Editor: Như
Beta-er: Phong Vũ Tuyết Tuyết
Thấy ánh mắt của Kiều Vu Lợi đang liếc nhìn xung quanh phòng điều trị, An Nhàn liền nói: "Ở đây chỉ có hai người chúng ta."
Kiều Vu Lợi thở phào nhẹ nhõm rồi chống tay ngồi dậy.
"Đã xảy ra chuyện gì?" An Nhàn rót một ly nước ấm đưa cho anh ta. Đây là nước cô vừa đem đến nên không hề cho thêm dược liệu thường dùng vào.
Kiều Vu Lợi nhận lấy ly nước, vẻ mặt chán nản.
An Nhàn ngồi cạnh giường bệnh, cô đợi một lúc rồi lại hỏi: "Nghe Phúc Lâm nói, trạng thái tinh thần gần đây của anh có hơi khác thường, cụ thể là như thế nào?"
Kiều Vu Lợi buồn bã nói: "Một nửa là thật, một nửa là giả."
"Hửm?" An Nhàn hơi nhíu mày lại: "Là bởi vì phương pháp điều trị của tôi có vấn đề hay là do công pháp tôi giúp anh cải thiện vẫn chưa hoàn thiện?"
"Không, không phải do cậu." Kiều Vu Lợi lập tức phủ nhận.
"Sau khi cậu đưa công pháp cho tôi, tôi cũng không còn phát bệnh nữa, cơ thể cũng từ từ có chuyển biến tốt, tinh thần lực cũng ổn định hơn. Có thể nói, mấy tháng nay là khoảng thời gian tôi cảm thấy thoải mái nhất."
So với lần đầu tiên gặp mặt thì sắc mặt của Kiều Vu Lợi rõ ràng đã tốt hơn, gò má cao gầy nay đã đầy đặn lên không ít, vết thương xấu xí cơ bản đã nhạt đi nhiều, dần dần lộ ra đường nét tuấn tú vốn có. Cơ thể cũng không khô gầy như trước đây nữa mà lại nhiều thêm một loại cảm giác tràn đầy năng lượng.
An Nhàn yên lặng nhìn anh ta. Cô không nói xen vào mà chờ đợi câu nói kế tiếp.
"Tôi nói 'nửa thật', là chỉ việc trí nhớ của tôi thật sự đã xuất hiện hiện tượng suy giảm, nhưng không phải do cậu, mà là do ba tôi."
Nói đến việc này, trong mắt Kiều Vu Lợi lóe lên một tia hoảng sợ, nhưng khi đối diện với ánh mắt ôn hòa của An Nhàn, anh ta liền dần dần khôi phục lại sự bình tĩnh, rồi tiếp tục nói: "Chính là vào giữa tháng trước, mỗi buổi tối tôi đều gặp ác mộng. Ban đầu tôi cũng không để ý. Nhưng liên tục bốn, năm ngày sau, tôi cảm thấy trí nhớ của mình trở nên rối loạn, quên bớt sự tồn tại của một vài thứ, lại nhớ nhiều thêm một vài thông tin không thuộc về bản thân mình."
"Ví dụ như?"
"Ví như một đoạn ký ức trong cuộc sống của tôi và mẹ, chỉ trong một đêm toàn bộ đều trở nên mơ hồ." Kiều Vu Lợi trầm giọng nói: "Thay cào đó, từng đoạn ký ức về thời thiếu nữ của mẹ tôi, điều này vốn dĩ không thể nào xảy ra được, bởi vì vào lúc đó tôi còn có chưa ra đời."
An Nhàn: "..."
Dường như ngửi được mùi âm mưu ở đâu đây.
"Vào đêm ngày thứ bảy, tôi trằn trọc không ngủ được. Khi đang mơ mơ màng màng, tôi phát hiện có người đang cắn nuốt tinh thần lực của mình, hơn nữa còn thử xâm nhập vào đại não của tôi. Nhưng tôi không phản kháng, mà chỉ âm thầm quan sát động tác của đối phương cho đến khi ý thức rơi vào mơ hồ thì người đó mới rút lui. Ngày hôm sau, trí nhớ của tôi lại thiếu mất một phần."
"Vậy chủ nhân của phần tinh thần lực đó chính là ba anh à."
