Trở Thành Nam Thần Nữ Nhân (Dịch Full )

Chương 152 - Chương 152 - Chứng Bệnh Ảo Tưởng Người Yêu 1

Chương 152 - Chứng bệnh ảo tưởng người yêu 1
Chương 152 - Chứng bệnh ảo tưởng người yêu 1

Edit: Loan

Beta: Phong Vũ Tuyết Tuyết

Vì để thuận tiện cho việc điều trị nên khi bệnh viện tâm thần được xây dựng lại, An Nhàn còn xây dựng thêm phòng luyện dược, phòng đào tạo cùng với kho thuốc. Kể từ đó, cho dù không ở núi Tư Du, cô cũng có thể dự trữ dược phẩm cần thiết cho Hoa Hoa Thế Giới, hoặc là luyện chế dược phẩm mới tuyên bố mỗi tháng.

Chờ sau khi cô tìm được quặng tinh thạch, cũng có đủ linh thạch thì cô có thể bố trí một trận Truyền Tống xác định vị trí, khi đó đi qua lại tới lui chỉ trong giây lát. Tuy nhiên trận pháp lại không phải là sở trường của An Nhàn nên cô cần phải tìm được ngọc giản tương quan giữa các di tích.

An Nhàn luyện dược cả đêm, sau đó cô vào phòng nghỉ tư nhân tắm rửa, đổi một bộ quần áo rộng rãi thoải mái màu trắng, rồi cất bước đi đến phòng bệnh của Kiều Vưu Lợi, định dẫn anh ta đi ăn sáng.

An Nhàn sắp xếp cho Kiều Vưu Lợi ở phòng A-79, cách xa một tầng lầu với mấy người Phúc Lâm. Khi vào phòng bệnh, ba người Phúc Lâm cũng đã tới. Bốn người đàn ông đứng chật cả phòng bệnh nhỏ.

Hôm nay, cả ba người Phúc Lâm đều đổi một bộ đồ thể thao gần giống như nhau. Chẳng qua là Phúc Lâm mặc màu trắng, mà Đại Tiểu Ngũ mặc màu lam nhạt. Những nhắc nhở của An Nhàn vào hôm qua, hiển nhiên bọn họ đều ghi tạc trong lòng.

Kiều Vưu Lợi không thèm mặc đồ Phúc Lâm chuẩn bị cho anh ta, mà là trực tiếp mặc bộ đồ kẻ sọc của bệnh nhân có đề chữ "Bệnh viện tâm thần Tố Nguyên", trên chân còn mang một đôi dép lê, thản nhiên như thường mà hòa nhập với mọi người bên trong bệnh viện tâm thần rộng lớn.

"Đợi lát nữa các người tới nhà ăn để ăn sáng cùng tôi hay là tự mình ra ngoài ăn đây?" An Nhàn hỏi.

"Tôi đi cùng anh." Không đợi mấy người Phúc Lâm nói chuyện, Kiều Vưu Lợi đã chạy tới bên người An Nhàn, bộ dáng chờ đợi được dẫn đi bất cứ lúc nào.

Mấy người Phúc Lâm cũng không còn biện pháp nào, chỉ có thể không tình nguyện mà đi theo phía sau bọn họ.

Dọc theo đường đi, ba người đều vô cùng cảnh giác, ánh mắt nhìn bốn phía chung quanh giống như máy rà quét, nhưng lại không dám đối diện với bất kỳ bệnh nhân tâm thần nào, sợ không cẩn thận chọc đến đối phương, rồi lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Giữa nhà ăn, tiếng người kêu la hỗn loạn. Từng nhóm bệnh nhân bưng thức ăn về bàn, một số ít thì đang lấy cơm, đủ loại âm thanh do dụng cụ ăn phát ra, tiếng khóc than đau khổ tột cùng, tiếng tụng kinh không rõ ràng.. Hết đợt này đến đợt khác, biểu lộ hết trăm trạng thái của thế gian.

An Nhàn thấy Bạch Hầu Dịch cũng ở trong đội ngũ, cô đang muốn đến chào hỏi, nhưng lại thấy cậu ta tựa như culi mà bưng khay cơm, ủ rũ chán nản đi theo Hướng Phi lười biếng đến góc bàn ăn.

Chỉ mới một ngày, Bạch Hầu Dịch giống như con cừu rụng lông, hoàn toàn đã không còn khí thế kiêu ngạo của lúc trước.

An Nhàn dời tầm mắt, rồi dẫn theo Kiều Vưu Lợi và mấy người Phúc Lâm đi đến cửa sổ lấy cơm, sau đó tìm một vị trí không có người ngồi xuống.

Đồ ăn ở đây đều qua khâu kiểm tra chặt chẽ, dinh dưỡng và vệ sinh đều không thể bắt bẻ, chỉ là mùi vị có kém một chút.

Nhưng thật ra Kiều Vưu Lợi cũng không thèm để ý là bao, anh ta ăn vô cùng thoải mái.

Phúc Lâm vẫn giữ nguyên bình tĩnh, nhưng động tác dùng cơm của ông ta lại đặc biệt cẩn thận. Mỗi một lần múc cơm, nhất định phải cẩn thận quan sát phía sau.

