Editor: Như
Beta-er: Phong Vũ Tuyết Tuyết
Kiều Vưu Lợi được người ta đưa đến trong tình trạng đang hôn mê, An Nhàn cho nhân viên điều dưỡng đẩy anh ta vào phòng điều trị, đi theo vào còn có quản gia Phúc Lâm và hai người vệ sĩ.
Trong lúc đi đến phòng điều trị, An Nhàn đã hỏi thăm được một chút về tình trạng sức khỏe của Kiều Vưu Lợi, nội tức ổn định, linh lực ôn hòa, tinh thần lực không có dấu vết của việc cuồng hóa. Nhưng tổn thương do tu luyện sai công pháp cũng hồi phục lên không ít.
Trong lòng An Nhàn cảm thấy thắc mắc, cô quay đầu nhìn Phúc Lâm liền phát hiện hai người vệ sĩ bên cạnh ông ta đều là cao thủ tinh thần lực cấp B.
Phúc Lâm nói: "Dựa theo quá trình điều trị của ngài, bệnh tình của thiếu gia rõ ràng đã tốt hơn rất nhiều. Nhưng bốn, năm ngày trước, không biết vì nguyên nhân gì, trạng thái tinh thần của thiếu gia đột nhiên trở nên khác thường. Mất trí nhớ, khuôn mặt đờ đẫn, hơn nữa luôn lặp đi lặp lại việc đã làm. Sáng nay, thiếu gia quên mất mình đã uống thuốc, kết quả trong vòng một giờ, số thuốc trong hai ngày đều đã bị thiếu gia uống hết. Nếu không phát hiện kịp thời thì tôi cũng không dám nghĩ đến hậu quả. Tôi thấy tình hình khẩn cấp nên lập tức quyết định đưa thiếu gia đến bệnh viện của ngài."
"Thì ra là như vậy." An Nhàn tùy ý đáp lại lời của Phúc Lâm rồi bắt đầu quan sát cẩn thận thân thể của Kiều Vưu Lợi.
Hai người vệ sĩ đóng cửa phòng điều trị lại rồi tách ra đứng hai bên. Còn Phúc Lâm đứng ở một bên khác, lẳng lặng quan sát.
Xem dáng vẻ này, giống như là có ý muốn giám thị và uy hiếp.
An Nhàn không để ý tới hành động của họ. Sau khi cô kiểm tra được một lúc, liền nói với Phúc Lâm: "Tôi cần phải theo dõi thêm mấy ngày nữa, phải nhìn thấy biểu hiện lúc tỉnh táo của anh ta thì mới có thể chẩn đoán chính xác trạng thái tinh thần như thế nào."
Phúc Lâm gật đầu, trả lời: "Vậy thì mong ngài cho phép chúng tôi ở lại đây mấy ngày."
"Xin lỗi." An Nhàn từ chối, nói: "Ký túc xá của nhân viên bệnh viện tâm thần không cho phép người ngoài vào ở. Nếu như các người không để bụng thì có thể tự chọn cho mình một phòng bệnh còn trống trong đây để ở tạm, giá phòng mỗi ngày là 1000 điểm, bao ăn ba bữa."
Vẻ mặt Phúc Lâm vẫn như cũ nhưng khóe miệng của hai người vệ sĩ lại có hơi co giật.
"Được, làm phiền ngài rồi." Phúc Lâm thản nhiên đồng ý.
An Nhàn gọi một nhân viên điều dưỡng đến, rồi dặn dò người đó dẫn ba người này đến chọn phòng bệnh. Nhân viên điều dưỡng kỳ quái nhìn bọn họ, giống như đang nhìn ba con khỉ hoang muốn trải nghiệm cuộc sống nuôi nhốt.
Lúc này, Phúc Lâm lại nói: "Để Đại Ngũ đi là được rồi, tôi không yên tâm về thiếu gia, cho nên muốn ở đây đợi thiếu gia tỉnh lại."
An Nhàn vốn là muốn viện cớ để họ đi nơi khác, không ngờ được tâm tư của Phúc Lâm lại tỉ mỉ đến vậy, không chừa cho cô cơ hội nào.
"Được rồi, tôi còn có việc, xin phép đi trước." An Nhàn cũng không nhiều lời, nhanh chóng đi ra ngoài.