"Đúng vậy." Kiều Vu Lợi hít một hơi thật sâu, vẻ mặt trở nên lạnh lùng: "Tôi không biết tại sao ông ta lại làm như vậy. Nhưng tôi biết nếu cứ để mọi chuyện tiếp diễn thì tinh thần của tôi sớm muộn gì cũng sẽ bùng nổ bởi vì những ký ức hỗn loạn kia. Cho nên tôi lập tức tương kế tựu kế, giả vờ làm ra dáng vẻ tinh thần khác thường để Phúc Lâm sớm đưa tôi đến chỗ này của cậu."
An Nhàn hỏi: "Sao anh lại có thể chắc chắn rằng Phúc Lâm sẽ đưa anh đến đây, mà không phải là mời tôi đến nhà anh để điều trị?"
Kiều Vu Lợi hơi mỉm cười, trong đôi mắt ảm đạm tối tăm, chớp mắt đã tỏa ra ánh sáng rực rỡ: "Bởi vì Minh chủ đại nhân uy danh lừng lẫy, ba tôi cũng muốn điều tra anh, lôi kéo anh. Bây giờ vừa đúng lúc có lý do danh chính ngôn thuận (*), ông ấy đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này."
An Nhàn ngẩn người.
"Thật sự thì tôi cũng chỉ nắm chắc bảy phần." Kiều Vu Lợi dịu dàng nhìn cô chăm chú, rồi thong thả nói tiếp: "Kết quả chứng minh, thần may mắn vẫn còn rất quan tâm tôi. Minh chủ đại nhân, không biết đôi cánh của anh có thể thu nhận thêm một kẻ nhỏ bé yếu ớt như tôi không?"
Câu nói cuối cùng rõ ràng là nói đùa. Kiều Vu Lợi hoàn toàn không cho rằng An Nhàn có năng lực chống đối với gia tộc của anh, mà anh chỉ muốn tìm kiếm một người bạn, một nơi tránh gió tạm thời.
"Anh cứ yên tâm ở lại đây." An Nhàn xem như không có gì khác thường nói, câu nói ra thế mà lại là lời cam kết nặng tựa ngàn cân.
Kiều Vu Lợi mỉm cười. Lúc này anh còn chưa biết được rằng, bắt đầu từ ngày anh bước chân vào bệnh viện tâm thần thì anh đã được tự do rồi.
An Nhàn rời khỏi phòng trị liệu, trong đầu cô nhớ lại tất cả những lời Kiều Vu Lợi vừa nói. Kiều Vu Lợi có thể không hiểu rõ tại sao ba anh ta lại làm như vậy, nhưng An Nhàn lại có thể suy đoán ra được hai khả năng.
Một là cắn nuốt tinh thần lực của người khác để nâng cấp tinh thần lực của chính mình. Tinh thần lực không có trải qua quá trình tu luyện đều rất sắc bén, dễ dàng tổn thương đại não, không có cách nào cắn nuốt được. Trong thời đại tu chân, sự khi các tu sĩ tranh đấu đều sẽ không trực tiếp sử dụng tinh thần lực, như vậy không khác gì mình trần ra trận cả. Không chỉ đơn độc chiến đấu, hơn nữa hiệu quả lại rất nhỏ, còn có nguy hiểm dễ dẫn đến tổn thương não, trừ khi một bên có ưu thế áp đảo mà thôi.
Nhưng tinh thần lực trải qua tôi luyện cùng với linh lực hòa thành một thể, thuần hậu (1) to lớn, có thể dùng để thúc đẩy phát huy năng lực của mỗi loại pháp thuật. Cho nên tinh hồn (2) của tu sĩ cũng thường là vật đại bổ mà quỷ tu yêu thích nhất.
(1) ngay thẳng, chân thật
(2) tinh thần lực và linh hồn.
Tuy rằng Kiều Vu Lợi đã trải qua nhiều năm tu luyện, nhưng công lực lại bị phế bỏ nhiều lần. Cho dù chất lượng tinh thần lực có cao đi chăng nữa thì số lượng cũng không có cách nào làm Kiều Khắc Sâm thỏa mãn. Hơn nữa, sở nghiên cứu đã vứt đi phần lớn sản phẩm thí nghiệm tu luyện thất bại, cũng nói rõ một điều rằng họ không có nắm chắc tuyệt đối phương pháp cắn nuốt tinh thần lực này. Phải biết là cho dù tu luyện thất bại, cũng có một phần tinh thần lực của người khác đã được tôi luyện, có thể coi như là dự trữ sức mạnh. Cho nên An Nhàn cảm thấy khả năng này không lớn.
Vậy thì phải suy nghĩ đến khả năng thứ hai -- Đoạt xá.