Editor: Như
Beta-er: Phong Vũ Tuyết Tuyết
"Tôi nói anh có phải bị bệnh thần kinh hay không?" Tiểu Ngũ tức giận nói.
"Cái bộ dụng cụ đó của anh cho dù là làm bằng kim cương, chúng tôi cũng không có hứng thú. Hơn nữa thùng dụng cụ lớn như vậy, chúng tôi lấy rồi cũng không có chỗ để giấu."
"Không phải các anh nói chưa từng thấy thùng dụng cụ sao? Tại sao lại biết nó lớn đến cỡ nào?" Người đàn ông nghi ngờ hỏi.
Tôi đã từng kéo một cái rồi, cho dù chưa từng thấy, lẽ nào còn không đoán được một cái thùng có thể lớn đến đâu sao?
Tiểu Ngũ tức đến mức muốn đánh người.
"Tiểu Ngũ, đừng kích động." Phúc Lâm lên tiếng can ngăn rồi nói với người đàn ông: "Bộ dụng cụ đó bao nhiêu tiền, tôi sẽ mua lại với giá gấp đôi. Chỉ cần anh đừng ở đây làm ồn nữa."
Người đàn ông nghi ngờ nhìn họ vài lần, nói: "Tôi mua bộ dụng cụ đó hết hai mươi đồng tiền vàng, các người trả bốn mươi đồng tiền vàng là được rồi."
"Tiền vàng?" Đây là tiền tệ thông dụng của nước nào? Bây giờ đều dùng điểm số giả thuyết rồi đó có biết không?
Người đàn ông nhìn vẻ mặt này của họ, coi thường nói: "Đền không nổi thì đừng lớn tiếng nói, tôi còn chưa tính chi phí hẹn trước đại sư Schopper với các người đâu?"
"Từ từ đã, đại sư Schooper?" Sắc mặt Tiểu Ngũ trở nên kỳ quái.
"Người anh nói sẽ không phải là NPC chuyên chức rèn trong Đại Hình Võng Du Kỳ Diệu Thế Giới đấy chứ?"
"Ngoài ông ấy ra, còn đại sư nào có thể rèn ra được dụng cụ phẫu thuật động vật đạt đến cấp bậc tinh xảo như vậy nữa?" Giọng điệu của người đàn ông mang theo sự tôn sùng.
Tiểu Ngũ: "..."
Phúc Lâm: "..."
Trong phòng điều trị rơi vào một mảng yên tĩnh kỳ dị.
Lúc này, một tiếng gõ cửa truyền đến đã phá vỡ bầu không khí có phần cứng ngắc ở đây.
Tiểu Ngũ lập tức mở cửa, nhân viên điều dưỡng đứng bên ngoài vừa nhìn một cái đã thấy được người đàn ông ăn mặc như bác sĩ kia, liền nhanh chóng xông tới kéo lấy cánh tay anh ta, tức giận nói: "Thời gian hoạt động của anh đã kết thúc, mau về phòng bệnh với tôi."
"Đợi chút, họ còn nợ tôi 40 đồng tiền vàng!" Người đàn ông bất mãn la lên.
"Tiền vàng cái đầu nhà anh, theo tôi quay về phòng." Nhân viên này rõ ràng cũng là người nóng tính.
"KHÔNG! Họ không trả tôi không đi." Người đàn ông tháo khẩu trang của mình xuống, ngồi xổm xuống đất, bắt đầu giở trò ăn vạ.
Vào lúc này Phúc Lâm và Tiểu Ngũ đã thấy rõ dáng dấp của anh ta, cũng đồng thời hít một hơi lạnh. Người này sao lại giống với cô gái trước đó đã đưa trà cho họ vậy? "
Tiểu Ngũ run rẩy hỏi:" Anh.. Anh vừa nãy đã trang điểm thành phụ nữ, còn đưa trà cho chúng tôi nữa phải không? "
Người đàn ông ngang ngược liếc hắn một cái, khinh thường nói:" Ai đưa trà cho mấy anh? "
Thì ra không phải anh ta.
Tiểu Ngũ và Phúc Lâm đang muốn thở phào nhẹ nhõm, lại nghe nhân viên điều dưỡng nói:" À thì, hai anh, bệnh nhân này mắc chứng bệnh đa nhân cách phân liệt. Nếu như các anh từng gặp cô gái giống với anh ta, vậy thì có thể đó chính là một nhân cách khác của anh ta.
Phúc Lâm và Tiểu Ngũ: "..."
Cho nên họ đã bị một bệnh nhân mắc chứng đa nhân cách phân liệt chơi đùa cả nửa ngày?
Trong lòng hai người đều đang âm thầm dùng hết vốn từ mà họ có để chửi chết người này. Người mắc chứng nhân cách phân liệt ngay cả giọng nói của nam và nữ đều có thể tự mình thay đổi à? Thế sao anh không đi làm diễn viên bắt chước giọng nói đi.
"Đúng rồi," nhân viên điều dưỡng nhìn họ, do dự nói: "Các anh đã uống trà anh ta đưa rồi à?"
Tiểu Ngũ khàn giọng hỏi: ".. Đúng vậy, có vấn đề gì sao?"
Nhân viên điều dưỡng có chút không đành lòng mà nói: "Vậy thì tôi khuyên các anh mau vào nhà vệ sinh đi. Vì ngoài chứng đa nhân cách phân liệt ra thì bệnh nhân này còn mắc chứng táo bón. Cho nên thuốc anh ta uống có hiệu quả thông tiện nhuận tràng. Mỗi lần anh ta đều sẽ trộm giấu đi một, hai viên. Nếu không có gì ngoài ý muốn thì trong trà của các anh có thể đã được bỏ vào hai viên.