Bây giờ cô có thể khẳng định Kiều Vưu Lợi đang giả vờ hôn mê. Nói một cách chính xác đó là anh ta đã uống thuốc mà cô đã đưa trước đó, tạm thời đang trong trạng thái hôn mê giả, cho dù là cao thủ cấp S cũng rất khó để phát hiện ra sự khác thường. Kiều Vưu Lợi dùng đến cách này, chủ yếu là muốn trốn tránh sự thúc ép của ba anh ta.
Còn tình trạng tinh thần khác thường mà Phúc Lâm nói, An Nhàn nghi ngờ cũng là do Kiều Vưu Lợi cố ý bày ra, mục đích là để đến gặp cô.
Kiều Khắc Sâm rất có thể đã nhận ra được điều này, hơn nữa có lẽ Phúc Lâm đã nhận được mệnh lệnh, yêu cầu ông ta một bước cũng không được rời khỏi Kiều Vu Lợi.
Có điều, đây là bệnh viện tâm thần, chỉ cần Phúc Lâm có thể ở trong phòng điều trị này yên tĩnh chờ đợi hai tiếng, thì xem như cô thua.
Sau khi An Nhàn đi khỏi, trong phòng điều trị chỉ còn lại Phúc Lâm và người vệ sĩ tên Tiểu Ngũ.
Không lâu sau, có tiếng gõ cửa vang lên, Tiểu Ngũ mở cửa. Đứng ở ngoài là một cô gái mặc đồ nhân viên điều dưỡng, mặt mũi thanh tú, dáng dấp yêu kiều, trên tay đang bưng một cái khay, mỉm cười nói với hắn: "Làm phiền rồi." Sau đó nhẹ nhàng đi vào trong phòng đưa trà nóng cho hai người.
"Cảm ơn cô." Phúc Lâm nhận lấy trà, lịch sự nói với cô một tiếng cảm ơn.
"Không có gì." Cô gái hơi mỉm cười, xoay người đi ra ngoài.
Tiểu Ngũ đóng cửa lại, có hơi đáng tiếc nói: "Một cô gái xinh đẹp như vậy sao lại ở chỗ này làm việc, thật là đáng tiếc."
Phúc Lâm uống một ngụm trà, tùy ý nói một câu: "Nếu cậu thích thì dẫn cô ta đi."
Tiểu Ngũ cười hì hì: "Vẫn là thôi đi, tôi sợ mình không có phúc để hưởng."
Qua hơn mười phút, ngoài cửa lại vang lên tiếng gõ cửa.
Tiểu Ngũ ra mở cửa thì nhìn thấy một người đàn ông mang khẩu trang, ăn mặc như bác sĩ đang đứng ở cửa, buồn buồn bực bực nói: "Tôi cần lấy một ít dược phẩm."
Tiểu Ngũ đứng qua một bên để cho anh ta vào.
Người đàn ông đi vào phòng phẫu thuật cách ly kế bên rồi lục đục lục đục tìm kiếm thật lâu. Đợi đến khi anh ta đi ra, trên tay lại trống không.
Giọng điệu anh ta không mấy thân thiện chất vấn họ: "Thùng dụng cụ phẫu thuật động vật trong phòng phẫu thuật ở đâu? Có phải các người lấy không?"
Phúc Lâm nhíu mày: "Chúng tôi chưa từng thấy thùng dụng cụ nào cả."
"Phòng điều trị chỉ có các anh, không phải các anh thì còn ai vào đây?" Người đàn ông khó chịu trừng mắt nhìn họ: "Thùng dụng cụ đó tôi đã để vào trong phòng điều trị khoảng một tiếng trước, khoảng thời gian này ngoại trừ các anh ra còn có ai đi vào đây nữa?"
Tiểu Ngũ không nhịn được nói: "Chúng tôi lấy thùng dụng cụ của anh để làm gì chứ? Nếu không anh hỏi thử nhân viên điều dưỡng đi, không biết chừng là do họ lấy đi đó."
"Ở đây chỉ có tôi sử dụng dụng cụ phẫu thuật động vật, người khác vốn dĩ không cần lấy đi." Người đàn ông không chịu bỏ qua: "Bộ dụng cụ đó được chế tác đặc biệt, giá cả rất mắc. Nếu như là các anh lấy nó, tốt nhất là sớm thừa nhận, nếu không thì đừng trách tôi báo cảnh sát."