Editor: Như
Beta-er: Phong Vũ Tuyết Tuyết
Có thế thấy ký ức của Kiều Vu Lợi xuất hiện tình trạng hỗn loạn, đây chính là mục đích thật sự của Kiều Khắc Sâm. Có thể ông ta muốn thông qua công pháp tu luyện, lấy người làm vật chứa chế tạo ra công pháp phù hợp cho mình. Mà quan hệ cha con của hai người, về các mặt đều phù hợp hơn so với người không cùng huyết thống. Tinh thần lực bình thường đương nhiên hoàn toàn không có cách gì có thể đoạt xá được, nhưng Kiều Khắc Sâm đã tu luyện loại bí pháp nào đó, có thể ngưng tụ xuất ra tinh thần hồn thể, vậy thì việc đoạt xá sẽ có khả năng xảy ra.
Nhưng đoạt xá có tính nguy hiểm nhất định, đặc biệt Kiều Khắc Sâm này lại là kẻ gà mờ, có kiến thức nông cạn, không thể chỉ trong một lần thì có thể hoàn thành việc đoạt xá, chỉ có thể từng bước từng bước thích ứng. Nếu như tùy tiện xâm nhập, rất có thể sẽ bị Kiều Vu Lợi cắn trả.
An Nhàn cũng không rõ sở nghiên cứu công pháp kia đã có người đoạt xá thành công hay chưa. Nhưng nếu đã thành công, họ có thể dựa vào phương pháp này để kéo dài sinh mệnh.
Con người trong thời đại này, tuổi thọ trung bình là khoảng một trăm bốn mươi tuổi. Sau khi trải qua huấn luyện, lại trong trạng thái tinh thần lực ổn định thì có thể kéo dài tuổi thọ thêm từ mười đến bốn mươi năm. Vị tổ tiên nào đó của Kiều Vu Lợi đã sống đến 320 tuổi, chắc hẳn là đã đem một bộ công pháp không hoàn chỉnh tu luyện đến trình độ cao nhất, được xem như là có thiên phú dị bẩm. Vốn dĩ cô có thể đoán bộ công pháp đó vẫn chưa hoàn chỉnh, nguyên nhân rất đơn giản, nếu là công pháp hoàn chỉnh thì nhà họ Kiều không thể nào lại không truyền thừa xuống. Mà Kiều Khắc Sâm cũng sẽ không lấy con trai của mình làm vật chứa cho việc đoạt xá đến mức đánh mất lý trí.
Xem ra cô cần phải nhanh chóng lấy được danh sách cơ cấu chữa bệnh tâm lý của Cảnh Minh. Sự việc bây giờ đã không còn đơn giản chỉ là tìm kiếm chân tướng hơn một ngàn năm trước nữa, mà quan trọng hơn là không thể để cho tổ chức tà ác này tiếp tục phát triển.
An Nhàn không có sứ mệnh vĩ đại gì cả, cô chỉ đơn thuần là nhìn tà đạo không vừa mắt, muốn quang minh chính đại diệt trừ nó, để ánh sáng của chính đạo chiếu khắp nơi trên mặt đất, cho thế gian tràn đầy hoa cỏ, để mỗi người đều có thể trở nên chính nghĩa.
Tại một nơi khác, trong phòng bệnh số B-213, Phúc lâm và Tiểu Ngũ đã ngồi xổm trên bồn cầu một tiếng đồng hồ. Cả gương mặt họ đều tiều tụy hốc hác, cùng với Đại Ngũ đang mặc quần áo bệnh nhân, mặt mũi bầm dập. Biểu cảm của ba người đều cứng ngắc mà ngồi tụ lại với nhau.
Tiểu Ngũ nói: "Quản gia Phúc Lâm, tôi thấy hay là chúng ta nên tìm chỗ khác ở đi?"
Đại Ngũ tích cực hưởng ứng: "Không sai, nơi này thật sự quá nguy hiểm! Tôi sợ là tôi không kiên trì được quá hai ngày thì đã trở thành công dân chính thức ở đây luôn mất."
Phúc Lâm yên tĩnh không nói giống như tăng sư ngồi thiền.
Ánh mắt của Đại Ngũ và Tiểu Ngũ tha thiết nhìn ông ấy, anh một câu, tôi một câu khuyên nhủ.
Nhưng quyết định của Phúc Lâm: "Vẫn ở lại đây."
Hai người nghe vậy, lập tức lộ ra vẻ mặt tuyệt vọng như là sắp vĩnh biệt thế giới này.
Lúc này, ngoài cửa phòng bệnh vang lên tiếng gõ cửa, chỉ nghe thấy tiếng "ken két", phòng bệnh từ phải sang trái, tự động mở ra. Xuất hiện trước mắt ba người là một người tuấn dật, thanh cao.