Thuốc thông tiện nhuận tràng, đương nhiên chính là thuốc xổ.
Nghe những lời này, sắc mặt của Phúc Lâm và Tiểu Ngũ cũng muốn táo bón luôn rồi.
Nhân viên điều dưỡng lại có lòng tốt nhắc nhở:" Các anh cũng đừng đến nhà vệ công cộng, ở đó có thể gặp phải tất cả bệnh nhân, đủ để dập tắt tất cả nhiệt tình đi giải quyết "nhu cầu" của các anh. "
Phúc Lâm và Tiểu Ngũ: Giải quyết" nhu cầu "còn có thể nhiệt tình cái quỷ gì?
Đợi cho nhân viên điều dưỡng đưa bệnh nhân đó đi khỏi, trong phòng điều trị lại lần nữa rơi vào sự yên tĩnh chết chóc.
Mấy phút sau, Tiểu Ngũ cứng ngắc nói:" Quản gia Phúc Lâm, tôi muốn.. "
Phúc Lâm đứng dậy, hời hợt nói:" Đi thôi, đi xem thử Đại Ngũ đã chọn được phòng bệnh nào cho chúng ta rồi? "
Hai người cũng không có thời gian lo nghĩ việc khác, lập tức ra khỏi phòng điều trị, bước chân không đổi hướng, đi về phía khu vực phòng bệnh.
Lâm Phúc dự định sau khi gặp được Đại Ngũ sẽ nói hắn ta đi đến phòng điều trị tiếp tục bảo vệ Kiều Vưu Lợi. Có điều họ còn chưa biết, Đại Ngũ đã" chết trận "sớm hơn họ.
Mười phút trước, khi Đại Ngũ đang đi đến khu vực phòng bệnh với nhân viên điều dưỡng, trên đường đi đôi khi có thể nhìn thấy một, hai bệnh nhân đi ngang qua.
Nhân viên điều dưỡng không nói một lời vẫn đi thẳng về phía trước, Đại Ngũ cũng không nói lời nào đi theo phía sau, hai người đều không có ý định nói chuyện.
Đi qua hành lang, nhân viên điều dưỡng đứng lại trước một căn phòng, anh ta quay đầu lại đang muốn nói, nhưng sau lưng lại không thấy người nào. Ban đầu là Đại Ngũ đi sau lưng anh ta, chẳng biết từ lúc nào đã không còn nhìn thấy hắn ta nữa.
Nhân viên điều dưỡng kinh ngạc, nhanh chóng quay ngược lại tìm, cuối cùng tìm thấy anh ta đang hôn mê bất tỉnh trong một phòng bệnh. Mục Cổ đang chuẩn bị quay về phòng bệnh, lúc vừa quẹo ra, thì nhìn thấy Đại Ngũ" ăn mặc lố lăng "- - một bộ quần áo hắc đế nạm vàng (*) hàng tốt giá cao, trang sức nhạt màu gắn trên quần áo hiện ra đặc biệt chói mắt. Cho nên, Mục Cổ nghĩ cũng không cần nghĩ lập tức ném hắn ta vào phòng bệnh của mình.
(*) quần áo màu đen từ đầu đến chân có gắn vàng ở phía trên.
Phòng bệnh của bệnh viện tâm thần có thể che giấu tinh thần lực, Đại Ngũ là cao thủ sở hữu tinh thần lực cấp B, đối diện với BOSS Mục Cổ đang ẩn giấu dưới thân phận tăng sư quét dọn, hoàn toàn không hề có lực công kích, bị ông đánh đến nằm lăn ra đất, sau đó cởi hết quần áo trên người hắn ra mặc vào người mình, rồi đổi quần áo bệnh nhân của mình vào cho hắn, sau đó ông ta liền cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Khi nhân viên điều dưỡng đi đến, đều không dám nói Mục Cổ lấy quần áo trả cho lại người ta, chỉ dám kéo" thi thể "đi coi như xong việc.
Trong bệnh viện tâm thần, bất cứ cái gì chớp sáng, hay quần áo đẹp đẽ đều có thể dẫn đến" họa sát thân "..
Ba người Phúc Lâm rất nhanh đã ý thức được, bệnh viện tâm thần là nơi đáng sợ nhất trên thế giới, không có nơi nào có thể so sánh được, ngay cả nhà tù cũng không bằng. Thậm chí nhà tù thuộc loại lớn nhất cũng còn hạn chế tự do của phạm nhân. Mà bệnh nhân ở bệnh viện tâm thần này, trong phạm vi địa bàn của họ thì họ hoàn toàn có thể tự do hoạt động, có thể hung hăng càn quấy, coi thường quy tắc mà sáng tạo ra lĩnh vực thần kỳ thuộc về chính họ. Càng đáng sợ hơn là, họ còn sở hữu đặc quyền Vương Bá (*)" Tôi có thể giết anh nhưng anh không thể giết tôi, tôi cắn anh một cái thì anh coi như xui xẻo mà đi chích vacxin phòng bệnh chó dại. "
Cửa phòng điều trị được mở ra, An Nhàn bước vào rồi đi đến cạnh giường bệnh. Cô vươn tay chạm vào trán của Kiều Vưu Lợi. Chỉ trong phút chốc, Kiều Vưu Lợi từ từ mở mắt ra, ngơ ngác nhìn An Nhàn rồi lập tức nở nụ cười thoải mái:" Lạc Y, cuối cùng cũng gặp được cậu rồi."