu ấy không đạt yêu cầu của ông thì tôi sẽ suy nghĩ đến việc trùng tu lại hệ thống.
Bạch Hầu Dịch: Cái gì gọi là" trùng tu hệ thống "? Tôi là máy tính hả? Còn hạng mục nghiên cứu khoa học gì chứ, hai người đang muốn làm thí nghiệm trên thân thể người đấy à!
" Ồ? "Hướng Phi nằm dài lên trên bàn, rồi dùng đôi mắt cá chết quanh năm lờ đờ của mình nhìn chằm chằm vào Bạch Hầu Dịch, nghi ngờ nói:" Đây là người máy trí năng à? Sao lại không có gì khác với đứa trẻ bình thường vậy? Dáng vẻ này hoàn toàn không gợi ra được hứng thú nghiên cứu của tôi. "
Bạch Hầu Dịch: Thật sự cảm ơn trời đất, hy vọng tôi vĩnh viễn đều sẽ không gợi lên được khát vọng nghiên cứu của ông.
" Dù sao hiện tại ông cũng không có hạng mục nghiên cứu khoa học nào khác, không bằng làm thử cái này đi? "
Hướng Phi đóng sách lại, nghiêm mặt nói:" Chi phí nghiên cứu có bao nhiêu? "
Hai mắt Bạch Hầu Dịch tỏa sáng, liếc xéo An Nhàn rồi chờ xem cô trả lời như thế nào.
" Bảy ngày nghỉ, một thùng kem mười hai vị. "
What? Đây gọi là" chi phí nghiên cứu "đấy à? Cho dù ông ta bị bệnh tâm thần thì cũng không thể nào đồng ý như vậy được?
Hướng Phi yên lặng mấy giây, rồi nhấc một ngón tay lên, nghiêm túc nói:" Phải thêm một thùng cực kỳ ngọt, hai mươi bốn vị. "
An Nhàn không chút do dự:" Giao dịch thành công. "
Ôi mẹ ơi, vậy mà ông lại đồng ý rồi?
Bạch Hầu Dịch bỗng nhiên cảm thấy bản thân tựa như một tên ngốc đi nhầm vào thế giới quái thú.
" Ba ngày này cậu sẽ ở đây cùng với chú Hướng Phi, ông là thầy giáo thứ nhất mà tôi giúp cậu mời được. "An Nhàn mỉm cười nhìn Bạch Hầu Dịch.
Đây là" người thứ nhất"? Nói cách khác sau này cậu sẽ còn có thêm nhiều giáo viên bệnh thần kinh nữa sao?
Hai mắt Bạch Hầu Dịch tối lại, cảm thấy chính mình sắp phải đối mặt với hiện thực nước sôi lửa bỏng vô cùng tàn khốc.
Cuối cùng, An Nhàn dứt khoát rời khỏi thư viện để lại Bạch Hầu Dịch nước mắt lưng tròng. Trước khi rời đi, cô còn dặn dò Tân Trí bảo vệ Bạch Hầu Dịch thật tốt, nếu chưa đến mức vạn bất đắc dĩ thì cố gắng đừng nhúng tay vào.
Bệnh viện tâm thần là một nơi nguy hiểm, rút dây động rừng, mỗi phút mỗi giây đều có thể khiến cho tập thể bạo loạn..
Ba ngày này, An Nhàn định sẽ tiến hành từng bước điều trị với mấy bệnh nhân mà cô nhìn trúng, hy vọng có thể nhanh chóng xây dựng được đội ngũ quản lý.
Chẳng qua còn chưa bắt đầu hành động thì bệnh viện tâm thần đã nhận thêm một bệnh nhân mới. Bất ngờ thay, bệnh nhân lần này lại chính là đại thiếu gia nhà họ Kiều - Kiều Vưu Lợi.