Edit: Loan
Beta: Phong Vũ Tuyết Tuyết
Ông ta không nghi ngờ, mà vốn dĩ nghĩ rằng nơi này không có an ninh gì đáng nói.
Phúc Lâm chửi mắng trong lòng, nhưng bên ngoài vẫn duy trì phong độ mà nói: "Ý tôi không phải như vậy, mong ngài không cần để ý. Tôi chỉ đang lo lắng tinh thần và trạng thái của thiếu gia sẽ chịu ảnh hưởng bất lợi từ các bệnh nhân tâm thần khác mà thôi."
"Bệnh tâm thần sẽ không lây truyền." An Nhàn đáp lại một câu.
Phúc Lâm: "..."
Cái này còn được gọi là lây truyền à? Một giây là có thể ép người ta điên rồi!
"Ngài Lạc Y." Đại Ngũ không nhịn được tiếp lời: "Một số bệnh tâm thần rõ ràng có tính công kích, hơn nữa sức chiến đấu lại không hề tầm thường tí nào, ngay cả tôi cũng không phải đối thủ, làm sao anh có thể bảo đảm an toàn cho thiếu gia nhà tôi chứ?"
"Hiện tại Kiều Vưu Lợi là bệnh nhân của bệnh viện, không phải là các người." Vẻ mặt của An Nhàn nghiêm túc nói: "Tôi không cần bảo đảm an toàn của anh ta, anh ta giống với các bệnh nhân khác, được hưởng đặc quyền 'Tự do tìm đường chết'."
Đây là cái đặc quyền quỷ quái gì vậy hả?
Khóe miệng Kiều Vưu Lợi không dấu vết mà hơi nhếch lên, loại cảm giác có người hỗ trợ này quả thực khá tốt.
Anh ta thoải mái mà húp cháo thịt cá, để cho Minh chủ đại nhân toàn quyền quyết định quyền lợi cá nhân của mình.
Phúc Lâm nhìn Kiều Vưu Lợi sau đó lại nhìn An Nhàn, ông ta bỗng nhiên im lặng lại. Vừa rồi ông ta suýt chút nữa quên mất lời dặn dò của ông chủ, nếu rời khỏi bệnh viện tâm thần, tất nhiên sẽ chậm trễ việc điều tra. Cho nên bất luận như thế nào, ông ta cũng phải ở lại chỗ này một thời gian.
Đại Ngũ thấy Phúc Lâm không nói lời nào, trong lòng anh ta sốt ruột liền không ngừng đưa mắt ra hiệu cho ông ta, để ông ta tiếp tục thuyết phục lần nữa.
Anh ta đang nỗ lực dùng ánh mắt ra hiệu cho Phúc Lâm, hoàn toàn đã quên mất quy tắc thứ tư khi sinh hoạt trong bệnh viện tâm thần mà An Nhàn đã nói: . Không được làm bất cứ động tác và biểu cảm gì khiêu khích người bệnh.
Tuy rằng anh ta nhằm vào Phúc Lâm, nhưng một người bệnh đi ngang qua vừa vặn thu được ám chỉ.
"Anh có cái gì muốn nói với tôi sao?" Một bàn tay gầy trơ xương nhẹ nhàng đặt lên đầu vai của Đại Ngũ, kèm theo là một làn gió lạnh lẽo.
Đại Ngũ quay đầu, bỗng nhiên đập vào mắt anh ta là một khuôn mặt tái nhợt, đôi môi đỏ tươi của một cô gái. Hai má cô ta lõm xuống, tóc dài xõa trên vai, đôi mắt đục ngầu không có gì, tựa như một nữ quỷ mới bò ra từ phần mộ.
"..."
Đại Ngũ là một người đàn ông cao lớn khỏe mạnh lại bị dọa đến tay chân không còn sức lực.
"Nữ quỷ" làm lơ vẻ mặt hoảng sợ của anh ta, nhẹ nhàng lướt qua rồi ngồi lên đùi anh ta, hai tay vòng qua eo của anh ta, như con chim nhỏ mà dựa vào trong lòng ngực anh ta.
Cơ thể Đại Ngũ cứng đờ thẳng tắp, ánh mắt anh ta cầu cứu sang Tiểu Ngũ.
Tiểu Ngũ: Nhìn em làm gì? Không thích thì đẩy ra đi.
Đại Ngũ khẽ cắn môi, đứng dậy bế cô gái trong lòng ngực theo kiểu công chúa rồi dọn sang một bàn khác.
Quá trình rất thuận lợi, cô gái không hề kề sát lại nữa mà chỉ ôm đầu gối ngồi trên ghế, rồi nhìn Đại Ngũ không chớp mắt.
Đại Ngũ bị nhìn đến rét run cả người, cuối cùng thực hiện một quyết định sáng suốt: "Tôi đi về trước."
Lời còn chưa dứt, người đã đi được mười bước. Nhưng anh ta cũng không phát hiện ra, khi chân trước vừa mới bước đi, cô gái phía sau lưng liền giống như âm hồn đi theo, tốc độ quá nhanh, Tiểu Ngũ định nhắc nhở một tiếng cũng đã không còn kịp.
"Ách, Lạc Y, cô gái kia không có gì nguy hiểm chứ?" Tiểu Ngũ không xác định hỏi.
"Cô ấy tên là 'Hồng Trần', là bệnh nhân mắc chứng bệnh ảo tưởng người yêu, cũng không có gì nguy hiểm nên không cần lo lắng." An Nhàn trả lời.
