Edit: Loan
Beta-er: Phong Vũ Tuyết Tuyết
Sáng sớm, Đại Ngũ ấm ức tỉnh lại trong phòng bệnh. Anh ta mang tinh thần uể oải đi rửa mặt sạch sẽ, sau đó chuẩn bị đến phòng cách vách tìm Phúc Lâm và Tiểu Ngũ.
Cửa phòng bệnh mở ra, bỗng nhiên một cái đầu từ phía trên thò xuống dưới, mái tóc thật dài rũ trên mặt đất, một khuôn mặt tái nhợt cách anh ta không tới một cm, chóp mũi dường như chạm vào nhau.
Mở cửa ra liền nhìn thấy một cô gái treo ngược thân mình, cho dù là ai cũng đều khiếp sợ, đương nhiên Đại Ngũ cũng không ngoại lệ. Vẻ mặt của anh ta trống rỗng trong chốc lát. Sau đó anh ta vươn tay một cách máy móc rồi quyết đoán ấn nút đóng cửa.
Cửa phòng chậm rãi đóng lại, khi nhìn thấy "Nữ quỷ" sắp bị cánh cửa che khuất, thì vài ngón tay mảnh khảnh bỗng nhiên vươn tới khe hở trên cửa rồi kéo cửa phòng ra một chút. Khuôn mặt đáng sợ ấy lại lần nữa xuất hiện trước mắt của Đại Ngũ.
"Cùng đi ăn sáng đi.." Giọng nói ảm đạm chậm chậm bay vào lỗ tai của Đại Ngũ.
Sáng sớm cô ta treo cả người trên cửa chỉ vì muốn gọi người khác cùng đi ăn sáng thôi à?
Đại Ngũ thầm phỉ nhổ trong lòng rồi nhanh chóng lướt qua bên người cô gái, dùng tốc độ 100 mét chạy về phía nhà ăn. Đứng ở nơi có nhiều người cuối cùng anh ta cũng có cảm giác an toàn hơn một chút, cho dù xung quanh đều là một đám bệnh tâm thần.
Đại Ngũ lấy cơm xong, chọn một góc khuất ngồi xuống. Khi anh ta vừa mới ngồi xuống thì nhìn thấy Kiều Vưu Lợi, Tiểu Ngũ và Phúc Lâm đang bưng cơm đi về hướng bàn ăn bên này, Đại Ngũ lập tức vươn tay vẫy vẫy. Ba người thấy thế, vốn đang chuẩn bị đi qua, giây tiếp theo lại đồng thời chuyển hướng, ngồi xuống bàn ăn khác cách anh ta bảy tám bàn.
Đại Ngũ hơi buồn bực, anh ta đang muốn bưng cơm đi đến chỗ bọn họ. Ai ngờ anh ta vừa mới cúi đầu liền bất chợt nhìn thấy một đôi tay thò ra từ phía dưới, rồi men theo đầu gối sờ lên đùi anh ta. Ngay sau đó trong bóng tối hiện ra một khuôn mặt quỷ quen thuộc, chen vào giữa hai chân của anh ta, nhìn anh ta nở một nụ cười giả tạo gian ác.
"..."
Kết quả, Đại Ngũ không màng hình tượng mà sợ hãi kêu ra tiếng, cả người ngửa ra sau, dưới mông trống rỗng, ngã xuống đất ầm một tiếng, hai chân vẫn còn vướng trên ghế.
Phúc Lâm cùng Tiểu Ngũ đồng thời lộ ra vẻ mặt không đành lòng mà quay đầu đi chỗ khác, còn Kiều Vưu Lợi thì cảm thấy buồn cười, chỉ che miệng cười trộm.
Có vài bệnh nhân ở gần đó tò mò tụ lại đây, vừa gặm bánh bao xé bánh quẩy, vừa khe khẽ nói nhỏ, giống như đang vây xem một con khỉ bị bệnh trĩ.
"Cút." Vốn dĩ Hồng Trần còn ngồi xổm dưới cái bàn, không biết từ lúc nào liền xuất hiện ở phía sau đám người kia. Ánh mắt tối tăm nhìn chằm chằm đám người đang vây xem, phát ra uy hiếp lành lạnh, giọng nói không lớn nhưng lại mang theo hơi thở lạnh đến xương cốt, nhè nhẹ từng đợt chui vào tai mọi người.
Người đàn ông mà cô ta theo đuổi có thể để người khác nhìn chằm chằm sao? Vẻ quỷ dị kinh khủng của Hồng Trần bao trùm lấy bầu không khí.
Nhóm bệnh nhân lập tức giải tán trong sự hoảng loạn, mà bóng dáng của Hồng Trần cũng biến mất một cách kỳ lạ.