Đại Ngũ, Tiểu Ngũ thấy Phúc Lâm như thế, cũng cẩn thận theo.

"..."

Đúng lúc này, một giọng điệu cao vút bỗng nhiên truyền đến từ bàn kế bên, âm thanh như cái chuông lớn, khí thế hào hùng.

Tình huống gì đây? Thần kinh vốn dĩ đang căng thẳng của ba người Phúc Lâm đồng thời giật mình một cái, kinh hoảng sợ hãi mà nhìn lại nơi phát ra âm thanh.

Mọi người nhìn chằm chằm người bệnh có cái đầu tổ chim đứng trên ghế, hắn ta giơ cái muỗng, cảm xúc dâng cao mà ngâm xướng: "A~~con cá, thân thể mục nát của mi chìm nổi trước mắt ta, trộn lẫn chất lỏng sền sệt, tỏa ra mùi tanh, hòa hợp với máu mủ ấm áp, cháy bỏng cổ họng của ta, chảy vào phổi của ta, cuối cùng trở thành một bộ phận trong sinh mệnh của ta, a~~con cá, hãy nói với ta, rốt cuộc là ai đã giết hại mi? Ta sẽ dùng cả cuộc đời, tìm ra hung thủ cho mi, nghiền nát xương thành tro, cúng tế linh hồn của mi."

Đầu bếp đang ngồi xổm trong góc xới cơm: Mụ nội nhà nó.

Phúc Lâm đang ăn một muỗng cháo thịt cá, không cẩn thận tràn ra từ khóe miệng. Ngón tay nắm chặt cái muỗng của ông ta bỗng run nhè nhẹ, trên cán muỗng dường như còn xuất hiện vết nứt nhỏ.

Còn Đại Ngũ, Tiểu Ngũ thìngửa cổ, trợn mắt há hốc mồm nhìn người bệnh kia ca hát và biểu diễn tình cảm phong phú.

Người bệnh xung quanh đều nhắm mắt làm ngơ đối với chuyện này, nên làm gì thì làm, bình tĩnh vô cùng, ngược lại giống như tô điểm thêm dáng vẻ bệnh tâm thần chưa hiểu chuyện đời của ba người Phúc Lâm vậy.

"Cảm ơn mọi người, cảm ơn mọi người, nói quá lời rồi*." Bệnh nhân ngâm xướng thơ ca ưu nhã cúi chào bốn phía, vui mừng tự đắc cảm ơn rồi xuống sân khấu.

(*) Nghĩa vốn dĩ là "bêu xấu" : Thể hiện sự khiêm tốn của một người và nói rằng trình độ của chính mình không cao.

Đại - Tiểu Ngũ: Vốn dĩ chẳng có ai chú ý đến anh? Một mình anh vui vẻ cái gì chứ?

Kiều Vưu Lợi bỗng nhiên dựa đầu vào vai của An Nhàn, trong miệng phát ra tiếng cười nho nhỏ. Nhìn đến vẻ mặt sụp đổ của quản gia Phúc Lâm xưa nay đều nghiêm túc, anh ta có chút không nhịn được.

An Nhàn đưa một tờ khăn giấy cho anh ta, tránh để cho anh ta phun cặn thức ăn lên quần áo của cô.

Giọng điệu của Phúc Lâm nặng nề nói: "Thiếu gia, tôi cảm thấy nơi này không thích hợp để anh dưỡng bệnh, không bằng mời ngài Lạc Y đến nhà khám bệnh và điều trị?"

Kiều Vu Lợi thu lại biểu cảm, dùng khăn giấy chùi khóe miệng, rồi trả lời: "Tôi không thấy có cái gì không hợp cả. Lạc Y bận rộn như vậy, lúc nào cũng mời y đến khám bệnh tại nhà thì làm phiền người ta quá. Huống hồ tôi đã đến đây, không thể đi một chuyến tay không được, tốt xấu gì cũng phải tìm ra nguyên nhân bệnh trước đã."

Phúc Lâm: Sao tôi lại thấy ngài không dùng thuốc mà tự khỏi rồi?

"Hay là tôi giúp ngài đặt một khách sạn gần đây, rồi mỗi ngày hẹn một khoảng thời gian để đến đó điều trị là được." Phúc Lâm lại đổi một đề nghị khác.

Đại - Tiểu Ngũ ở bên cạnh liên tục gật đầu.

"Các người muốn ở khách sạn, tôi không ngăn cản." Kiều Vưu Lợi lãnh đạm nói: "Nhưng tôi đã quyết định ở nơi này."

Phúc Lâm nhìn một vòng xung quanh, lo lắng: "Hoàn cảnh nơi này phức tạp, khắp nơi đều là.. người bệnh, nếu xảy ra chuyênh gì ngoài ý muốn, tôi lo lắng.."

"Quản gia Phúc Lâm." An Nhàn bỗng nhiên ngắt lời ông ta: "Ông đang nghi ngờ an ninh của bệnh viện có vấn đề sao?"

Bình Luận (0)
Comment