Edit: Loan
Beta-er: Phong Vũ Tuyết Tuyết
Lúc trước tinh thần của Hạ Lẫm bị tổn thương, vẫn là An Nhàn giúp hắn trị liệu, nhưng cô hoàn toàn không phát hiện trên người hắn có dấu hiệu tu luyện. Sau đó vì trị liệu yêu cầu nên cô mới truyền thụ phương pháp luyện khí căn bản cho hắn.
Hơn nữa nhà họ Hạ cũng là một trong những thành viên của viện nghiên cứu, Hạ Lẫm thân là con cháu nhà họ Hạ sao lại xuất hiện trong danh sách này? Cho dù hắn giống với Kiều Vưu Lợi, cũng là một vật chứa để đoạt xá do một người nào đó cùng huyết thống chuẩn bị, nhưng bọn họ chỉ cần giam lại và bí mật huấn luyện là được, thật sự không cần thiết tham gia cái gọi là trị liệu tâm lý của Cảnh Minh.
Chẳng lẽ chỉ là trùng tên trùng họ?
An Nhàn điều tra ra tư liệu liên quan đến Hạ Lẫm, trong tư liệu ghi chép lại thông tin cá nhân và tình hình trị liệu của hắn. Bộ dáng khi mới ba bốn tuổi khác biệt rất lớn so với hiện tại. Nhưng ngày sinh lẫn màu mắt và màu tóc đều giống nhau, cho nên có khả năng lớn là cùng một người.
Chứng bệnh được mô tả là rối loạn tâm thần phản ứng, có các triệu chứng ám ảnh cưỡng chế. Biểu hiện chủ yếu là mất khống chế cảm xúc, hồ ngôn loạn ngữ, đập phá đồ vật, thỉnh thoảng sẽ sinh ra ảo giác, có tính dục vọng độc chiếm rất mạnh đối với thứ mà bản thân thích. Bất kỳ hành vi nào có ý đồ cướp đoạt đều sẽ kích thích cảm xúc bạo ngược của hắn.
Hạ Lẫm chỉ tiến hành trị liệu tâm lý hơn một năm, sau đó không có ghi chép lần tái khám tiếp theo nào nữa. Thời gian ngắn như vậy mà bệnh của hắn đã được chữa khỏi rồi?
Tuy An Nhàn không biết cụ thể đã xảy ra chuyện gì, nhưng cô có thể khẳng định, Hạ Lẫm tuyệt đối không có tu luyện qua bất kỳ công pháp nào.
Chẳng lẽ thật sự chỉ là một đợt trị liệu tâm lý bình thường?
An Nhàn cảm thấy mọi chuyện không chỉ đơn giản như vậy. Nhưng sau hai mươi mấy năm, trừ khi người trong cuộc chủ động mở miệng, nếu không chỉ sợ cô rất khó điều tra ra chân tướng.
Rút tư liệu của Hạ Lẫm ra đặt sang một bên, An Nhàn dự định tìm manh mối từ những người bệnh khác cùng thời gian với hắn.
Cô bắt đầu xem từng tư liệu của hơn một trăm người khác, xem từ bản ghi chép khám và chữa bệnh đơn giản, cũng không có chỗ nào kỳ lạ. Cho đến khi cô tùy ý nhập tên của vài người, tìm kiếm thông tin của bọn họ ở trên mạng, kết quả lại tìm được bài cáo phó nhìn thấy mà giật mình.
Trong thời đại này, miễn là có người qua đời, bạn bè thân thích đều sẽ đăng một bài cáo phó lên trên mạng để an ủi người chết trên trời có linh thiêng.
176 người, 146 bài cáo phó, số còn lại, ngoại trừ số ít người không thể tìm ra bất kỳ thông tin gì, những người trước mắt còn sống chỉ có 13 người. Thời gian chết bị thay đổi từ ba đến bảy năm, phần lớn chết trong tinh thần bạo loạn.
Bởi vì thông tin của bệnh nhân đều được bảo mật, hơn nữa phân tán nhiều khu vực, nguyên nhân cái chết do tinh thần bạo loạn lại cực kỳ phổ biến, vì vậy không có ai có thể liên hệ những cái chết của mấy người này lại với nhau.
An Nhàn nhìn một gương mặt trẻ tuổi trước mắt, trong lòng bỗng tức giận.