"Các vị đã thích ứng được chưa?" Câu đầu tiên của An Nhàn đã kéo đến không ít thù hận từ họ.
Sắc mặt của ba người giống như giẫm phải phân.
An Nhàn đứng trước cửa, cô không đi vào trong, bởi vì trên người Phúc Lâm và Tiểu Ngũ tỏa ra mùi lên men đã lâu, tràn đầy cả phòng bệnh.
"Tôi đã nghe nhân viên điêgu dưỡng nói về chuyện xảy ra trước đó ở bệnh viện, thật là ngại quá."
Lúc cô nói "ngại" như vậy, cô có dám bỏ thêm chút thành ý nữa không? Cái vẻ mặt "không hề bất ngờ còn muốn cười" như vậy là sao thế hả? "
Cả ba người Phúc Lâm không thèm để ý đến cô.
An Nhàn tiếp tục nói:" Nếu như ba người xác định muốn ở lại đây, vậy thì tôi cần phải nói cho các anh biết về một vài điều cần chú ý, để tránh lại xảy ra hiểu lầm làm cho người khác không vui. "
Phúc Lâm trầm giọng nói:" Mời nói. "
" Nơi này có 209 bệnh nhân tâm thần, mỗi ngày họ đều chia thành hai nhóm thay phiên nhau hoạt động. Nói cách khác, mỗi lần bệnh nhân tâm thần hoạt động ở ngoài đều có ít nhất là một trăm người. Bao gồm người mắc chứng nhân cách phân liệt, chứng táo cuồng (*), thích mặc đồ phái khác, chứng đam mê đồng phục, chứng ảo tưởng, thích khỏa thân, rối loạn nhân cách, động kinh.. gần như đã bao gồm tất cả chứng bệnh kỳ quái có liên quan đến lĩnh vực thần kinh của con người.
(*) bệnh điên
Ba người Phúc Lâm nghe đến sởn gai ốc, cảm thấy xung quanh trở nên thật lạnh lẽo. Giọng điệu của đối phương rõ ràng rất ôn hòa, tại sao lại khiến cho người ta có cảm giác đang ra oai vậy?
An Nhàn tiếp tục nói: "Mong các vị nhất định phải ghi nhớ một vài chuyện mà tôi sắp nói tiếp theo đây."
"Một, không được mặc đồ đậm màu, màu sáng hoặc quá nhiều màu sắc, cũng không được đeo bất kỳ trang sức nào quá chói mắt."
Bộ quần áo bị lấy mất của Đại Ngũ, giữa đầu gối có một mũi tên.
"Hai, không được ăn bất kỳ thức ăn và nước uống nào mà người lạ đưa cho các anh, trừ khi các anh xác định được đối phương là nhân viên điều dưỡng của bệnh viện."
Người đã bị cho uống trà thuốc xổ, Lâm Phúc và Tiểu Ngũ: "..."
"Ba, không được tùy tiện trả lời bệnh nhân tâm thần, cũng không được biểu hiện bất kỳ vẻ mặt và động tác khiêu khích nào với bệnh nhân."
"Bốn, nếu muốn tham quan, xin hãy đi theo sự hướng dẫn của nhân viên công tác. Nếu như đi lại một mình mà dẫn đến xảy ra sự việc ngoài ý muốn, bệnh viện chúng tôi nhất định sẽ không chịu trách nhiệm. Ngược lại, nếu bởi vì các anh vi phạm quy định mà khiến cho bệnh nhân bạo động, bệnh viện chúng tôi có quyền truy cứu trách nhiệm."
Chính là nói, bệnh nhân là thượng đế, còn người ngoài thì không cần quan tâm.
"Năm, không được sử dụng nhà vệ sinh công cộng. Nơi đó là chỗ giao lưu trao đổi thông tin của bệnh nhân, không có gì phải giấu diếm."
Cô nói như vậy, rõ ràng là muốn dụ dỗ những người có mục đích khác đi tìm tòi đến cùng!
"Sáu, sau mười giờ tối, không cho phép ra khỏi bệnh viện, ngoại trừ sân sau xảy ra hỏa hoạn."
"Trên đây chính là quy tắc cơ bản khi sống trong bệnh viện tâm thần." Cuối cùng An Nhàn tổng kết lại.
Ba người Lâm Phúc: "..."
Tại sao có cảm giác giống như sắp tiến vào hình thức sinh tồn khủng bố vậy..
Lời tác giả muốn nói:
Kiều Vu Lợi: Cuối cùng tôi cũng được ở trong bệnh viện tâm thần rồi, cuối cùng tôi cũng được tự do rồi!
Người qua đường: Bệnh thần kinh.