Edit: Loan
Beta-er: Phong Vũ Tuyết Tuyết
"Nhìn anh vui sướng như vậy, tôi đoán là mấy ngày nay bọn họ sống cũng không vui vẻ gì rồi?"
Kiều Vưu Lợi cười khẽ ra tiếng: "Cậu đoán không sai."
Những bi thảm mà mấy người Phúc Lâm trải qua, làm cho anh ta cười vui vẻ cả một năm.
Trên đường đi, Kiều Vưu Lợi nói sơ qua với An Nhàn về những việc đã xảy ra trong mấy ngày nay.
An Nhàn cũng đã sớm đoán được tình cảnh bi thảm của Đại Ngũ, chỉ mới cả hai ngày mà anh ta đã không chịu đựng nổi, liền sụp đổ trong sự sợ hãi vô hạn.
Điều khiến An Nhàn hơi bất ngờ chính là, Phúc Lâm thận trọng chín chắn, thế nhưng cũng đã sớm "bỏ mình".
Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì ông ta đã đi vào nhà vệ sinh công cộng.
Thật ra thì nhà vệ sinh cũng không nguy hiểm như An Nhàn đã nói. Nhưng đối với một vị quản gia già đến từ gia tộc lớn, theo khuôn phép cũ, tuân thủ lễ nghi nghiêm ngặt mà nói, nhà vệ sinh công cộng của bệnh viện tâm thần chính là nỗi kinh hoàng của "phân", người và "phân" đều là thứ kinh khủng.
"Cho nên, cuối cùng là vì sao ông ta lại muốn đi tìm phân?" An Nhàn không có cách nào lý giải.
Kiều Vưu Lợi yếu ớt nhìn cô: "Không phải cậu nói 'WC công cộng là nơi người bệnh trao đổi giao lưu, không có bất kì chuyện riêng tư khó nói' nào à?"
An Nhàn im lặng một lúc rồi mới nói: "Lời nói đùa này người bình thường thật sự sẽ tin sao?"
Kiều Vưu Lợi: Ha ha.
Biểu cảm và giọng điệu mà cậu nói chuyện khi ấy có ý tứ vui đùa gì à?
"Tiểu Ngũ đâu?" An Nhàn lại hỏi: "Anh ta không đi đến nhà vệ sinh công cộng với Phúc Lâm sao?"
"Phúc Lâm phái cậu ta đi làm quen và lôi kéo nhân viên công tác rồi."
An Nhàn "Ồ" lên một tiếng: "Thế anh ta có ổn không?"
"Nếu không tính chỉ bị đau mắt hột thì cũng xem như là tốt." Kiều Vưu Lợi đưa mắt quan sát cô: "Hình như cậu đã quên nhắc nhở bọn họ, bên cạnh nhân viên công tác tự nguyện tham gia lao động còn có không ít 'nhân viên tạm thời'.
Có phải là cậu cố ý không?
An Nhàn không để bụng:" Những 'nhân viên tạm thời' này đều là người bệnh có tinh thần trạng thái tương đối ổn định. "
" Người cuồng khỏa thân cũng được coi là 'tinh thần tương đối ổn định' sao? "Kiều Vưu Lợi nhìn bầu trời không nói nên lời.
" Đương nhiên, những người cuồng khỏa thân bình thường quả thật không có gì ghê gớm đối với những cường hóa giả nam cả. Điều đáng sợ nhất chính là, tên cuồng khỏa thân này có được kỹ năng thần kỳ 'bất cứ ai nhìn thấy thân thể của hắn ta đều sẽ bị đau mắt hột'. "
Nói là đau mắt hột thật ra không chính xác hoàn toàn, tên cuồng khỏa thân này thích phơi bày thân thể của chính mình, sau đó quan sát biểu cảm của đối phương. Nếu biểu cảm càng phong phú, hắn ta càng hưng phấn. Một khi hưng phấn lên, hắn ta sẽ phóng thích sức mạnh tinh thần khiến cho thân thể của chính mình càng thêm lóng lánh động lòng người.
Biểu cảm của Tiểu Ngũ ngay lúc đó chắc chắn đã chọc tới điểm G của hắn ta, sau đó đột nhiên không kịp phòng ngừa mà nhìn thấy một khối thân thể lóng lánh động lòng người, bị sức mạnh tinh thần tràn ngập sự nhạy cảm làm cho mù mắt.