Đây là người nhỏ nhất trong cả đám, thật khó có thể tưởng tượng được mấy năm nay viện nghiên cứu này rốt cuộc đã giết hại bao nhiêu sinh mệnh vô tội rồi.
An Nhàn đứng lên rồi đi đến bên cửa sổ. Cô nhìn nhóm bệnh nhân đang chơi đùa giữa sân thể dục ở dưới lầu, trong đầu có muôn vàn suy nghĩ.
Thế lực của mấy gia tộc lớn trong viện nghiên cứu đã ăn sâu bén rễ, bây giờ cô không thể lay chuyển được, nhưng cô có được thứ mà đối phương tha thiết ước mơ -- đó là phương pháp tu luyện và con đường trường sinh.
Bọn họ khổ cực cả đời cũng không đạt được mục tiêu, cô sẽ từ trên người những người bị hại đó, thực hiện từng việc từng chút.
Số người bị hại càng nhiều, hậu quả xấu mà tương lai của bọn họ phải nhận càng lớn.
An Nhàn ngồi trở lại bàn máy tính một lần nữa rồi tiếp tục xem xét tư liệu. Xem một lúc đã qua vài tiếng, thẳng đến khi Kiều Vưu Lợi gõ cửa thì cô mới nhận ra hóa ra đã đến giờ ăn tối.
Trước tiên cô giấu tư liệu đi, sau đó ra khỏi phòng rồi đến nhà ăn với Kiều Vưu Lợi.
Đi vào nhà ăn, An Nhàn gặp được ba người Phúc Lâm.
Hốc mắt Phúc Lâm trũng xuống, vẻ mặt tiều tụy; Đại Ngũ thần kinh căng thẳng; Còn Tiểu Ngũ hai mắt đỏ ửng, nhìn không chớp mắt.
Bộ dáng của bọn họ vào giờ phút này lại càng ngày càng giống với các người bệnh xung quanh.
"Ngài Lạc Y." Phúc Lâm nghiêm túc hỏi: "Bệnh tình của thiếu gia nhà tôi dường như đã ổn định rồi, không biết chúng tôi có thể rời khỏi đây được chưa?"
"Việc trị liệu bệnh về tinh thần không chỉ dễ dàng như thế, nếu không trên đời cũng sẽ không có bệnh nhân tâm thần như thế." Ánh mắt An Nhàn đạm bạc mà nhìn ba người bọn họ.
"Tôi đã báo cáo với ông chủ về tình huống bên này, ông ấy cũng cho rằng thiếu gia không thích hợp tĩnh dưỡng ở đây. Cho nên tôi dự định đưa thiếu gia đến bệnh viện chính quy để tiến hành kiểm tra toàn diện một lần." Giọng nói của Phúc Lâm nặng thêm vài phần.
An Nhàn giống như nhớ ra điều gì, cô bỗng nhiên nói: "Có phải tôi đã quên nói với các người?"
Phúc Lâm sửng sốt: "Nói cái gì?"
"Tôi đã mời bác sĩ tâm lý chuyên môn giám định qua, chứng bệnh của Kiều Vưu Lợi thuộc dạng tâm thần phân liệt dẫn đến rối loạn trí nhớ, có triệu chứng rối loạn tâm thần, khi không kiểm soát được rất có thể hại người hại mình, đã đạt mức tối thiểu phải bắt buộc nhập viện. Cho nên viện của chúng tôi có quyền giữ anh ta lại để điều trị, cho đến khi xác định anh ta sẽ không hại người hại mình thì mới thôi." An Nhàn không nhanh không chậm trả lời.
"Bác sĩ mà ngài nói đến là vị nào? Sao tôi lại không biết?" Phúc Lâm ngạc nhiên.
"Chính là vị ngồi phía sau ông đấy." An Nhàn ra hiệu về phía đó: "Donald, viện sĩ của đại học Y khoa Atlanta, giáo sư tâm thần học, từng là bác sĩ chính của bệnh viện St. Joseph. Kết quả chẩn đoán bệnh của ông ấy sẽ không khiến ông nghi ngờ gì nữa chứ?"
Phúc Lâm quay đầu lại liền nhìn thấy một người đàn ông mặc áo blouse trắng, tuổi chừng năm mươi, sáu mươi tuổi, mái tóc được chải chuốt tỉ mỉ, khí chất học thuật trên người ông ấy trông cũng rất yên tâm.