Edit: Loan
Beta-er: Phong Vũ Tuyết Tuyết
Thông báo về dược phẩm mới xong, An Nhàn lập tức liên hệ với Bạch Hầu Chử.
"Minh chủ đại nhân, có gì cần làm sao?" Bạch Hầu Chử cho rằng cô muốn thảo luận việc bán đấu giá dược phẩm mới với cậu ta, kết quả lại là một vấn đề khác.
"Tiểu Bạch, em có đồng ý đảm nhiệm chức chủ nhiệm của bộ phận Marketing của Tô Nguyên không?" An Nhàn hỏi thẳng vào vấn đề.
"Bệnh viện tâm thần Tố Nguyên?"
"Đúng vậy."
"Em nghe nói anh cũng đưa anh họ của em vào đó rồi?"
"Đúng vậy."
"Được." Bạch Hầu Chử dứt khoát đồng ý, cũng không biết là do cậu nhóc muốn nhìn xem cuộc sống khốn khổ thê thảm của anh họ mình ở bệnh viện tâm thần, hay đơn thuần chỉ là vì giúp đỡ Minh chủ nữa.
"Anh gửi tư liệu liên quan đến bệnh viện tâm thần cùng thẻ công tác qua bưu điện cho em đi. Khi nào rảnh thì em sẽ qua đó xem thử."
"Ngoài ra còn một chuyện nữa." An Nhàn chần chờ một lát rồi nói: "Tôi cần hacker có kỹ thuật cao, có tính bảo mật mạnh, không biết em có cách gì hay không?"
Cô tìm hacker đương nhiên là vì thu thập danh sách bệnh nhân của viện tâm lý trị liệu Cảnh Minh. Vốn dĩ chuyện này nên tìm Hạ Lẫm giúp đỡ thì sẽ thuận tiện hơn, nhưng nhà họ Hạ cũng có thành viên của viện nghiên cứu, nên An Nhàn không mấy chắc chắn rằng Hạ Lẫm có cảm kíc mình không, hoặc có thể là hắn ta cũng biết chút ít. Cho nên để tránh gây thêm phiền toái, cuối cùng cô vẫn lựa chọn một người không hề liên quan đến chuyện này là Bạch Hầu Chử
"Hacker?" Bạch Hầu Chử suy tư một hồi rồi hỏi: "Em muốn biết anh muốn nhằm vào công ty nào, gia tộc nào hay là người nào đó? Chỗ dựa của mục tiêu có vững mạnh hay không?"
Tuy rằng thế lực sau lưng Cảnh Minh sâu không lường được, nhưng nếu chỉ đơn thuần nhằm vào viện tâm lý trị liệu Cảnh Minh, thì An Nhàn cảm thấy cũng không phải việc khó. Dù sao thì viện nghiên cứu không có khả năng chỉ có một chỗ thí nghiệm này. Hơn nữa nhiều năm qua cũng không có chuyện gì, chắc chắn đối phương đã sớm nới lỏng cảnh giác. Chỉ cần cẩn thận một chút, bọn họ căn bản sẽ không phát hiện có người động vào hồ sơ của bọn họ.
An Nhàn trả lời: "Tôi muốn danh sách bệnh nhân của một bệnh viện."
"Chỉ là danh sách bệnh nhân?"
"Đúng vậy."
"Em hiểu rồi." Bạch Hầu Chử không hỏi nhiều. "Em sẽ giúp anh lưu ý, có tin tức gì thì sẽ báo cho anh."
"Cảm ơn."
Sau khi cuộc trò chuyện kết thúc, An Nhàn lập tức đi đến cánh đồng hoa.
Có linh khí nuôi dưỡng cùng với sự chăm sóc của Trảo Nha, những bông hoa đấu tranh cho sự xinh đẹp, tràn đầy sức sống, không keo kiệt mà phơi bày sự quyến rũ của chính mình.
Một vài loại hoa vừa trồng cũng đã nhô ra chồi non, các loại cây mọng nước nhàn rỗi không có việc gì liền vui vẻ mở tiệc trà, cùng nhau chửi mắng chủ nhân của chúng nó. Kết quả, khi An Nhàn đến gần, nét mặt của chúng nó lập tức rạng rỡ, hương thơm bốn phía, tràn đầy tình yêu.
Sau khi giao lưu với từng nhóm hoa cưng, ánh mắt của An Nhàn dừng ở chỗ cây nhân sâm trong bóng tối. Cành lá của nó mọc cao lên khoảng năm, sáu centimet, phiến lá xanh biếc, tinh thần sáng láng, hoàn toàn không còn uể oải như mấy tháng trước.
"Lạc Lạc." An Nhàn ngồi xổm xuống bên cạnh cây nhân sâm, rồi dùng ngón tay khẽ chạm vào cành lá của nó, nó lập tức đong đưa vài cái đáp lại.
Nhân sâm là một loại thực vật sống lâu, cần có thời gian chăm sóc kỹ, không giống như thực vật khác. Tuy rằng tốc độ nhân sâm sinh ra ý thức tâm linh tương đối chậm, nhưng nó có khả năng hóa thành tinh chất thiên nhiên.
Lạc Lạc đã tu luyện ra tinh hồn, chỉ là trải qua nhiều lần chuyển thế, lại không có linh lực bổ sung, khiến cho hơi thở yếu ớt, không có cách nào biến hình. An Nhàn cũng không xác định được khi nào nó có thể khôi phục. Với hàm lượng linh lực trước mắt của cánh đồng hoa, nếu không nói về mặt cơ duyên, ít nhất cũng phải hơn mười, hai mươi năm.
"Mau mau biến hình, còn có người nhà đang đợi em đấy?" An Nhàn nỉ non một tiếng, ngay sau đó tạm biệt Lạc Lạc rồi đứng dậy rời đi.
Hai ngày sau, An Nhàn đều ở trong phòng luyện dược, cô hoàn toàn quên mất ở bệnh viện tâm thần còn có ba con người đáng thương.
Khi An Nhàn rời đi cũng không hề thông báo cho mấy người Phúc Lâm. Cho nên đến ngày thứ tư, bọn họ miễn cưỡng duy trì sự bình tĩnh.
Nhưng loại bình tĩnh này chỉ duy trì trong thời gian bữa sáng. Bởi vì sau khi bọn họ biết được An Nhàn đã rời đi, thần kinh liền bắt đầu căng thẳng không thể kiểm soát.
Chẳng qua lúc này bọn họ không còn ý thức được tầm quan trọng của Định Hải Thần Châm* - An Nhàn.
*kim định thần
Người sụp đổ đầu tiên chính là Đại Ngũ.
Bị một người bệnh mắc chứng ảo tưởng người yêu xem như người yêu cũng không đáng sợ. Đáng sợ nhất chính là người bệnh này từng là biên kịch của phim điện ảnh khủng bố.
Cô ấy có hàng trăm kỹ xảo hóa trang đẫm máu tàn nhẫn khủng bố, có kỹ năng làm một cái đầu ma quái bật ra khi bạn đang lơ đãng, còn mang theo âm thanh kinh dị, có khả năng điều khiển bầu không khí khủng bố, bất khuất với đối tượng đồng cảm, không rời không bỏ, không chết thì không ngừng yêu.