Tiểu Ngũ khiêm tốn xin chỉ bảo: "Cái gì gọi là 'ảo tưởng người yêu'?"
"Chính là chọn mục tiêu nào đó ảo tưởng thành người yêu của chính mình, rồi cùng đối phương thực hiện ảo tưởng đó với mình." An Nhàn tóm tắt giải thích đơn giản một câu, sau đó lại bổ sung: "Chứng bệnh ảo tưởng người yêu của Hồng Trần đã lâu không phát tác. Nhưng vừa rồi anh trai của cậu ném cho cô ấy một đôi mắt quyến rũ, cho nên cô ấy hiểu lầm là ám chỉ. Khoảng thời gian kế tiếp, Hồng Trần sẽ đều đi theo anh ta."
Tiểu Ngũ âm thầm thắp cho anh trai một cây nến: Anh à, anh phải bảo trọng.
"Nếu không muốn bị Hồng Trần đi theo trong khoảng thời gian dài, vậy thì cậu cố gắng phối hợp với anh trai của cậu, chỉ cần thỏa mãn được ảo tưởng của cô ấy, cô ấy sẽ không tiếp tục dây dưa nữa." An Nhàn nhắc nhở nói: "Nhưng mà tốt nhất cậu nên kêu anh trai của cậu chú ý một chút, nếu dám nhân cơ hội này mà chiếm tiện nghi của Hồng Trần, hoặc là làm tổn thương cô ấy, tôi sẽ giữ anh ta lại để truy tố quyền lợi."
Có còn công lý hay không hả! Đã phải thỏa mãn ảo tưởng của cô gái điên kia, lại không được chiếm tiện nghi của cô ấy. Nếu đối phương bỗng nhiên muốn làm cái kia, vậy anh trai của cậu ta nên nằm yên để bị 'thượng', hay là nên trốn đến một nơi xa, làm cho ảo tưởng của cô ta thất bại?
"Tôi muốn hỏi thêm một câu." Tiểu Ngũ rối rắm hỏi: "Dựa vào những lần cô ấy đã phát bệnh, cô ấy thường xuất hiện loại ảo tưởng như thế nào?"
An Nhàn trả lời: "Trước kia Hồng Trần là biên kịch của phim điện ảnh khủng bố, từng tham gia chế tác hơn bốn mươi bộ phim điện ảnh khủng bố lớn nhỏ."
Tiểu Ngũ: "..."
Anh ta cho rằng đây là câu chuyện tình yêu ngọt ngào, thật sự là quá ngây thơ rồi.
Vậy nên, Hồng Trần kia kỳ thật là vì quay quá nhiều bộ phim điện ảnh khủng bố mới dẫn đến tinh thần thất thường?
Lúc này Phúc Lâm ngồi bên cạnh đưa ra một quyết định, mấy ngày nay để cho Đại Ngũ tự mình hành động!
Ăn xong bữa sáng, An Nhàn đưa Kiều Vưu Lợi đến phòng y tế để giúp anh ta kiểm tra toàn diện thân thể và giám định tinh thần một lần.
Về kết quả giám định, An Nhàn không có nói thật với Phúc Lâm, mà cô chỉ nói với ông ta rằng tinh thần của Kiều Vưu Lợi quả thật đã chịu tổn thương ở một mức độ nhất định, cần phải nghỉ ngơi điều dưỡng thật tốt, nếu không thì có thể sẽ tạo thành thương tổn lâu dài cho đại não.
Nếu Kiều Khắc Sâm thật sự muốn đoạt xá, vậy thì ông ta chắc chắn sẽ không muốn não của Kiều Vưu Lợi bị tổn thương. Cho nên ông ta nhất định sẽ đồng ý để Kiều Vưu Lợi ở lại dưỡng bệnh, ít nhất trong khoảng thời gian ngắn sẽ không có hành động gì.
"Cảm ơn cậu, Lạc Y." Kiều Vưu Lợi từ trong lòng cảm ơn sự giúp đỡ của Lạc Y, y không hề do dự gì, liềm ôm hết phiền toái của anh ta vào người mình.
"Nếu thật sự muốn cảm ơn tôi, vậy anh giúp tôi quản lý bệnh viện tâm thần đi." An Nhàn đưa cho anh ta một thẻ công tác, trên mặt thẻ viết "Bệnh viện tâm thần Tố Nguyên, chủ nhiệm bộ phận tổ chức, Kiều Vưu Lợi".
Kiều Vưu Lợi cầm thẻ công tác, trong lòng anh ta bỗng nhiên dâng lên một loại cảm giác kỳ diệu, dường như đây là công việc chính thức đầu tiên từ lúc anh ta chào đời tới bây giờ - chủ nhiệm bộ phận tổ chức của bệnh viện tâm thần..
Ngoại trừ Kiều Vưu Lợi là chủ nhiệm bộ phận tổ chức ra, mặt khác An Nhàn còn điều động hai người được nội bộ tuyển chọn, chủ nhiệm bộ phận marketing - Bạch Hầu Chử, và chủ nhiệm bộ phận kỹ thuật - Hướng Phi, còn lại mấy bộ phận khác, còn cần phải tìm kiếm một phen.
Bộ máy quản lý các cấp đã hình thành sơ bộ trong đầu của An Nhàn, chỉ chờ cô từng bước chiêu mộ nhân tài thôi.