Sắc mặt Đại Ngũ xanh mét bò dậy từ dưới đất, anh ta cảnh giác nhìn xung quanh một vòng, không phát hiện ra bóng dáng của nữ quỷ đâu cả. Nhưng như vậy ngược lại khiến trong lòng anh ta càng thêm bất an. Có trời mới biết tiếp theo cô ta sẽ chui ra từ nơi nào!
Về bên cạnh những người bạn nhỏ của anh ta vẫn an toàn hơn, nhưng khi anh ta vừa xoay người chuẩn bị đi tìm mấy người Phúc Lâm, lại phát hiện bọn họ đã đi mất. Cứ như vậy vứt một mình anh ta trong thế giới chỗ nào cũng là người bệnh tâm thần này.
Trong lòng Đại Ngũ bi thương, cô độc mà đứng giữa nhà ăn to lớn, chỉ có một đôi mắt lạnh lẽo, đứng ở một góc tối tăm, liếc mắt đưa tình nhìn chằm chằm anh ta.
Hôm nay là ngày đầu tiên An Nhàn rời khỏi bệnh viện tâm thần, cũng là ngày đầu tiên Đại Ngũ bắt đầu cuộc sống kỳ dị của mình.
Phúc Lâm biết được tin Lạc Y rời đi từ chỗ của Kiều Vưu Lợi, ông ta âm thầm suy nghĩ không bằng nhân cơ hội này, điều tra một chút về bệnh viện tâm thần. Tốt nhất có thể điều tra ra mục đích mà Lạc Y mua nơi này, có phải thật sự chỉ là vì tưởng niệm người mẹ đã qua đời của y không? Hay là vì phát hiện ra thứ gì đó?
Về lời nhắc nhở trước kia của Lạc Y, Phúc Lâm cũng không quên. Tuy nhiên ông ta cho rằng chỉ cần cẩn thận một chút, hẳn là sẽ không xảy ra chuyện gì lớn. Dù sao thì tình huống mà Đại Ngũ gặp phải, chỉ là sự việc ngoài ý muốn với xác suất rất thấp.
Mang tâm lý may mắn và tự tin, Phúc Lâm cùng Tiểu Ngũ cũng bắt đầu hành trình tìm đường chết của chính mình.
Kiều Vưu Lợi ghi nhớ lời dặn dò của An Nhàn. Anh ta mặc quần áo lao động, đeo thẻ công tác, ra ra vào vào với nhóm bệnh nhân, giúp đỡ các nhân viên công tác khác, quản lý cuộc sống hằng ngày của nhóm bệnh nhân theo phương thức nuôi thả.
Ngày thứ tư, buổi bán đấu giá "Bong bóng mát xa" kết thúc, chuyện tìm hacker cũng có tin tức.
An Nhàn lấy được địa chỉ trang web và mật mã từ Bạch Hầu Chử, cô đăng nhập vào rồi trao đổi trực tiếp với hacker kia, Bạch Hầu Chử cũng không tham gia.
Hai bên thuận lợi đạt được thỏa thuận, An Nhàn đưa ra mức giá 300 vạn, đặt cọc trước 50 vạn để nhờ hacker đánh cắp danh sách bệnh nhân trong ba mươi năm gần đây của Cảnh Minh. Sau khi mọi chuyện thành công, căn cứ vào mức độ hoàn thành sẽ gửi thêm một số tiền thích hợp.
Xử lý xong những việc này, An Nhàn mang theo một lô dược liệu rồi lái xe về bệnh viện tâm thần.
Kiều Vưu Lợi đã nhận được tin tức từ trước nên anh ta canh thời gian chờ cô ở cửa.
An Nhàn đỗ xe xong, ngẩng đầu nhìn về phía Kiều Vưu Lợi đang đi tới chỗ của cô. Tuy rằng trên mặt của anh ta vẫn còn một vài vết sẹo, nhưng thân hình cao lớn, khí chất hơn người, giống như một con tiên hạc đã trút hết cát bụi, dần dần lộ ra vẻ hào hoa phong nhã của anh ta.
"Mấy ngày nay có thuận lợi không?" An Nhàn hỏi.
"Khá tốt." Kiều Vưu Lợi nói từ này là chỉ chính mình, còn đối với những người khác.. khóe miệng của anh ta không nhịn được tràn ra ý cười.
An Nhàn thấy bộ mặt của anh ta muốn cười mà không cười, cô đại khái cũng đoán được vài phần, liền hỏi: "Mấy người Phúc Lâm đâu rồi?"
"Ở phòng bệnh." Kiều Vưu Lợi thản nhiên đi đến bên cạnh An Nhàn, thưởng thức phong cảnh độc đáo của bệnh viện tâm thần, hưởng thụ sự nhẹ nhàng chưa từng có.