Ở bệnh viện tâm thần, không có người bệnh hoặc nhân viên công tác lâu năm nào sẽ có phản ứng với thân thể của hắn ta cả. Mà Tiểu Ngũ xuất hiện, giống như nắng hạn lâu ngày gặp được mưa lành, ngàn dặm gặp được tri kỷ, hắn ta đương nhiên là muốn" tiếp đãi một bữa tiệc "tử tế rồi.
An Nhàn nói:" Cũng may anh ta không gặp phải người động kinh co giật. "
" Vì sao? Động kinh còn nguy hiểm hơn cuồng khỏa thân à? "
" Bệnh nhân đó bị động kinh co giật, có thể đồng điệu tinh thần lực với người khác. Dưới tình huống không phòng bị, một khi bị hắn ta đồng điệu căn bệnh này, cũng sẽ động kinh giống như hắn ta. "
Kiều Vưu Lợi:"... "
Nơi này thật là ngọa hổ tàng long mà.. Đột nhiên anh ta cảm thấy bản thân thật may mắn vì vẫn sống bình yên vô sự.
" Đợi đã. "Kiều Vưu Lợi bỗng nhiên nhớ tới một chuyện:" Tôi nhớ là cậu đã nói bệnh tâm thần không có truyền nhiễm! "
" Đúng vậy. "Vẻ mặt của An Nhàn thản nhiên.
" Vậy bệnh động kinh co giật kia có phải là truyền nhiễm không? "
" Không giống nhau, bị đồng điệu chỉ có thể tự trách mình sơ suất, không liên quan đến truyền nhiễm. "
Kiều Vưu Lợi:"... "
Đúng rồi, bệnh nhân tâm thần phát bệnh là lẽ đương nhiên, nhưng người bình thường đi theo mà phát bệnh là không đúng rồi.
Sau khi trò chuyện với Kiều Vưu Lợi một hồi, An Nhàn lại đến thăm Bạch Hầu Dịch. Sau mấy ngày, cả người của cậu ta đã gầy đi không ít, nhưng tính tình lại giảm đi rất nhiều. Tuy rằng tính cách chống đối xã hội khó có thể có cảm xúc bình thường, nhưng lại có thể học được cách làm sao phân biệt thị phi đúng sai, thay đổi quy tắc và trình tự của mọi sự vật. Nếu trình tự chính xác thù để cho nó tiếp tục vận hành, nếu trình tự sai lầm sẽ loại bỏ nó.
An Nhàn đã đưa ra một quyết định tạm thời, để cho Bạch Hầu Dịch học quy tắc ở nơi không có quy tắc nhất.
Cảm nhận được sự biến hóa của Bạch Hầu Dịch, vì thế An Nhàn giới thiệu cho cậu ta vị thầy giáo thứ hai: Nhà thơ Bobby.
Chính là vị ngâm xướng ở nhà ăn" A~~con cá, rốt cuộc là ai đã giết mi". Hắn ta là một người bệnh rối loạn nhân cách loại hình biểu diễn, cảm tình dư thừa, kiến thức uyên bác, tư duy khác biệt và có thể truyền dạy các kỹ năng giao tiếp.
Nếu là người bình thường khác, chắc chắn sẽ bị Bobby mang xuống mương. Nhưng Bạch Hầu Chử trời sinh lạnh nhạt, chỉ có thể học tập kỹ năng giao tiếp, phân tích đạo lý đối nhân xử thế, không có cách nào đồng cảm với hắn ta.
Tuần tra toàn bộ bệnh viện, An Nhàn dựa theo kế hoạch, tiến hành trị liệu cho từng người bệnh, rồi thỉnh thoảng ghi chép lại tình trạng tinh thần của bọn họ, để phối chế dược phẩm tương ứng.
Còn về đám người Phúc Lâm, cơ bản đã bị loại trừ. Ở bệnh viện tâm thần này, bọn họ chỉ có thể nhìn thấy một đám bệnh nhân tâm thần kỳ lạ, cũng không cho rằng trên đời này có người nào có thể chữa khỏi cho bọn họ.
Ba ngày sau, An Nhàn nhận được tệp tin từ hacker gửi tới, tài liệu ước chừng 100GB.
An Nhàn giải nén nó ra, rồi xem sơ lược tên từng tệp tin, sau đó cô kích mở phần tệp tin đầu tiên.
Bởi vì kéo dài 27 năm, nên phần tệp tin này là ít nhất, chỉ có hơn một trăm người. Ánh mắt của An Nhàn quét qua từng bệnh nhân trên danh sách, ngay sau đó bỗng nhiên liền dừng lại.
Trên danh sách bất ngờ xuất hiện một cái tên quen thuộc -- Hạ Lẫm.